Điểm Mặt
Từng Tên - Bút Luận Phần 9
Có một người vỗ ngực tự xưng tên là Hậu, đảng viên cộng sản hiện đang công tác ở nước ngoài. Anh ta thở ra cái giọng Mácxít không thể nào ngửi được bằng bài viết cuả mình trên báo tổ quốc.
Trích:"Tôi thấy mấy anh viết bài, la lối
um xùm như con nít mới lớn, chuyện người lớn đã chẳng hiểu chi thì chớ, lại còn
bày đặt phê bình, phê lọ! Biết gì mà nói. Cứ cho là đảng không muốn Đức Tổng Kiệt
ở Hà Nội nữa vì Ngài ở đó, nhà nước lúng túng, gặp khó khăn mỗi khi muốn làm
chi đó lợi cho đảng thì đã sao".
Đúng là giọng cuả một ma đầu
rất cuồng tín theo giáo phái Mác Lê. Hậu tỏ ra khinh người một cách đặc biệt. Bản
chất cuả cs là coi mạng người không bằng con chó. Họ một lũ vô học đần độn, dù
cho có học hành tra cứu mãi cái lý luận ba ba ruà ruà cuả Mác thì vẫn bị coi là kẻ vô học trước những tư duy triết
học cuả nền văn minh loài người. Hậu tự nhận mình là người lớn, vẫn lối khoe
khoang đỉnh cao trí tuệ loài người muôn
thuỏ cuả loài giun dế, lươn chạch không quản lấm đầu.
Họ là những trí thức viết
bài rất hay, lời lẽ khúc triết có tình có lý. Nhưng không hiểu tại sao? Vì Hậu
bị tai điếc, ngễnh ngãng hay mù loà, hay bản năng tri thức kém cỏi do cha mẹ
sinh ra? Nên đầu óc Hậu tối tăm như vậy? .Hậu cứ văng mạng phát biểu loạn xí ngậu,
lếu láo
như thể cha ông mình là cụ Chí Phèo vậy?
Hỏi Hậu có còn thắp hương làm giỗ, hàng năm tưởng nhớ đến ngày mất cuả cụ
cố nội Chí Phèo 5 đời ,7 đời nhà mình
không? Hay làm phận con cháu, nay được
cái nhãn hiệu đảng viên công tác ở nước ngoài mà mất gốc quên tổ tiên mình là
con cháu cụ Chí Phèo?. Chớ thất đức vong ơn bội nghiã như vậy nhé, nhờ cái
thành phần cốt cán cuả cụ Phèo mà Hậu mới
có ngày nay được mở mặt mở mày với thiên hạ thì đừng vội ti toe lên giọng người
lớn. To đầu đấy nhưng Hậu đã vỡ bọng cứt đâu với cái trình độ đầu gà Mác Lê học
mót được ở nước ngoài?
Trích: "Thử đặt các
anh vào chỗ ngồi của đảng xem làm khác được không. Còn Vatican thì cũng thế,
chuyện họ phải đương đầu là chuyện toàn thế giới chứ đâu phải chỉ lo chuyện ở VN.
Thả con chem chép bắt con hào, hy sinh con tép bắt con tôm hùm. Họi học cách
…CHƠI của đảng ta đấy chứ. Các bạn đúng là con nít ưa nói trèo".
Đúng là giọng bần cố nông
mấy đời nhà cụ Chí Phèo. Hậu lên mặt dạy đời, ca ngợi đảng ta sáng suốt lưu manh vô cùng, thả con
săn sắt bắt con cá rô. Phóng nhân tâm để thu lấy tiền tài, phóng tiền tài để
thu vi nhân thượng. Vẫn trò chơi đạo đức như kiểu Hồ ngày xưa, nhà sàn, tiết dục,
dép cao xu v.v....Hậu bảo phải học cách chơi đạo đức cuả đảng để bịp Vatican và
toàn thể nhân loại. Hậu viết chữ CHƠI thật to, như tín đồ sùng tín đạo lưu manh
cuả Mác. Hậu tỏ ra cao ngạo vì cậy quyền thế ở trong tay: Đảng cuả chúng tao,
chúng tao là pháp luật, pháp luật là chúng tao. Đám dân đen biết gì mà đòi leo
trèo, nói leo . Đừng có hòng, một trăm năm sau cộng sản VN chúng tao vẫn vững
như bàn thạch vì chúng tao có thánh Hồ phù trợ rồi. Giọng lưỡi cuả Hậu ra rất
ma đạo cuồng tín mà không thấy sự tự hủy hoại thối rưã cuả đảng được tính từng
giờ từng phút?
Trích:"Thiển ý là các
bạn nên, im lặng đi để cho người lớn làm việc. Trong vụ này, nếu Đảng cho mình
là thắng ( thực tế, đảng có thắng gì đâu, nếu không ra mặt bẩn chiếm đất của
Toà Khâm Sứ thuộc đạo Công giáo cũng như chiếm đất của Thái hà thì nơi đây các
cơ sở của đạo công giáo, họ làm sao có được cái công viên đẹp như thế ngay trước
nhà thờ! Đảng phải biết rằng, sự cố này chưa yên đâu, mọi chuyện vẫn còn y
nguyên đó."
Giọng ăn cướp trắng trợn
này là cuả bọn đâm thuê chém mưón ở chợ Bến Thành nhưng Hậu ca ngợi đảng chơi bẩn
là một tài năng hiếm có. Nhất tiễn song điêu, vưà được đất xây công viên để cho
đám thanh niên ăn chơi, kim tiêm thuốc lắc, đĩ điếm mà quên đi nhục mất nước và
diệt luôn cả tôn giáo. Theo Mác: Tôn giáo là thuốc phiện.
Đại để Hậu lên cơn đồng
sàng di mộng, không ngới lời chửi ruả mọi người, những nhân sĩ, trí thức viết
bài vạch mặt CS, Hậu ca ngợi cho giáo phái cuả Hậu. Nhờ nó mà Hậu là cán bộ
công tác ở nưóc ngoài. Hậu có vẻ thoả mãn tự hào lắm, Hậu viết miên man, dài
dài lắm. Tôi thấy nó tủn mủn thối quá nên không tiện trích dẫn ra ở đây. Tôi chỉ
trích dẫn những câu cần thiết đáng chú ý để chứng minh cho bản chất tiền hậu bất
nhất cuả Hậu mà thôi.
Trích: "Nghĩ cho
cùng: Những hạng khờ khạo, ngu ngốc lại hay nhảy múa lung tung. Đúng là …’Dốt
hay nói chữ’ là vậy. Ông bà nói đâu có sai.
Trần trung Hậu. Đảng viên
công tác nước ngoài."
Hậu làm quái gì có óc
ngưòi mà đòi nghĩ cho cùng. Với cái óc bã đậu với tí trí khôn thì viết thế nào
thì viết tuỳ Hậu. Nhưng viết thế này chỉ sợ thiên hạ người ta nội xung lên vác
gậy sua đuổi Hậu thì khốn.
Giọt Mưa Thu
Kính tặng Đức Tổng Giám Mục
Có một người giám mục
Như bao nhiêu người Cha
Thương đàn chiên đau khổ
Bên sông Hà hoang vu
Ôi! Thiên Chuá bao la
Lắng nghe trên tầng cao
Thiết tha lời cầu nguyện
Áng mây chiều bay xa…
Não nề trời mua thu
Trên thánh điạ Thái Hà
Đầm đià dầu ngọn cỏ
Những bàn chân xéo qua….
Mảnh đất cuả cha ông
Ghi lại bao tang thương
Nơi trần gian u ám
Quỷ đỏ gây hãi hùng
Ngọn nến từ muôn phương
Bao tấm lòng ly hương
Bắc Trung Nam hải ngoại
Xin đức Bà xót thương
Hà Nội trời muà thu
U ám đến bao giờ
Khi lòng người nham hiểm
Vu cáo lời đức Cha...
Bởi Ngài là chủ chăn
Cho mấy triệu giáo dân
Không phải là lãnh tụ
Nên Cha thành nạn nhân
Cắt xén lời Đức Cha
Lương tâm nào xét cho
Tấm lòng Cha trung thực
Chúng viết thành xấu xa….
Vì miếng đất khổ đau
Nói ra lời thiết tha
Đối thoại và đoàn kết
Anh em trong một nhà
Người ta không muốn nghe
Còn con cà con kê
Đất đai và hộ chiếu
Như tỏi hành mắm chê….
Hà Nội vào lịch sử
Tiếng cầu kinh ngân vang
Một muà thu sốt loạn
Bầy dã thú điên cuồng
Họ đuổi Chuá ra đi
Kế hoạch đã định rồi
Công viên và sàn nhảy
Thánh điạ rào thép gai
Mưa nhuộm máu thấm tràn
Quang vinh dòng phúc âm
Biết bao đời con cháu
Giữ tấm lòng sắt son
Luật rừng ai bày ra
Quốc Hội nào thông qua
Cho quyền lợi cuả đảng
Công lý chiều mưa thu…
Oán hận mãi không nguôi
Nước sông hồng chảy xuôi
Mang phù sa rác rưởi
Xây đắp xây cuộc đời…?
Cha đi ra nước ngoài
Nước mắt chảy cứ chảy hoài
Trên phi trường quốc tế
Tủi hờn cho giống nòi
Đêm Hà Nội đầy sao
Như bao nhiêu muà thu
Nghe tiếng lòng rả rích
Bốn ngàn năm thương đau…
Làn gió thổi tự nhiên
Choáng ngợp lũ cầm quyền
Còn dân thì khoá họng
Tàn lụi trong ươn hèn
Mấy thập kỷ qua rồi
Đất
nước đã mở mày
Trong khối liên hợp quốc
Gạo bán hàng thứ hai…
Xuất nhiều thì dân đói
Có gì mà khoe khoang
Ai tự hào kiêu hãnh
Ai khổ trong vinh quang?…
Hơn sáu mươi năm qua
Từ cách mạng muà thu
Đời ông và đời cháu
Đếm lá vàng thương đau
Hà nội trời mưa rơi
Mưa tan nát lòng tôi
Mưa rơi toà khâm sứ
Mưa băm nát tình người!
2008 Lu Hà
Soạn lại ngày 28.7.2012 Lu Hà
Điểm Mặt
Từng Tên - Bút Luận Phần 10
Một người bấy lâu nay vẫn
đứng trong bóng tối tự nhận mình là " Người Quan Sát". Người quan sát
là ai? Là chẳng ai cả. Đó là cách khôn ngoan nhất để tránh trách nhiệm cho các
bài báo cuả ông ta. Người quan sát viết
từ Hà Nội, thủ đô nước Cộng hoà Xã Hội
Chủ nghiã Việt Nam. Văn phong khá trôi chảy lưu loát, nhưng nội dung cứ miên
man chung chung như dòng nước chảy, không biết đâu là điểm dừng. Tác giả cố biện
bạch cho tính ưu việt hạn chế cuả báo chí cộng sản và phê phán tự do dân chủ quá độ không giới hạn cuả báo chí tư
bản.
Tác giả cố giữ vẻ đạo mạo
nhã nhặn, lịch sự nhưng không dấu nổi những lập luận quanh co chày cối theo lối
duy vật biện chứng, một thể văn cha chung không ai khóc. Tập thể lãnh đạo cá
nhân phụ trách. Có vui, có phần thì vẫn luôn có ta ngồi cùng chiếu, cùng nhau
nhậu nhẹt như trong cái bánh vẽ cuả Chế Lan Viên trong bàn tiệc XHCN. Mất vui,
mất xôi thịt thì biến đi, đỗ vỡ sẽ có
người khác dọn bàn cho ta.
Tôi sẽ bắt đầu từ đâu? Khi
tác giả bài báo là Người Quan sát cũng không chắc chắn lắm cho những lập luận
cuả mình. Tác giả cũng tự biết khả năng
hạn chế cuả mình nên cố tình viết ra hai bài báo. Một bài chính ở trên và một
bài phản hồi cùng một nội dung đăng ở dưới. Bảo rằng bài trước có nhiều lỗi chính
tả nên sưả lại.
Chứng tỏ tác giả quá vội
vàng vì mục đích phản công tâm lý, hay đây là chiến thuật hai mang để chạy
làng. Phê A thì lấy B ra đỡ, phê B thì lấy A ra chống. Phải chăng là thủ đoạn mập
mờ nước đôi cố hữu cuả nền báo chí hiện thực xhcn?
Chứng tỏ tác giả cũng biết luật anh hào ở đời:
Trời đã sinh ra Chu Du thì có Gia Cát Lượng. Có Gia Cát Lượng thì lại có Tư Mã
Ý, Có Tư Mã Ý thì lại có Tào Tháo....
.Các anh hùng hảo hán luôn
kiềm chế chân nhau và biết được bụng dạ của nhau. Trời cao thì lại có tầng cao
hơn nưã? Tác giả tung bài báo này nhưng cũng cảm thấy run run... ?Tôi cũng
không dám quả quyết là tác giả sẽ sợ tôi
hay ông Hồ Dâm Dật đọc và tìm ra ngay ra cái ú ớ vịt giời, lập luận thiếu
lo gich mà vả cho không còn hạt ngô nào nưã để mà nhai cơm?
Người quan sát là một tên ảo,
một cái nick chứng tỏ tác giả đã nhiều đêm trăn trở tính toán từ lâu. Tại sao
tác giả không lấy tên" Tiếng Nói Sự Thật"? hay " Sự Cộng Bằng"?
hoặc " Lòng Dân"?... Mà cứ nhất thiết chỉ nhận mình là người quan
sát, người giám sát, người kiểm soát, người theo dõi v.v....? Tác giả không có
bút danh? Vì không tin vào bản thân mình hay một lý do nào khác? Hay đây là một
tập thể, một tổ viết báo thuê? Những lính đánh thuê không hẳn cộng sản nhưng viết
bài cho CS để ăn tiền?
Hành tung không rõ cũng đủ
hạ thấp vai trò uy tín cuả người quan sát xuống một bậc rồi đó.
Bây giờ tôi cùng các bạn
khảo sát, phân tích văn phong, mục đích cũng như ý đồ cuả ngưòi quan sát.
Trích:"Cần phải
triệt bỏ thói quyen xấu tô hồng bôi đen, không đứng sự thật" .
Tác giả phê phán chỉ trích
ai đây? Báo chí trong nước hay ngoài nước? Các tờ báo lề phải hay lề trái? Cộng
sản hay chống cộng sản? Tác giả đứng ở phiá bên nào? Rõ ràng là từ phiá nhà nước
cộng sản thì hợp lý hơn nên mới có cái tên ngưòi quan sát để giữ khuân mặt
trung lập khả tín.
Trích:"Báo chí ở Việt
nam đã lâu đều là công cụ để tuyên truyền cổ động cho chính sách của Đảng và
Nhà nước Việt nam, đây là điều mà Nhà nước không hề giấu giếm khi đưa ra các
quan điểm đó, cho nên, tuy nói là tự do báo chí, tự do bầy tỏ quan điểm của người
viết và của bạn đọc nhưng thực ra nhìn sâu vào bên trong thì thấy có các rào
ngăn bắt người viết phải đi vào lề bên phải mà Đảng đã yêu cầu chứ không đơn
thuần như luật báo chí đã được công bố".
Rõ ràng tác giả biện bạch
cho nền báo chí chuyên chính vô sản. Báo chí Việt Nam chỉ để tuyên truyền cho
chính sách cuả đảng và nhà nước, Quyền lực,
nhà nước là cuả chúng tớ, chúng tớ là
nhà nước là những người làm báo cho đảng. Trong đó Người quan sát là thành
viên.Báo chí là công cụ cuả chúng tớ để thực hiện nền chuyên chính, đấu tranh
giai cấp sắt máu.Nền báo chí như vậy làm gì có tự do mà tác giả viết :tuy nói.
Không thể tự tiện dùng hai chữ tuy nói ra để khảng định, rồi lại tự phủ định
bên trong có rào cản, bắt ngưòi viết đi theo lề phải một cách dễ dãi."Chứ
không đơn thuần như luật báo chí đã công bố". Rõ ràng Người quan sát vẫn
cho rằng Việt Nam có tự do báo chí,những trở ngại chỉ là ngăn cấm nho nhỏ không
đáng nói. Tác giả giải thích ra sao về
những vụ bắt bớ giam cầm thường xuyên đàn áp những nhà dân chủ?
Trích:"Vì thế nhà báo
nào viết dù có đúng sự thật 100% nhưng không phục vụ cho lợi ích của Đảng thì
bài sẽ không những chẳng được đăng mà người viết còn bị bắt giam cầm hay ít ra
cũng bị mất việc v.v…vì thế , các biện pháp này của nhà nước trong thời gian đó
có tác dụng ngăn cản người viết, khiến họ không thể viết những gì họ đã nhìn thấy
và muốn bầy tỏ quan điểm của mình".
Một lối nói chung chung
chung ngụy biện cho hành động phạm pháp vi hiến cuả đảng. Cậy là đảng mà đứng
trên pháp luật và lòng người để bảo vệ cái sai chống đối sự thật. Thử hỏi Người
quan sát viết vậy, lương tâm nhà báo cuả ông để đâu?
Trích: "Nhưng trong một
giai đoạn lịch sử báo chí với cách làm đó có tác dụng bịt các lối tư tưởng khác
chỉ phục vụ cho mục đích trọng tâm là chiến đấu bảo vệ đất nước như thời Việt
nam chống Pháp và Mỹ, chống quân xâm lược bành trướng Trung quốc vừa qua người
ta còn có thể cắn răng nhẫn chịu được."
Đảng chặn họng báo chí vì
chống Pháp, chống Mỹ, Chống Tàu?
Thử hỏi lại ai gây chiến với
Pháp vì quyền lợi cuả Tàu ?
Ai gây chiến với Mỹ vì quyền
lợi cuả Tàu và Nga?
Ai gây chiến với Tàu vì
quyền lợi cuả Nga?
Các cuộc chiến tranh đúng
ra không nên có, không đáng sảy ra nhưng vẫn cứ sảy ra.
Thực chất không phải cứu
nước mà là những cuộc chiến tranh bán nước. Vì ý thức hệ vớ vẩn, vì quyền lợi
điạ vị tủn mủn cuả vài người háo danh.
Trích: "Điều đặc biết
muốn nói đến là ở giai đoạn khắc nghiệt đó của lịch sử đã có bao nhà văn, nhà
tơ bị cho là phản động, theo nhân Văn giai phẩm, xét lại v.v…và nhiều người đã
bị tù tội, còn những bài viết nào sống được phải biết rằng đó là sự tài ba của
người viết đến mức nào? Thật đáng khâm phục khi ai đó giữa hoàn cảnh nghiệt ngã
như thế mà lại viết được những bài có giá trị cao về xã hội và con người hôm
nay. Nhiều nhà văn nhà thơ ở trong nước hôm nay thật đáng ca ngợi "
Thôi đừng vờ vĩnh rỏ những
giọt nưóc mắt cá xấu ra để thương hại nhân văn giai phẩm. Ai phản động,ai phản
dân tộc, phản loài ngưòi tiến bộ thì tự biết đấy.Cái chuyện Tào Tháo giết tên
lính hầu xong rồi khóc hu hu ra làm ma chay cực to cho nó để làm gì? Truy phong
huân huy chương, bầng khen, giải thuởng cho các đồng chí nhân văn giai phẩm cuả
mình ngày xưa bị đày đoạ, uất ức đến chết thì hỏi còn trò hề nào hay hơn nưã.?
Trích: "Họ dù ở bất kỳ
hoàn cảnh nào vẫn giữ vững phẩm chất trọng sạch trung thực ngay thẳng của mình,
cổ vũ cái mới, cái tốt, phê phán cái sai cái xấu đang diễn ra hàng ngày, hướng
người đọc đến chân thiện mỹ. Vì thế, nhiều tờ báo đã trở thành người bạn quý của
bạn đọc xa gần như là Báo Lao Động, Báo Vietnamnet …"
Báo lao động, Báo
Viêtnamnet..... Không dám nói toạc ra là báo Nhân dân, Quân đội, Báo Đảng mà chỉ
dám rón rén viết Báo lao động, Báo Vietnamnet sau đó chấm chấm và chấm chấm,
nhiều lắm kể không xiết. Con mèo mà chả tự khoe đuôi mình dài,ũng chỉ trong sạch,
trung thực , dân chủ tự do gấp vạn lần
tư bản.
Tóm lại toàn bộ nưả phần
trên tác giả quanh co, văn vẻ hoa, lên xuống dập dìu vờ vĩnh phê phán, kêu than
cuối cùng vẫn chỉ là:" Đảng ta vĩ đại thật"
Bây giờ ta nghe tác giả
huyên thuyên về báo chí các nước tư do dân chủ tư bản và cuả đồng bào hải ngoại.
Trích: "Còn báo chí ở
các nước tư bản thì sao? Ta phải thấy được sống trong một thể chế chính trị đầy
ắp Tự do và Dân chủ nên người viết có thể bầy tỏ những quan điểm của mình với bạn
đọc, phơi bầy tất cả sự thật những gì họ nhìn thấy dù người đó là ai? Cương vị
ra sao? Tất cả đều có thể viết miễn là sự thật. Vì ở các quốc gia này mọi người,
mọi tập thể, mọi quốc gia đều có quyền bảo vệ danh dự uy tín nhân phẩm của mình
nên nếu người viết cố tình dựng chuyện, bôi đen tô hồng, nói sai sự thật hay một
phần sự thật vẫn có thể bị đưa ra ánh sáng, bị kiện cáo, bị khởi tố ra tòa và
chịu hình phạt của pháp luật. Đây là sự tiến bộ mà không dễ ở các nước cộng sản
có được và các nhà báo, nhà văn đều thèm khát có được nó"
Đoạn văn này đúng là mẹ
mìn, khen chê lẫn lộn với lối văn tráo trở vưà đấm vưà xoa. Vưà nâng bi vưà hăm
doạ rất cộng sản. Ra vẻ ta đây là người hiểu biết, cố tạo ra vẻ đàng hoàng tử tế
cuả ông từ coi đền thờ Các Mác.
Trích: "Nhưng một mặt
khác, báo người Việt ở hải ngoại đa số người cầm bút đều giữ gìn phẩm hạnh, tao
nhã, lịch sự luôn đem đến cho bạn đọc những sự kiện chính xác để họ tự đánh giá
theo ý của riêng mình, được bạn đọc yêu quý và trân trọng. Nhưng chúng ta cũng
phải thừa nhận rằng vì có nhiều người không tự tôn trọng mình và bạn đọc, lạm dụng
những sự tự do đó đã vượt quá ranh giới đến sự tai hại, đó là có khi viết không
đúng sự thật, thậm chí còn ăn đứng dựng ngược một cách ngang nhiên, văn phong
nói bậy thường hằng, chửi bới mạt sát người khác vô cớ xem như không mà hầu như
không coi bạn đọc ra gì, vào ra như chỗ không người và không hề bị luật pháp
nào trừng trị"
Đúng là cái giọng vưà ăn
cưóp vưà la làng. Báo hải ngoại những ai viết chung chung như gió thoảng ngoài
tai thì đưọc coi là tao nhã lịch sự. Những ai viết bài có tính chất triết lý về
sự thật cuả đảng, Nga, Tàu, và Mỹ, về sự thật về ông Hồ, ông Giáp, ông Chinh,
ông Thọ, vể sự thật bán rừng nhưọng biển
thì bị coi là vu cáo sai sự thật. Công an mạng sua đuổi tay chân viét bài phản
hồi chửi bới vu cáo hạ nhục tác giả, nhưng bị tác giả cho mấy cái bạt tai văn
thơ đối lại thì ứ ớ lu loa nó là hạ nhục mình
Trích: " Lại có tình
trạng, nhiều người viết văn lấy bài người khác xào xáo làm của mình, thêm thắt,
hay chắt xén cứ như dùng đất sét nặn nên mọi thứ hình, bầy đặt dàn dựng như thật
vì các mục đích xấu vì họ nghĩ rằng “mình viết mãi bạn đọc ban đầu nghi ngờ nói
mãi rồi cũng phải tin.” Nhưng thực ra không phải như vậy mà là sự phản ngược mới
đúng. Vì sao nói vậy? Vì người đọc nay có trình độ rất cao, họ được ăn học tử tế
không như ngày xưa dân ta người có học chỉ đếm trên đầu ngón tay nên tuyên truyền
nói bậy, du ngủ đánh lừa dư luận rất dễ dàng."
Lại mẹ mìn rồi, hải ngoại
ai thèm đạo văn ăn cắp như Các Mác, Hồ Chí minh đâu ma lu loa. Nhà thơ Nguyễn
Chí Thiện rõ ràng làm ra thơ cuả mình, lại vu cho người ta ăn cắp thơ.Cái giọng
dổi trắng thay đen, vu cáo, cuả loại văn phong bất tài này thì chỉ có được đào
tạo dưới mái trưòng xhcxn thôi. Đừng lấy bụng tiểu nhân suy ra bụng quân tử nưã
Người Quan Sát: nghiã là vu vơ chẳng ai cả ạ.
Trích:"Nhà nước nào
thời đó cũng lợi dụng triệt để điều này chỉ có mức độ ít nhiều mà thôi vào các
mục đích chính trị mà họ muốn nhắm đến, thậm chí có thể dẫn dắt cả một xã hội
hiểu sai lầm, hay đưa một nhân vật anh hùng được nhân dân yêu quý, sùng bái
thành kẻ có tội để lên án bêu xấu họ. Nhưng thời đó đã qua, nay dân trí của
toàn dân đã cao, hầu như phổ cập văn hóa hết cấp 2 tức là ( sơ học phổ thông)
nhiều nơi phổ cập trung học phổ thông nữa. Vì thế các bạn trẻ Việt nam có đủ
trí tuệ để nhận biết phải trái, trắng đen, thậm chí còn đi chuyên sâu phân tích
nổi sự khác biệt trong cả một câu văn, một phần bài viết đến cả nội dung tư tưởng
của toàn bài. Họ là người có trình độ về sử học, y học, triết
học v.v..."
Một đoạn văn chung chung
vô cảm, trống rỗng vô cùng. Sao không nói toạc ra: Tướng Giáp
là một anh hùng đang được đảng xây dựng thành á Thánh, đừng có viết lách
phân tích nhiều , tìm hiểu sự thật về ông ta để làm gì? Các quán nưóc viả hè đã
thưà nhận ông Giáp là anh hùng từ mấy thập kỷ nay rồi.Đó là một sự thật như
đinh đóng cột , bất di bất dịch. Phải có niềm tin vào những quán nưóc chư?.Cứ
viết xa viết gần không có gan nói tọac móng heo treo móng lợn ra, còn ngâm tôm
trong bụng để làm gì nưã?
Trích: "Nên khi gặp
các bài viết yếu kém, văn phong thô tục là rất khó chịu, như người có thói
quyen sạch sẽ khi ăn phải đồ lạ hay bị chướng bụng rồi dị ứng, nên hễ thấy cảnh
văn phong này là bỏ không thèm xem nữa. Đó là chưa kể có nhiều tác giả đã lạm dụng
sự tự do mà viết văn theo kiểu quốc doanh tô hồng bôi đen, thậm chí xuyên tạc lịch
sự, vo viên bóp méo chúng thì thái độ của bạn đọc hoàn toàn khác, họ coi thường
và nhiều người đã phản ứng bất bình sâu sắc đến nỗi người viết phải thấy xấu hổ
mà từ bỏ hay phải tự rút ra bài học mà rút kinh nghiệm.
Điều này là chính đáng và
rất công bằng, bạn đọc sẽ là người sàng lọc chọn lựa và là người quyết định tác
phẩm của người viết sống lâu hay chết yểu, thậm chí bị họ lật tẩy phơi bầy trước
dư luận và báo chí để bạn đọc lên án. Người cầm bút hãy cẩn thận đừng để bạn đọc
xa lánh rồi từ giã mình, đó là sự bất hạnh lớn nhất của đời người cầm bút xưa
nay."
Bài văn, bài báo tàng tàng
này đáng cho mấý điểm. Cứ liên thiên ba hoa chích choè chẳng đâu vào đâu cả.
Nhí nha nhí nhố tự khen mình văn hay chữ tốt. Cứ làm như mình chuá lắm. Thôi
ông ơi, xứ mù thằng chột làm vua thì chỉ có ở VN thôi. Tôi đọc bài này, biết được
tài năng khả năng cuả ông rồi, bố già ạ. Thôi xin bố đừng hoa chân muá tay diễu võ dương oai nưã. Người khác họ mê,họ
say họ ngửi được, nhưng tôi không ngửi được cũng là quyền tự do, quyền hưỏng thụ
văn hoá tinh thần cuả tôi.
Trích: "Báo chí ở
trong nước cũng đang bị thử thách này và vì thế, nhiều tờ báo không chịu chuyển
mình thay đổi cách viết, cách làm tôn trọng sự thật thì báo đó, sách đó chỉ để
người mua đem về gói hàng mà thôi, còn ý nghĩa của nó như là đã chết. Người đọc
chẳng bao giờ đụng đến, bầy bán khắp nơi chẳng ai mua, phân phát chẳng ai nhận,
đó là một thực tế của một số báo ở trong nước hôm nay. Đây là sự thật 100% mà
Người Quán Sát phải đau lòng nói ra điều tệ hại này."
Nhà nước độc quyền báo chí
thì ai chả biết. Mấy tờ báo dân chủ tự do
nói lên sự thật nỗi thống cuả dân bị đóng cưả. Người quan sát đau lòng
không phải vì bị đóng cưả mà đau lòng vì họ viết sai sự thật nuớc ta rất giàu,
dân ta rất mạnh, đảng ta rất thiên tài mà họ cứ phê phán mãi.
Trích: "Còn báo chí
Việt nam ở nước ngoài như Người Quán Sát đã nói ở trên cũng đang có xu hướng
lâm vào tình trạng trên đây, cho nên báo chí, tập san nhiều nhan nhản mà không
ai đọc và hễ có báo nào có tiếng thơm thì lập tức có nhiều vị khách không mời
mà đến, ăn sẵn nằm chờ hễ ai viết gì là xem vào, nói chặn ngang, vạch lá tìm
sâu và thậm chí bạn đọc tức giận góp ý là văng cùn văng cục, chửi càn, đây là
điều tai hại đang diễn ra."
Gớm cho cái ông này, ở Hà
Nội mà nắm vững báo chí hải ngoại thế. Tai mắt giăng ra khắp mọi nơi để kiểm
soát báo chí cả trong nước và ngoài nước, trọng trách cuả ông được đảng giao
cho lớn quá.
Trích: "Với các giới
Văn nghệ sỹ, các nhà quay phim, dựng các bản nhạc để cống hiến món ăn văn hóa
tinh thần thì lại chịu khổ cực kiểu khác đó là bị thu băng đĩa lậu, khiến đổ mồ
hôi, sôi giọt máu mà không hoàn vốn, biết sống thế nào? Những thói hư tật xấu
đó như thành lệ và thói quyen, vì vậy cần phải được dư luận xã hội lên án.
Người Quán Sát không được
phép nói tên ai, trên tờ báo nào nhưng thiết nghĩ bạn đọc có thể cứ nhìn vào bất
kỳ báo nào, bài nào đều có các vị khách không mời mà đến này ập đến, đổ rác rồi
đi. Cha ông ta xưa có câu: “ Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa
lòng nhau”
Hình như đang nói bóng gió
Cha Lễ đây về băng hình " Sự Thật Hồ Chí Minh "?....
Trích: "Trong bất kỳ
một giáo lý của tôn giáo nào cũng đều đề cao sự trung thực, phê phán sự gian dối
thậm chí còn nêu những hình phạt đối với những ai phạm điều ăn gian nói dối chứ
không chỉ đơn thuần có tính giáo dục răn đe. Như thế, Người Quán Sát và các bạn
đều đi đến một nhận xét rằng ở bất kỳ một xã hội nào, người tốt vẫn cứ tốt, người
xấu vẫn cứ xấu và tốt hay xấu, viết trung thực hay gian dối đều là do tâm mình
mà ra cả. Đức Phật dạy: “ Vạn pháp từ tâm tưởng sinh” và muốn giữ tâm mình
thanh tịnh, trong sáng, ý đẹp, lời mới hay, hành động cử chỉ mới trong sạch cao
đẹp. Đức Phật dạy ta tu là tu tâm trước tiên, thật là cụ thể và chí lý vô cùng.
Không ai có thể cản ngăn mình, xuí giục mình làm tốt hay làm càn mà chính từ
tâm này mà chi phối tất cả. Nghiệp báo thiện ác cũng từ đó mà sinh ra."
Cái giọng văn chung chung
về tôn giáo này, cũng chả mấy khi người cộng sản hôm qua đàn áp tôn giáo hôm
nay giao giảng giáo lý Chuá Ki Tô và Đức Phật?
Trích: "Người ta
không thể chỉ nói người lính, người Công nhân, Nông dân, bác sỹ, kỹ sư v.v…mới
có thể tạo nghiệp mà viết báo, làm thơ cũng tạo nghiệp ngay trong câu văn lời
thơ của chính mình viết ra. Cho nên, tác dụng của Văn học, của báo chí có tác dụng
còn hơn cả những đội quân mạnh là vì thế. Người viết văn cần hơn ai hết là phải
giữ mình và Cần phải triệt bỏ thói quyen xấu là tô hông bôi đen hay nói lời
gian dối và phải nên tôn trọng bạn đọc và cũng là tôn trọng chính mình."
Hà nội, ngày 3 tháng 5 năm
2010.
Người Quán Sát.
TB; Xin lỗi Binh Nhì KQ3
vì lỗi này, mong bạn vui vẻ nhé.
Người Quán Sát
Ông nói cứ như là cứ như
là chính ủy Trung đoàn, tôi có phải là binh nhất binh nhì cuả quân đội nhân dân
VN đâu mà muốn đọc đoạn văn tuyên huấn rẻ tiền này. Xin lỗi ông.
24.5.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét