Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

LUẬN VỀ TÌNH YÊU PHẦN 3




Tình Yêu Và Tính Toán


Đã là tình yêu thì không thể có tính toán. Mà đã có tính toán thì mất đi người mà mình yêu thích. Định mệnh con người thật khắc nghiệt vô cùng. Ông trời trêu gan và thử thách lòng người hay sao ấy? Thong dong ra thì trời lại không cho họ được gặp nhau. Nhưng khi cả hai người đang theo đuổi một sự nghiệp, một ý đồ riêng nào đó cho cuộc đời mình thì trời lại xui khiến là cứ phải gặp nhau trong một hoàn cảnh thật éo le vô cùng. Đúng ra họ sẽ là một cặp thanh mai trúc mã, rất hợp nhau và có thể nói là người yêu trong mộng lý tưởng nhất cuả cuộc đời mình. Giá như họ đừng có quá xinh đẹp và đừng có quá thông minh nhỉ thì câu chuyện sẽ bớt phức tạp hơn? Để rồi mọi chuyện sảy ra trong cuộc đời cuả một người cứ như là một giấc mơ ấy, mọi sự được sắp xếp bởi một lý do huyền bí nào đó? Để rồi kéo theo cả một chuỗi phản ứng tâm lý, hệ lụy tiếp theo, những câu chuyện buồn vui tiếp theo nưã...mà cứ diễn ra triền miên không dứt? Niềm vui thì thoáng qua như cơn gió thổi, nhưng nỗi buồn thì cứ man mát cho suốt cả cuộc đời? Nhưng nếu trời không cho họ gặp nhau thì cuộc đời cuả hai con người đặc biệt đó lại càng tẻ nhạt hơn.

 Nếu như sự nhiệp mưu đồ tính toán riêng cho cuộc đời cuả mỗi người lại không cùng chung một con đường với tình yêu? Chả ai chiụ hy sinh cho sự nghiệp sống chết cuả mình cho tình yêu mới thoảng qua thì đành phải chiụ thiệt thòi thôi. Tình yêu phải ra đi khi đối phương chưa kịp cảm nhận được là họ phải có nhau  và họ sẽ có nhiều niềm vui hơn khi họ phải gặp người khác để thành vợ thành chồng? Tình yêu phải có thú cảm về tinh thần và thể xác, người con gái càng đẹp thì người con trai lại càng phải thông minh và độ lượng. Nếu chả may gặp phải một anh chàng tiểu nhân hẹp hòi, ích kỷ và hay ghen bóng ghen gió coi người vợ như một món đồ cuả riêng mình mà không coi như là một con người cũng có những tư duy, sở thích, và hoài bão riêng như mình thì sự bất hạnh cho người con gái lại càng lớn hơn. Nàng Kiều đã gặp Kim Trọng, cả một cái hôn cũng không có, nhưng họ cứ phải nhớ nhung nhau mãi cho suốt cả cuộc đời. Tình yêu là như vậy đó.

 Được gặp em, linh cảm đã cho anh biết em mới chính là người tình trong mộng cuả anh.  Anh sẽ thương yêu em, chiều em và muốn làm vệ sĩ bảo vệ em suốt đời. Chỉ vì ý đồ và sự nghiệp khác nhau mà anh phải ra đi, mỗi người mỗi ngả. Đến khị sảy ra hàng loạt những biến cố hệ lụy tang thương vì không có nhau thì ta lại hối tiếc và nhớ đến nhau. Em cũng đừng trách anh ra đi không quay lại tìm em, anh đã để lại cho em một nỗi nhớ, một nỗi đau lòng. Để cho em phải trải qua bao đắng cay, khổ cực và vội vã kết hôn với người khác. Anh và em có duyên nợ từ tiền kiếp và kiếp này ta lỡ để mất nhau. Còn anh chỉ còn có thể đền bù lại cho em bằng những bài thơ. Nhưng anh cũng yên tâm vì người chồng hiện nay cuả em là ngươì rất tốt, rất yêu em và thương em. Đúng là ngày xưa anh gặp em, rất yêu em nhưng anh lại đặt em lên bàn cờ để chờ cho số mệnh định đoạt, anh đã phó mặc cuộc đời mình cho trời... Vì anh cũng có người yêu và còn có kế hoạch quyết tâm ở lại Đức, một tính toán từ lâu.  Bây giờ anh chỉ còn biết làm thơ bày tỏ nỗi lòng mình, chờ đợi em ở kiếp sau vậy. Bài thơ 8 chữ anh viết để phân trần với em và cũng là một bài luận về tình yêu có vần cuả anh  muốn được chia sẻ với các các bạn đọc.


Lời Phân Trần

Hai mươi sáu năm rồi còn gì nưã
Em gái ơí! Em vẫn muốn hỏi anh
Sao vội ra đi khi tình mới chớm xanh?
Khi hoa lá vẫn đang chờ quả ngọt

Em đã đến như thiên thần giáng thế
Anh nhận ra, như đã gặp trong mơ
Như ngàn xưa đã khắc hẹn lời thề
Và đã được như người anh mong đợi

Trên thượng giới vẫn đang chờ phán xét
Dưới trần gian em đã đến bên anh
Để chư tiên phải nổi giận lôi đình
Đã xé toạc ném trả nơi trần thế

Anh buồn tủi ra đi không trở lại
Thôi đừng trách anh trách kẻ lữ hành
Anh buồn lắm nước mắt chảy vòng quanh
Như vết chém buốt hai lần thế kỷ

Anh giận cho anh một đời bế tắc
Kỷ vật là một mảnh giấy vô duyên
Bút tích của anh nét chữ điêu tàn
Tàu đã chạy như vội vàng lẩn trốn

Anh đã sợ vì cuộc đời đau khổ
Nợ đàn bà bể aí sẽ dày thêm
Vì kiếp nghèo mà anh đã mất em
Bao năm tháng tắm mình trong nước mắt

Em xuất hiện như thiên thần phá rối
Vì yêu em mà bày laị ván cờ
Mong cuộc đời hai đưá sẽ nở hoa
Anh hồi hộp đợi phút giây lịch sử...

Anh đã sợ run tay trang giấy mới
Nợ sổ đời mà anh dấu traí tim
Để cho em phải tự biết đi tìm
Em cũng sợ vì em là con gái...

Thế mới khổ cho cuộc tình câm lặng
Ý anh, ý em trời chẳng chịu chiều
Do dự thế để sầu muộn ngàn thu
Đã đánh mất thiên sử tình bất diệt

Trời nổi giận sai người đi gọi hát
Anh mất em rồi vĩnh viễn mỹ nhân
Em đâu biết đời chỉ có một lần
Người quân tử đánh ván bài số mệnh

Em đâu hiểu cuộc đời anh nặng gánh
Chẳng thong dong để đáp laị tình em
Vội vã ra đi như kẻ mất hồn
Mang nỗi khổ của sầu thu vạn cổ

Em đi hát là thuyền anh lỡ bến
Như kẻ lữ hành bươn bả theo tàu
Chở về xuôi cả một nỗi u sầu
Ôm mặt khóc trên toa tàu giá lạnh

Thế là hết còn gì đêm biểu diễn
Rạng rỡ kiêu sa em đón anh vào
Phòng của em nơi son phấn ngọc ngà
Em tôi đẹp phong lan muà băng giá

Trên sân khấu em nhìn anh rõ nhất
Em hát cho anh hay hát cho mình
Mắt rưng rưng, rơi ngấn lệ vòng quanh
Em ngoan quá để lòng anh tưá máu

Đi lang thang giưã đêm khuya tuyết đổ
Kẻ si tình còn suy tính làm chi
Bao thương đau! Em án ngữ cuộc đời
Trời đang đẹp bỗng hoá thành u tối

Đời lữ hành muôn phương trăm nghìn ngả
Hàng triệu người may chỉ gặp một người
Trong kiếp này chỉ có một không hai
Như hương trái tim hồng cùng dao động

Em thích anh một tâm hồn cháy bỏng
Biết yêu thương và cũng rất phong trần
Để cho em làm chỗ dựa niềm tin
Anh xông xáo nhưng laị không thô bỉ

Em thích anh vì anh không uống rượu
Và trọn đời sẽ chẳng biết đánh em
Anh gặp em như tia sáng nghìn năm
Để trinh phục như thiên thần Vệ Nữ

Cuộc đời này đâu như trên sân khấu
Bởi nụ cười tê tái trái tim em
Để làm em mà phải chiụ u buồn
Vì món nợ đời anh chưa trả được

Tha lỗi cho anh nghìn lần em nhé
Ván bài này anh đã trắng hai tay
Laị gặp em không đúng lúc đúng thời
Nên anh phaỉ cắn răng mà chiụ thiệt!

                                                  Lu Hà



Tri Kỷ Tri Bỉ Tri Âm

Tôi không biết hát hò nhảy nhót gì cả. Tôi không phải là những Fan hâm mộ, về thể thao và âm nhạc. Xem vô tuyến có ca sĩ nào hát hay tôi cũng lắng nghe, nói thẳng ra tôi không hâm mộ nàng ca sĩ hoặc chàng ca sĩ nào cả. Tôi chỉ theo dõi nội dung ý nghiã cuả bài hát là chính, giọng hát là phụ. Cả thể thao cũng vậy, mấy năm mới có trận bóng đá chung kết thế giới, tôi mới ngó qua thôi nhưng tâm trí tôi cứ dửng dưng với bóng đá, tôi là một con người như vậy đó chả giống ai cả thì sao? Thế giới cuả tôi thường một mình tư lự, suy tư, đọc sách và làm thơ. Nhưng có một ngươì nữ ca sĩ đã làm cho trái tim tôi bồi hồi rung động. Ừ thì nàng hát hay muá giỏi, nhưng điều đó cũng tôi không quan tâm lắm. Cái tôi trân trọng ngưỡng mộ quý mến và tôn thờ là trái tim cuả nàng, tâm hồn, tính cách cuả nàng. Tôi coi nàng là người bạn tri kỷ, tri bỉ, tri âm trên cõi đời này.Tấm lòng cuả người phụ nữ đặc biệt này đã ảnh hưởng sâu đậm cho cảm hứng thi ca cuả tôi. Nếu sau này có chết đi mà hồn tôi gặp lại nàng ở nơi chín suối, hoặc ở một nơi nào đó trong vũ trụ mênh mông này thì hay biết bao nhỉ?

Lòng Chị

Hơĩ người nghệ sỹ Việt Nam ơi!
Tôi biết đời chị khổ lắm rồi
Cứ phaỉ sinh ra làm nghệ sỹ
Để ngồi đong đếm hạt mưa rơi

Hạnh phúc trong tay vẫn cứ rơi
Ai mà hiểu được nỗi đắng cay
Yêu nhau như thế còn lo sợ
Mỗi buổi đi show chị vắng nhà

Từ chốn phương đông đến cõi tây
Ai mà chẳng muốn ấm vòng tay
Chẳng may vì phải vô duyên cớ
Nên phải chia tay chuyện đã rồi

Chị là người mẹ đẹp Việt Nam
Nét đẹp tâm hồn thật đáng khen
Thế mà vẫn có người không hiểu
Ngọc ở trong tay vỡ luị tàn

Đã phải hai lần với gió sông
Thuyền trôi bến nước dạt dào thương
Hỡi người quân tử đừng tư lự
Ván đã thăm thuyền giữ thủy chung

Hỡi người chị của Việt Nam ơi!
Tôi biết đời chị khổ lắm rồi
Thói đời nghệ sỹ là như vậy
Sau tiếng hò reo lệ vắn dài

Hai cháu rất ngoan giống Mẹ hiền
Thông minh học giỏi lại chăm làm
Tôi mừng cho chị vui yên ấm
Gánh vác chồng lo mọi đỡ đần

Tôi ở nước ngoài cũng lắm con
Vợ hiền con thảo sống bình an
Chiều chiều vẫn nhớ về cố quốc
Mộng vẳng hồn xưa tiếng Mẹ hiền

Tôi biết đời tôi vẫn vấn vương
Tình người em gái ở quê hương
Tôi cầu tôi nguyện cho em gái
Hạnh phúc bình an với đời thường

Tôi biết làm sao được hở trời
Xa hương buồn thảm áng mây trôi
Kỷ cương pháp luật còn trơ đó
Chui lủi làm sao chọi với đời

Khổ lắm chị ơi nỗi đắng cay
Cái gông đeo cổ chắng chịu rời
Vô tình laị gặp người em gaí
Mà phaỉ ra đi lệ ngắn dài!

Cái số sinh ra phaỉ cảnh nghèo
Tìm duyên trói nghiệp ở Đông Âu
Nên tôi đã để người em gái
Thơ thẩn chờ tôi bóng xế chiều

Buồn tuỉ chị ơi! Chuyện đã rồi
Buổi chiều định mệnh cuả chia ly
Chim bay mất hút màu tăm cá
Nuối tiếc lòng tôi những tháng ngày

Em gaí tìm anh khắp bốn phương
Cõi trời thăm thẳm rộng mênh mông
Tìm đâu trong cõi mù xa nhỉ ?
Che chở cho em khỏi mộng trường

Số kiếp an bài khó đổi thay
Phải đâu hờ hững thiếu tình thương
Đam mê liều lĩnh theo thời thế
Nên để em tôi sự lỡ làng

Tôi đã là cha những đưá con
Thay tên đổi họ sống cho tròn
Tôi thề tôi nguyện thương em gái
Sáng suốt khôn ngoan chớ vội vàng

Có phải kiếp này chưa được nhau
Vì trời dây mực để lòng đau
Thiên đình ném trả về dương thế
Để cõi thiên thu hận mối sầu

Chị ơi! Tôi cũng chẳng vui gì
Số kiếp thế này phải chịu thôi
Em gái qua sông đầy cá sấu
Mà anh dưng dửng cõi trời Tây

Chẳng tại em tôi chẳng taị ai
Bởi trời cho gặp bấy nhiêu thôi
Nên đời hai đưá đầy đau khổ
Nhắc laị làm chi tuỉ hận đời

Tâm sự đôi dòng chị cảm thông
Cũng là chia sẻ với đau thương
Sinh ra nuôi dưỡng bằng sưã Mẹ
Hậu để về sau đậm má hồng

Tôi biết chị hiền như núi sông
Chỉ than đời chị lắm gian truân
Chẳng cần phaỉ biết tôi ai nhé
Mong Chị vui tươi đến tuổi già.

31.1.08  Lu Hà


Tình Yêu Và Chiếm Đoạt

Từ khi Chuá sinh ra loài người thì đã có tình yêu, Bắt đầu từ hai người đầu tiên là chàng Adam và nàng Eva. Họ yêu nhau và thích nhau, không những chỉ vì lẻ loi đơn độc trong khu vườn mênh mộng cuả Chuá và họ cần có nhau. Họ đã khám phá ra nhau sự khác biệt cuả bộ phận sinh dục. Họ thử cho hai cái khác biệt đó sát lại gần nhau và họ đã tìm ra sự thú cảm. Tình yêu phải có thú cảm, bổn phận người đàn bà phải tạo cho người đàn ông hứng thú, và cả sự trong trắng nguyên vẹn để hiến dâng. Ngươì đàn ông ngược lại cũng tạo cho người đàn bà một niềm an ủi, đáng tin và biết bảo vệ tôn trọng người mình yêu. Tình yêu phải là tự nguyện từ hai phiá. Cũng có tình yêu đơn phương, chỉ có người này yêu người kia nhưng không nhận lại sự đáp lại cuả đối phương. Người đàn bàn chỉ còn biết nhẫn nại, khổ đau và chờ đợi. Còn người đàn ông thì tấn công theo bản năng cuả giống đực với giống cái. Người quân tử thì dừng lại ở chừng mực nào đó để nghe ngóng phản ứng cuả đối phương. Còn kẻ tiểu nhân thì dùng đủ mưu kế để chiếm đoạt người mình yêu cho bằng đưọc, kể cả biện pháp thô bạo và mạng đau khổ bất hạnh cho ngươì mình yêu như là cưỡng dâm. Nếu đã như vậy đâu phải là tình yêu mà kẻ đồi bại đó đã lạm dụng hai chữ " tình yêu" mà thôi. Kẻ ngu xuẩn đầu óc kém cỏi thì coi tình yêu là một sự chiến thắng. Coi sự chiếm đoạt thân xác người đàn bà là một niềm tự hào và hãnh diện, nếu như người đó là một mỹ nhân, họ có ý nghĩ nếu được ăn nằm với một hoa hậu chẳng hạn thì dù có lăn ra chết ngay cũng đáng lắm chứ? Còn người đàn bà tầm thường khi đã mất trinh tuyết thì coi sự hiến thân là một nghiã vụ cuả tình ái mà không biết mình chỉ là một nô lệ một kẻ bị người đàn ông lạm dụng và chiếm đoạt, rồi bị bỏ rơi.

Trong lịch sử loài người hiếm có mối tình cướp đoạt nào mà có hạnh phúc. Ác giả thì ác báo, thường họ phải chiụ quả báo cho cuộc đời bất hạnh thê thảm sau này kể cả khi họ đã có con cái. Eva Braun là người tình cuả Quốc trưởng Hitler, nhưng nàng đã bao lần tự tử nhưng không chết. Trong khi đó cũng có bọn văn nô bồi bút giống như ở Việt Nam ta, ca ngợi như là một thiên tình sử bất diệt, giưã lãnh tụ tối cao với nàng Eva kiều diễm. Các đài phát thanh và truyền hình thường xuyên đưa hình ảnh cảnh vợ chồng gia đình ngài bộ trưởng tuyên truyền Paul Joseph Goebbels yêu nhau và có một đàn con đông đúc. Nhưng thật ra, già nưả số con cuả bà Goebbels là do kiếm chác thêm bên ngoài. Mới đây ở hải ngoại có bà Dương Thu Hương đã mô tả lại mối tình cưỡng đoạt cuả ông Hồ Chí Minh với cô Xuân nào đó chỉ ở tuổi vị thành niên, với Hồ như ông cháu thành mối tình lâm ly theo kiểu văn tưởng tượng hiện thực xã hội chủ nghiã cuả bà Hương. Rõ ràng là một cuộc cưỡng dâm, tập thể, trước hết là Hồ, rồi Hoàn, sau đó còn ai nưã?.... rồi thủ tiêu đi để giữ tiếng. Nực cười thay dưới ngòi bút phù thủy cuả bà Hương thành một mối tình lâm ly rất mùi mẫn mà làm cho bà con trong và ngoài nước càng thấy thêm thương bác mà thôi mà không thấy bộ mặt thật giả nhân giả nghiã vờ vịt hay đóng kịch cuả bác.

Tôi không phải là bộ trưởng, quốc trưởng, chủ tịch nước gì cho danh giá, nhưng đời tôi vì yêu một người đàn bà mà phải làm cái trò đốn mạt tiểu nhân như vậy tôi không nỡ.Thường là tự nguyện từ hai phiá, hoặc nếu vì thầm yêu người nào đó, nhưng chưa vững tin người đó yêu mình thì tôi cũng bỏ đi. Có cô nào yêu tôi, nhưng tôi không thích thì cứ thẳng cánh mà ra đi đừng nấn ná thương haị làm gì, và cũng chẳng cần lợi dụng để kiếm chác xơ múi làm gì. Còn nếu không yêu mà tự nguyện thì là vấn đề khác miễn bàn. Thằng đàn ông nó như cái nơm cá, nó úp con cá này không được thì úp con khác, thiên hạ mỹ nhân khối ra đấy, việc gì mà phải chày mặt ra hàng năm trời chỉ để theo đuổi mãi một ngươì, rồi còn thề bồi: không có em anh không thể sống nổi. Không sống được thì chết quách đi cho rảnh nhưng vẫn sợ không dám chết mà chỉ tự đày đoạ làm khổ mình thôi. Còn nếu có cưới về chắc gì đã có hạnh phúc? Nếu tôi đã thích ai, yêu ai thực sự nhưng không lấy được người đó thì tôi thường than thở nhớ thương. Nhưng sầu khổ đến ốm o gày mòn thì chưa đến nỗi như vậy. Cũng may tính tôi như vậy nên tôi lại thích làm thơ. Coi như là một kỷ niệm hành trang mang theo cho mai sau khi tôi trở về quê hương thiên cổ vĩnh hằng. Để kết thúc bài tâm sự và lý giải cho những xuy tư ước hẹn ngàn sau tôi có bài thơ „ Lời Hẹn Thề“. Xin được chia sẻ cùng các bạn yêu thơ


Lời hẹn thề

Tuổi đã cao rồi vẫn vấn vương
Thương cho phận bạc cái hồng nhan
Thuyền quyên quân tử vòng duyên số
Trời chẳng cho nhau được thoả nguyền

Em đã sinh ra để tặng anh
Mà sao trời nỡ cắt duyên tình
Phaỉ chăng oan trái do tiền định
Trong cõi người xưa nợ vướng thành

Xét laị duyên xưa trời chẳng nỡ
Mà anh nhỡ bến chuyến đò ngang
Đường xa lưu luyến màu sương gió
Tình nghĩa đôi ta một chén tàn

Bé bỏng em tôi nhuộm bóng hình
Dưới trời nắng đẹp mộng vừa xinh
Tỏ bày em muốn ai chăm sóc
Vệ sỹ theo nhau bảo vệ mình

Em ơi! Anh đã hiểu ra rồi
Mới gặp mà em đã mến ngay
Có phải kiếp xưa còn luyến tiếc
Mà ta vô ý để chia ly?....

Anh ở phương trời có nhớ mong
Năm daì mòn mỏi vẫn hằng trông
Cầu cho em được bình an nhé
Ở laị trần ai đẹp ý chồng

Xưa hỏi rằng anh uống riệu gì
Anh cười chỉ bảo riệu chè chi
Gặp nhau là đã say rồi đấy
Uống để quên nhau suốt cả đời

Em mến thương anh chẳng rượu chè
Cho đời thoát khỏi cảnh say nhè
Có người sáng tối ra hung tợn
Ôi hãy hùng thay những tối hè...

Em tôi ngoan quá thế là yêu
Anh mến thơ ngây đoá mộng đầu
Giận kẻ hương say còn phá khói
Để em thơ thẩn nhớ chiều xa

Thôi chuyện đã rồi nuối tiếc chi
Thương người lữ khách bước ra đi
Cho ai ở laị muôn sầu hận
Oán trách người ta nghiã lý gì

Anh dặn chẳng may nếu phải đi
Phương xa ôm hận nhẹ thuyền trôi
Ở nơi chín biển chờ anh nhé
Nối lại tình xưa nặng nghiã đời

Có lẽ cũng còn vài chục năm
Tháng ngày vui vẻ với muà xuân
Ngân nga hát muá yêu nhân loại
Làm đẹp cho đời ôi! Mỹ nhân

Anh chẳng buồn đâu anh chỉ thương
Thương em vò võ với canh trường
Gần ba thập kỷ mà không biết
Nay hiểu lòng nhau đã muộn màng

Lão tử ngày xưa đã nói rồi
Đời nhanh như mộng chỉ vui thôi
Bình minh chiếu sáng qua rèm cửa
Hãy sống cho vui kẻo thiệt đời!

2008  Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét