Thật bất hạnh cho dân tộc
Việt Nam ta, đã sản sinh ra những hạng người như ông Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường
Chinh, Lê Đức Thọ, Dương Văn Minh, Nguyễn Hữu Hạnh, Hoàng Phủ Ngọc Tường v.v...
cuối cùng hạng chót bút nô là Nguyễn Quốc Việt.
Họ tất cả đều là những tên
lưu manh, đón gió trở cờ, cơ hội, kiếm ăn trên xương máu đồng bào dân tộc mình.
Bọn họ đều cùng chung đặc điểm dốt nát, vô học và nói nhiều.
Hồ Chí Minh là kẻ nguy hiểm nhất, ông ta chính là đầu mối cuả mọi
sự rắc rối gây ra những thảm hoạ tương tàn cho đồng bào dân tộc Việt Nam ta từ
năm 1930 đến nay.
Họ Hồ ít học, trí thông
minh có hạn, nhưng tham vọng cá nhân thì quá lớn. Cái trọng tội lớn nhất cuả Hồ
là truyền bá chủ nghiã Mác Lê Nin vào VN, mặc dù chính Hồ cũng không hiểu thực
chất nó là cái gì? Tự nguyện làm gián điệp tay sai cho quốc tế cộng sản. Ngay từ
buổi đầu Hồ tin tưởng chắc chắn sẽ có
quyền lực cá nhân, rất có thể đứng đầu nhà nước, làm quốc trưởng, chủ tịch hay
làm cái gì đó rất to, rất cao ở VN. Hồ không quan tâm lắm cái chủ nghiã Mác lê
Nin chết tiệt dở hơi đó mang lại lợi ích gì cho dân tộc. Hồ chỉ cần biết: nó rất
cần thiết quan trọng cho Hồ , nhờ nó mà
Hồ nổi danh thăng tiến, Hồ sẽ được nở mặt nở mày, được trả thù đời, thằng chột
sẽ được làm vua sứ mù.
Thiết tưởng ta cũng đội dòng sơ qua về chủ nghiã Mác. Chủ
nghiã Mác đứng trên hai cái ống xương là triết học Mác và chính trị kinh tế học.
Triết học, thì Mác đạo văn
ăn cắp hoàn toàn cuả tiến sĩ thần học Hegels về 3 quy luật duy tâm biện chứng
trên con đường tìm Thiên Chuá, bằng phương pháp luận, cách suy tư diễn giải
Thiên Chuá là ai? Ngài ở đâu và có thật không? Mác đảo ngược hoàn toàn, theo lối
suy tư duy tâm biện chứng cuả Hegels
trên con đường tìm đấng tối cao. Mác ngang nghiên phủ nhận Thiên Chuá toàn năng hay Thượng Đế như người VN thường vẫn quan niệm. Biện chứng duy tâm thành biện chứng duy vật
cuả Mác là phương cách truy tìm con khỉ độc là cụ tổ cuả loài người. Mác chia
triết học thành hai phần duy vật biện chứng và duy vật sử quan. Trái với Hegels
cho rằng chỉ có ý tưởng mới chỉ đạo thế giới, Mác cho rằng: Những biến cố không
phải diễn ra do sự tác động cuả một ý tưởng mà là do ảnh hưởng cuả một sự kiện
vật chất. Về khuân khổ có hạn tôi không muốn dài dòng duy vật biện chứng là gì?
Duy tâm biện chứng là gì? Vật chất và ý thức, cái nào có trước cái nào có sau.
Tôi chỉ muốn nói Mác là gã điên đảo xảo trá, bịp bợm, chắp nối và đạo văn mà
thôi. Theo tôi lập luận cuả Mác về triết học là ấu trĩ , ngụy biện, xuyên tạc,
thiếu tính logich, khó thuyết phục.
Kinh tế học là bộ tư bản
luận chó gặm nham nhở, ngày đó Mác đã thua hẳn lép vế với các nhà kinh tế học nổi
tiếng như Adam Smith, Taylor v.v...
Quy luật giá trị thặng dư
thì ba láp đến đưá trẻ con nó cũng biết. Tôi cũng không muốn dài dòng nưã nó ba
láp ở chỗ nào?. Về vấn đề này tôi đã viết rất nhiều ở các bài khác rồi. Ở đây
miễn nhắc lại.
Cái đìều ta cần biết là Hồ
Chí Minh trọn đời chỉ trung thành phục vụ cho hai ông chủ và lấy chủ nghiã Mác
Lê Nin làm căn bản. Ông chủ Nga thì phục vụ cho chiến lược chiến tranh lạnh.
Chiến tranh lạnh là gì? Chắc mọi ngừòi đã rõ. Ông chủ thứ hai là ông chủ
Tàu, mục đích là bành trướng đại Hán,
dùng chủ nghiã dân tộc hẹp hòi như kiểu Hitler đã sử dụng để lường gạt hàng triệu
người dân Đức.
Thực chất Tàu coi trọng
bành trướng đại Hán lớn hơn chủ nghiã cộng sản. Chủ nghiã cộng sản đối với tàu
chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Thật đáng tiếc cho nền đệ nhất cộng hoà chỉ có
ông Ngô Đình Diệm là một đối thủ chính trị cuả Hồ. Ông Diệm có tinh thần và yêu
nước nhưng lại để rơi mất chính nghiã và Hồ đã lượm lại phần chính nghiã trí
trá cóp nhặt được là độc lập dân tôc, mặc dù chỉ là lá bài mị dân cuả Hồ. Ông Hồ
rêu rao không lấy vợ, khinh miệt anh em họ mạc nhà mình, để tránh tiếng gia
đình trị là muốn tranh điểm với ông Ngô
Đình Diệm? Cái gọi là gia đình trị, đàn áp Phật giáo nghe nói là cái bẫy cộng sản đưa ông Ngô Đình Diệm vào cạm bẫy bằng các vụ
tự thiêu. Đến ông Nguyễn Văn Thiệu xét ra cũng là người tử tế, nhưng còn dung
túng anh em họ hàng, tướng lĩnh dưới quyền tham nhũng. Tầm nhìn chính trị giới
hạn, ông không hiểu được ý đồ chiến lược cuả ba siêu cường? Nga, Tàu và Mỹ. Ông
không hiểu ý đồ tại sao Mỹ giúp ông để ngăn chặn làn sóng đỏ và cũng có thể bỏ
rơi ông và dân tộc cuả ông, khi không có sự đe doạ cuả làn sóng đỏ với Châu Á,
Thái Bình Dương, không có sự nguy hiểm với an ninh cuả nước Mỹ. Nguyễn Văn Thiệu
và MNCH, tất cả trở nên thưà thãi với Hoa Kỳ. Ông Nguyễn Cao Kỳ ông chỉ muốn là
một Lý Tư chuột sa chĩnh gạo. Còn các
nhân vật đốn mạt khác như Duẩn, Chinh, Thọ, Minh Hạnh, Tường v.v... bản chất
bán nước, tôi đòi đã quá rõ rồi.
Bây giờ tôi mới bình luận
về con tép riu hạng chót viết bài xằng bậy
là ông Nguyễn Quốc Việt. Ta hãy xem Việt viết gì mà để cho tôi phải bận
tâm như vậy?
Trích: " Người Việt ở
hải ngoại nghĩ về tướng Nguyễn Cao Kỳ thức thời hay khôn lỏi? Cuộc chiến tranh
đã đi qua 35 năm nhưng đề tài về cuộc chiến này vẫn dài dòng và không có kết
thúc, mặc dù người thắng và người thua đều khảng định muốn vứt bỏ nó về phiá
sau lưng, nhưng trong thực tế không dễ dàng như thế".
Trước hết tôi muốn nói đây
là cuộc chiến tranh vô lý đần độn do phiá cộng sản gây ra. Phiá quốc gia bị động
mà miễn cưõng phải đối đầu. Hồ Chí Minh và đảng vì quyền lực và ăn nhầm phải
quá thối về đấu tranh giai cấp mà phải làm đẹp lòng Nga mà gây chiến, đế thực
hiện cái mộng nhuộm đỏ toàn cầu.Tàu thì tương kế tựu kế mà vồ ngay lấy, vẻ
ngoài là vì chủ nghiã cộng sản, nhưng bên trong để thực chất là tham vọng bá
quyền đại Hán muốn nuốt trọn VN trong tương lai. Tàu rất hiểu VN ngu, nhưng hiếu
chiến nên Tàu tích cực giúp VN, thực chất là cuộc chiến tranh cuả Tàu chống Mỹ
vì món hận Đài Loan. Tàu biết Hồ Chí Minh và Bộ chính trị rất say máu mê muội về chủ nghiã Mác nên dụ Việt Nam vào cạm bẫy. Chiến tranh thì phải có
súng đạn, nhân lực, tiền tài. Hồ ký hiệp định sơ bộ để rước Pháp và có cớ đánh
Pháp cũng là cái mưu cuả Tàu và tham vọng uy tín quyền lực cuả Hồ trước nhân
dân. Sau năm 1954 đất nước xác xơ, kiệt sức về các vụ bắn giết điạ chủ, chống nhân văn v.v... nên chỉ có
trên răng dưới cát tút thôi,dân miền Bắc khổ lắm.
Việt Nam mang cả giang sơn
ra thế chấp để vay mượn tín dụng cuả Tàu không phải để kiến quốc mà là để gây
chiến tranh. Cụ thể là hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa, những hưá hẹn béo bở
về biên giới, rừng tài nguyên khoáng sản. Trên thế giới chưa có nước nào ngu
như vậy? Hoà bình, yên ổn không muốn lại thích binh đao gây cảnh đầu rơi máu chảy
cho dân tộc mình. Nghèo xác xơ ra thì đi vay tiền cuả xương máu cuả người ta, để anh em trong nhà đánh nhau. Mục đích chỉ để
thoả mãn quyền lực mà những cơn mê sảng chủ nghiã gì đó. Tham vọng khôn vặt về
quyền lực cuả những cái đầu gà dỏ hơi đất sét. Lại còn xưng xưng là đỉnh cao cuả
trí tuệ loài người.
Ông Kỳ thì có ý nghiã gì
trong cuộc chiến tranh này ? Ông ta chỉ là người đánh thuê , đối với Kỳ thực sự
là đánh thuê cho Mỹ. Kỳ không có ý thức dân tộc
như ông Diệm và ông Thiệu. Nhưng hành động đánh thuê cuả Kỳ trong chừng
mực nào đó cũng đáng khen ngợi để chống sự xâm lăng bành trướng đại Hán cuả Tàu
và Nga Sô. Cho nên ông Nguyễn Quốc Việt đừng có vớ vẩn đưa ông Kỳ vào đây để lấp
liếm làm mờ đi cái tội ác gây chiến cuả cộng sản đối với đồng bào miền Nam. Xoá
mờ đi khái niệm xâm lăng hay là giải phóng?
Trích:" Chỉ nói riêng
về đề tài ông tướng Nguyễn Cao Kỳ , vị phó tổng thống miền nam cộng hoà, một thời
oai phong có tiếng mà đến nay khi nhận định về ông ta ...".
Ông Việt kể chuyện đổ bộ
cuả tướng Kỳ vào Hà Tây để làm gì? Sương mù và tuyết rụng cuả ngày hôm qua. Ông
Kỳ thời gian đó có thể là một tướng lãnh
dũng cảm hay tính nết yêng hùng cowboy kiểu Mỹ thì đã sao? Đàn ông trai trẻ mà?
Thực ra ông ta chả có nhãn quan chính trị quái gì cả, kể lể mãi chỉ để nhiễu loạn
nhân tâm, chuyện với chả trò chứ tủn mủn với cái củ hành củ tỏi cuả ông Kỳ mà quên đi đảng đang dấn sâu vào vũng bùn chủ
nghiã Mác và lệ thuộc vào Tàu. Tôi nói thắng ông Kỳ chỉ là một kẻ võ biền, ông
ta không có nhãn quan chính trị hay thức thời gì cả như ông Việt rêu rao tuyên
truyền để dụ rỗ đồng bào Việt Kiều đổ tiền về VN nuôi béo cs. Theo tôi ông Kỳ
là kẻ võ biền, không có đầu óc chính trị hay tinh thần dân tộc quái gì. Cứ có lợi
thì ông ta lăn sả vào thế thôi, tư bản hay cộng sản thế nào cũng được. Nhưng
ông ta không đến nỗi xi măng cối đá như Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu và các ông Dũng,
Triết, Mạnh, Trọng, Sang, Hùng. c
Cộng sản đã nát như tương
còn sang Tàu nài nỉ tiếp tục vai trò thế giới cộng sản để có lý do tồn tại, thủ
lợi cho mình báo hại hại cho 85 triệu người
VN.
Trích:" Lại nưã, khi
Mỹ nhanh chóng rút quân, nhiều tướng tá VNCH hoang mang, thì ông Kỳ và ông Thiệu
vẫn to mồm sẽ đập tan cộng sản ở mọi nơi nơi...."
Trong hoàn cảnh như vậy Mỹ
không muốn dây với hủi. Mỹ biết thằng cộng sản VN nó hâm hấp dở hơi. Nên Mỹ đã
đến tận sào huyệt vào hang ổ để hỏi cọp Bắc Kinh. Khi Mỹ nghe thủng tai là Tàu
Cộng chỉ muốn khống chế thằng VN. Tàu không thèm đả động gì đến Thai Lan, Đài
Loan, Nhật Bản, Malaysia v.v... Đó là điều Mỹ mong muốn, Mỹ cảm thấy mừng và thở
phào nhẹ nhõm. Thằng VN bắc cộng nó ngu, trúng bẫy Tàu thì mặc thây con mẹ nó.
Bỏ MNCH cũng thấy thương, bỏ thì thương
vương thì tội. Thà bỏ quách đi vì quyền lợi cuả dân tộc và các nước Châu Á Thái
Bình Dương. Mỹ đã giúp ông Thiệu, ông Kỳ, VNCH như vậy là đủ. Mỹ phải biến, thế
giới còn nhiều đưá u mê nó chửi mình là xâm lược đây, mình cứ chai lỳ ra đấy
thì ăn dải mẹ gì. Bọn trí thức ca sĩ đầu gỗ nó xuí dục thanh niên phản chiến,
và Mỹ thay đổi chiến lược toàn cầu để thủ
lợi lợi, tạm thời liên minh với Tàu để đánh quỵ Nga Sô đế quốc đỏ. Cũng giống
như thế chân vạc thời Tam Quốc vậy thôi. Ngô - Thục liên minh để phá Tào. Có chết
chỉ chết những con tốt đen ngu xuẩn là Việt Nam thôi.
Cho nên Mỹ dửng dưng khi
nhìn thấy cảnh quân Tàu đánh VNCH ngoài hải đảo. Nếu tôi là Mỹ, dù cho có anh
hùng hảo hán đến đâu tôi cũng biến , chẳng
tội gì, đành phải chịu hy sinh thằng VN để bảo vệ các đàn em dân chủ khác trong
vùng.
Ông Thiệu, ông Kỳ phút cuối
cùng vẫn tuyên bố như vậy xét cho cùng có vẫn còn hơn không, hay là cứ lẳng lặng
mà đi đem con bỏ chợ mà không chút lòng thưong xót, không lời từ biệt, nâng đỡ
tinh thần? Nếu có thể được mà di tản cả tất cả dân miền Nam đi hành tinh khác,
hay tất cả sang Mỹ cả có lẽ ông Thiệu cũng không bỏ qua. Cho nên ông Việt đừng có dở cái giọng đó ra mà đổ tội
cho Thiệu, Kỳ, Kiêm, Hương v.v... mà tránh đi cái tội xâm lăng cuả cộng sản. Thực
chất là một cuộc chiến tranh giải phóng thưà thãi theo lối xảo ngôn, ngụy
nghiã, ngụy trá mà thôi.
Bây giờ đừng nói chuyện thắng
thua nưã, mà tự vấn hỏi lương tâm: Vì sao cứ nhất thiết phải có chiến tranh? Vì
sao cứ nhất thiết phải giải phóng miền Nam?
Tóm lại cả trang báo dài dằng
dặc cứ kể lể mãi chuyện Nguyễn Cao Kỳ, mở vốn, xây lầu, đầu tư, thức thời, sáng
suốt, giàu có vân vân và vân vân.
Tốt nhất hãi dẹp ông Kỳ
đi, kễ lể như vậy là cố tình gây ra công phẫn là cái mưu dương đông kích tây,
phù hợp với cái tính củ hành củ tỏi cuả người VN tranh luận về
ông Kỳ để làm cái quái gì, hãy mặc ông ta muốn làm gì thì làm, tuỳ lòng và lương tâm cuả
ông lão già cả này sắp gần đất xa trời. Cái quan trọng là cộng đảng đang khủng bố bắt người vô lý, bịt
mồm báo chí, bán rừng nhựợng biển, cho
tay chân ra hải ngoại gây dựng phong trào dân chủ để quyên tiền bí mật làm giàu
cho đảng. VN vẫn đi theo cái chủ nghiã sát nhân, đang khom lưng bỡ đỡ Tàu đễ giữ
mức sống cao cho gia đình vợ con cán bộ chóp bu là cái cần bàn.
Chú thích: tôi đã viết 24
bài bút luận bàn về yêu nước, thực trạng xã hội Việt Nam trên lĩnh vực tư duy
tinh thần. Hy vọng được các trang mạng phổ biến dần dần.
22.5.2011 Lu Hà
Điểm Mặt Từng Tên - Bút Luận
Phần 2
Phạm Đức Trong là một người
ăn nói quá đáng, theo kiểu vú cả lấp miệng, bất chấp sự thật lương tâm cuả một
con người bình thường. Phạm Đức Trong cứ ra rả, tôi Lu Hà phù hoạ với bác Bùi
Tín để viết bài nói xấu đại tướng Võ Nguyên Giáp. Tôi việc gì phải nói xấu đại
tướng, và để làm gì? Phạm Đức Trong lập luận có thể vì MNCH bị đại tướng đánh
cho chạy té de mà sinh ra sân hận. Theo tôi Võ Nguyên Giáp có phải là người
toàn quyền chỉ huy cho trận chiến cuối cùng ở miền Nam đâu? Nghe nói ông Giáp
là trưởng ban ngăn chặn bành trướng phát triển dân số. Ông ta còn bận phân phát
các bao cao xu cho chị em đâu mà có thời gian rảnh rỗi mà lo việc binh đao?
Tôi thì có dính dáng gì với
miền Nam cộng hoà. Miền Nam cộng hoà là ai? Gày béo thế nào tôi đâu có quan
tâm. Tôi và bác Tín viết bài về sự thật tướng Giáp là gián tiếp bênh vực miền
Nam cộng hoà, là muốn vực dậy cái thây ma cộng hoà đã thối rưã từ lâu? Đại để
Phạm Đức Trong cứ con cà con kê mà củ hành củ tỏi nhằm bêu rếu tôi để bôi nhọ
chính thể tự do dân chủ kiểu Mỹ cuả MNCH. Thực lòng mà nói kể từ đầu thế kỷ 20
đến nay, tôi chưa thấy ở Việt Nam có một chế độ nào thực sự tốt đẹp cho người
Việt hơn hai nền đệ nhất và đệ nhị cộng hoà miền Nam Việt Nam. Còn nưã bác Bùi
Tín là một người cộng sản chánh hiệu, nay có thể bác đã hồi chánh cải tà quy
chính, quá khứ cuả bác có thể nhúng máu đồng bào còn tôi chỉ là một anh lính
quèn vớ vẩn không sao lon ngày xưa. Thế giới quan tư duy cuả tôi khác xa bác
Bùi Tín nhiều lắm. Cho nên đừng vội viết láo như kiểu Phạm Đức Trong cố tình
nhét tôi và bác Bùi Tín vào cùng một rọ gọi là phản động gì đó theo kiểu ngôn từ
cs mỗi khi không ưa ai đều gọi họ là phản động với chả việt gian theo kiểu con
mẹ thị Nở nhà quê nghe nó buồn cười nhàm chán lắm rồi.
.
Nếu có chê trách thì chỉ chê
ông Giáp phân phối bao cao xu không đều, đặt vòng không khéo để dân số tăng nhanh là nguyên nhân gây ra tình
trạng thiếu lương thực, làm cho dân tộc kiệt quệ vì đói nghèo mức sản xuất
không kịp để lo cho hàng triêụ cái tàu há mồm mà thôi. Nhưng về điểm này tôi cũng
không hề viết gì cả.
Phạm Đức Trong cứ lầm bầm kể
mãi về cái truyện đấu đá nội bộ tranh quyền ở cung đình cộng sản. Theo tôi thì
ông Giáp bị hạ bệ, bị cô lập, bị cánh bảo thủ chèn ép. Ông Giáp là một đại tướng
đau thương khổ hạnh, ông Giáp chỉ có tài quân sự theo truyền thuyết cuả đài báo
chí và các quán nước viả hè. Ông Giáp thực ra không có tài khinh bang tế nhìn xa trông rộng, ông Giáp bị yếu thế trong
thủ đoạn gây thế lực vây cánh, tranh giành quyền bính là việc cuả họ theo tôi
dính dáng gì đến nhân dân. Họ đã dã man biến ông Giáp thành con trâu già đáng
thương để làm cảnh trong những bưã tiệc, quốc tang, quốc khánh v.v... Nên ông
Trong rên rỉ rơi nước mắt mà thương ông Giáp là việc cuả cá nhân ông Trong, chứ
dính dáng gì đến bài viết cuả tôi và ông Bùi Tín bình luận về tướng Giáp?
Hay hình như sau hàng thập kỷ
bị dìm xuống đáy vực, nhưng ông Giáp vẫn bồng bềnh như những đám béo tây nhờ được
thổi luồng không khí tuyên truyền cuả hai đảng Tàu - Việt . Ông nhanh chóng được
bơm Giáp là linh hồn cuả Điện Biên Phủ như chàng Thạch Sanh cuả thế kỷ 20 để
làm bình phong đỡ đòn cho bộ mặt xâm
lăng tranh giành thuộc quyền bảo hộ cuả
các tướngTàu như : Vi Quốc Thanh, Lê Quảng Ba v.v...? Họ sợ cháy nhà ra
mặt chuột lòi ra cái danh đại tướng rởm cuả ông Giáp ? Họ muốn có một đại tưóng
oai hùng: Hoan hô đại tướng Võ Nguyên, vực lại ánh hào quang chói lọi giả tạo
năm xưa? Để làm gì,sau nhiều thập kỷ thất sủng bạc đãi cuả đảng?
Hay trước nguy cơ bị sụp đổ
cuả thần tượng Hồ Chí Minh như Phạm Đức
Trong nói là quân cờ Domino gì đó, quân nọ dưạ vào quân kia để mà sống. Một
quân đổ thì các quân khác cũng đổ theo? Nên cả hai phe bảo thủ và cách tân muốn
dựng Giáp thành ngôi vị thứ hai thay Hồ
làm Á Thánh, để gây laị niềm tin cuả nhân dân vào đảng?
Liệu có một tư tưởng Võ
Nguyên Giáp ra đời thay thế cho tư tưởng Hồ Chí Minh?
Ta hãy nghe Pham Đức Trong
phỉ báng ông Bùi Tín và Tôi:
" Chuyện ông Bùi Tín
nói xấu vô cớ, nhằm hại uy tín cuả đại tướng Võ Nguyên Giáp không thành, đã vậy
uy tín đại tướng còn nêu cao, vì xưa nay phe phe độc quyền bảo thủ trong đảng
csvn không muốn báo chí nói nhiều về ông".
Theo tôi ông Bùi Tín không hề
nói xấu đại tướng; mà ngược lại ông Bùi Tín đã có công bảo vệ danh dự thanh
danh cho đại tướng. Ông Bùi Tín muốn rằng tướng quân phải oai hùng như Quan Vân
Trường, Triệu Tử Long, thật thà ngay thẳng, không gian trá. Chuyện Việt Nam
phong ông Giáp là thiên tài quân sự là chuyện thuộc về nội bộ cuả VN. Muốn
phong ai, ca ngợi ai thì tuỳ ý. Nhưng bảo rằng UNESCO công nhận và có cấp bằng
thiên tài thì là truyện hoang đường viả hè. Chắc hẳn nhiều nhà văn nhà báo có
đã từng đến thăm gia cư cuá Giáp có ai thấy,
bằng thiên tài quân sự treo trên tường không? Hay mấy thập kỷ nay chờ
mòn con mắt nhưng đơn xin phong thiên
tài cuả Giáp đã bị UNESCO để mối mọt chuột
nhấm từ lâu mất rồi? Cho nên ông Bùi Tín không muốn để tướng Giáp mang tiếng
háo danh, lưà đảo mà mất công chạy đi chạy
lại các cơ quan quốc tế để tìm ra sự thật. Mọi tin biạ đặt hoang đường nên chấm
dứt là để baỏ vệ tướng Giáp sao lại bảo là nói xấu? Muốn xây dựng xã hội chủ
nghiã phải có con ngưòi xã hội chủ nghiã ngay thẳng thật thà kia mà? Nên cấm mị
dân, lợi dụng sự hiểu lầm mà thương yêu
mến mộ cuả nhân dân để thực hiện những mưu đồ cá nhân hay phe nhóm. Dân Việt vốn
dĩ có truyền thống dễ mủi lòng mau nước mắt, hơi một tí là nưóc mắt nước mũi
dàn duạ lã chã lau không kịp, bởi vì dễ cả tin kém suy xét . Có thể họ đơn giản nghĩ bộ óc trí tuệ cuả mình không cần
thiết nưã, chỉ cần đôi tay khoẻ mạnh để làm vịệc là quý rồi, mọi sư đã có đảng
lo cho, nghĩ cho hết cả rồi chăng?Hay nhân dân biết tất cả nhưng không dám nói
ra vì sợ hãi?
" Đã gây ra phản ứng tức
giận cuả nhiều đồng bào trong nước và hiện nay việc Bùi Tín và Lu Hà đã thành
hiệu ứng Domino, tại tất cả các báo chí trong và ngoài nước". Nói cứ như
thánh tướng, ba hoa lá cành. Bùi Tín và Lu Hà là kẻ có công bảo vệ đại tướng, về
thanh danh, ngay thẳng cuả đại tướng thì bảo đồng bào tức giận. Tức giận cái
gì? Nếu có tức giận thì tức giận UNESCO chứ, sao lại tức giận Bùi Tín và Lu Hà?
Ông Giáp không được phong thiên tài thì có phải vì lỗi cuả Tín và Hà đâu? Hãy gửi
phái đoàn đại diện những bần cố nông cốt cán lên văn phòng UNESCO mà kiện, tướng
Giáp nhà chúng tôi tài thế sao lại không phong thiên tài? Mà nhân dân nào kia
chứ? Rõ vớ vẩn.
" Hễ nói đến những ai, nói láo chửi càn là họ đưa ra Lu
Hà, hễ nói xạo dựng đứng ngược thì họ đưa ra Bùi Tín là bất tín để ghi danh so
sánh"
Rõ vớ vẩn, Lu Hà nói láo chửi
càn cái gì thì viết rõ ra cụ thể, đối chiếu với bản gốc, cấm cắt xén tự tiện
thêm bớt. Còn Bùi Tín dựng đứng cái gì thì phải viết ra chứ, đây cứ như con mẹ
thị nở mất gà mà chửi bới lung tung vu cáo Bùi Tín- Lu Hà như vậy là quá đáng lắm. Thiếu thật
thà và xảo trá như vậy, chả trách 80 năm
nay VN cứ lẹt đẹt nghèo nàn tăm tối
mãi và cứ bị lưà dối mà khổ dài dài.
Ông Trong còn nói: Nhân dân
gọi ông Bùi Tín là bất tín. Đúng là ngôn ngữ đầu đường xó chợ theo kiểu
anh chị xã hội đen. Chả chữ bùi liền chữ bất, chữ tín thì sẵn luôn đấy rồi.
Đúng con cháu cuả Mác: Duy tâm biện chứng
thành duy vật biện chứng. Thiên chuá thành khỉ tổ.
Trích:" Còn Lu Hà thành
Lu Cà tức là cẩu hoang". Thật thối hết chỗ nói, cái trò ghép từ ghép chữ rất
bậy bạ. Có lẽ 80 năm nay họ đã quen như thế rồi ? như cách mạng nghiã là cách bỏ
mẹ cái mạng nó đi. Yêu nưóc tức là yêu chủ nghiã xã hội.Yêu vợ tức là yêu ba lạng
thịt hôi. Yêu ba lạng thịt hôi chưa chắc đã là yêu vợ đâu ông Trong ạ.
Trích: " Đúng là viết mà
kông giữ uy tín, nói xạo , nói càn quá đáng, thành ra chính mình lại bị chửi".
Cái ông Trong này, sao mà ăn
nói nó cứ hâm hâm thế nào ấy, cứ huyên thiên mà không có nổi một câu trích dẫn
những gì Tín hay Hà viết. Đại để cứ tuôn ra ông ổng, phóng ra bạt mạng uế khí
cuả loại tiểu nhân, bắt thiên hạ phải ngửi. Tại sao lại có lối viết bình luận kỳ
cục vậy ? Hỏi thật ông Trong có phải là
con cháu mấy đời cuả Chí Phèo không? Thôi hãy khai thật ra
đi, có phải là con cháu cụ Chí không mà ăn nói bạt mạng, trắng trợn như
vậy?
Trích :" Để người ta sợ đọc thơ điên hiện
nay cuả Lu Hà trên các báo tổ quốc đến đàn chim việt ".
Nếu được là thơ điên thì mừng
quá, sao mà sợ?. Sợ rằng: đọc rồi đìên tiết lên sùi bọt mép mà dãy lên đành đạch
hay sao? Hiện nay có ai đọc thơ Lu Hà phải vội khiêng đi Châu Quỳ cấp cứu không? Thơ tôi làm ra phần lớn là phỏng
theo các bài báo chính thức đăng trên mạng về những hiện tượng tham ô, tham nhũng,
hiếp dâm hàng ngày sảy ra trong xã hội Việt Nam. Văn thì không tức tối, không
viết bài phản đối đi, nhưng khi từ đó mà người ta cảm tác ra thơ thì lại giãy nảy
lên như điả phải vôi vậy?
" Nhưng bị chửi hơn cả
vẫn là Hồ Dâm Dục". ông Hồ ấy tư nhận
là dâm dục thì càng mừng cho ông ấy sao lại chửi. Dâm Dục nhưng không hiếp dâm,
đá bậy là được rồi. Điều đó chứng tỏ thể trạng sức khoẻ cuả ông ấy rất tốt. Tôi
ngược lại xin gửi lời chúc mừng ông Hồ.
Tóm lại những gì ông Trong
viết hoàn toàn bịạ đặt cố tình nói xấu
ông Tin, ông Hà và cả ông Giáp nưã. Người cố tình biạ chuyện nói xấu tướng Giáp
là ông Phạm Đức Trong. Người bảo vệ uy
tín thanh danh cho tướng Giáp vẫn chính là Lu Hà và Bùi Tín. Ông Giáp không phải
là thiên tài quân sự cuả thế giới là một sự thật. Ông Hồ là một con người dung
tục bình thường chứ không phải là thánh thần là một sự thật. Nên đưa tượng ông ra khỏi chuà và đưa xác ông đi
chôn là một việc làm rất lương tâm, nhân đạo, cấp bách.
Ăn Diện Vì Tâm Điạ Bẩn
cảm tác từ một tấm hình
Nhăn nheo da cóc kià ai?
Hẳn ông tướng Giáp bất tài
năm xưa
Chạy theo liếm gót Quý Ba
Trần Thanh xiết cổ ta bà lao
nhao
Điện Biên hãnh diện tự hào
Bốn sao xin được máu đào
quân dân
Lon ton điếu đóm việt gian
Trò hề sân khấu chó săn lọc
lưà
Oai phong thổi khắp hoàn cầu
Chủ quyền lãnh hải ba Tàu hiến
dâng
Cùng trong bộ sậu Hồ Đồng
Buôn dân bán nước quê hương
lụi tàn
Chủ trương hiếu chiến làm
càn
Quốc Dân Đảng diệt văn nhân
bỏ tù
Gà đồng mèo mả ma cô
Cổ cồn ca vát lượt là bảnh
bao
Thế gian nào có ai ngờ
Lưu manh đạo tặc côn đồ thảnh
thơi
Sống lâu trăm tuổi đười ươi
Thai nhi rượu bổ hại người
hiền lương
Gần mười triệu mạng tang
thương
Nưả già thế kỷ non sông đỏ
ngầu
Đất trời thịnh nộ u sầu
Ba miền đất nước một màu thảm
thê
Vành tang nấm mộ ê chề
Ba Đình Mai Dịch bốn bề ruồi
bâu
Thích trưng diện đẹp vì đâu?
Thưa rằng: tâm điạ lão già
thối tha.
9.9.2011 Lu Hà
Nhân Quả Báo Ứng
Kià ai râu tóc bạc phơ
Hom hem mắt toét thều thào
thở than
Đêm qua chúng cứ nỉ non
Bác là đại tướng to con vô
cùng
Mấy con y tá sỗ sàng
Giáp đâu còn sức tuyệt đường
hộ sinh
Trọn đời cùng với Chí Minh
Đánh đông dẹp bắc trời xanh
oán hờn
Bây giờ bất động cò con
Nưả sống nưả chết cô hồn bơ
vơ
Gian manh mật vụ cũng thưà
Lưới trời lồng lộng bao la
vô cùng
Chỉ còn nước xuống âm cung
Ma vương quỷ sứ hãi hùng
than ôi!
Xưa kia Giáp có kém ai?
Giết người hàng loạt thẳng
tay phũ phàng
Bây giờ quả báo hết đường
Thiên đàng chẳng đặng suối
vàng càng nguy
Đầu trâu mặt ngựa buả vây
Đằng đằng sát khí rụng rời
xiết bao
Dương trần một thuở máu trào
Chặt đầu mổ bụng lâu la một
bầy
Tướng quân lầm lỡ một thời
Ba Tàu nó gắn cầu vai mảnh hồng
Bốn sao một bông luá vàng
Bất tài luồn lách vinh quang
đảng quyền
Khoe khoang chi kiếp nô hèn
Luân hồi nghiệp quả nối liền
chẳng tha?
30.9.2010 Lu Hà
Thoát Thai Nẻo Nào?
Háo danh một cách lạ lùng
Trò hề thăm viếng thê lương
thế này?
Trâu già nghiệp quả trần ai
Sống thì chẳng đặng chết thì
không xong
Gian manh xảo quyệt vô cùng
Nưả già thế kỷ gạt lường
nhân dân
Tướng quân thân dại ma tàn
Chúng còn xỏ mũi lên non xuống
đèo
Kiếm ăn băng đảng dập dìu
Xương già da cóc bơ vơ cô hồn
Tinh thần đày đoạ dã man
Lên voi xuống chó sao lon vẫn
còn
Nhãn tiền quả báo ác nhân
Nưả đêm thảng thốt tâm thần
chẳng an
Năm canh rên rỉ khóc than
Côn trùng giun dế quỷ thần
nào nghe?
Dặm trường muôn nẻo sơn khê
Bóng ma hồn quỷ lại về đêm
nay
Dắt nhau lam lũ một bầy
Đền răng trả mắt luân hồi nổi
trôi
Ngàn thu món nợ oằn vai
Âm hồn ngạ quỷ thoát thai nẻo
nào?
31.9.2010 Lu Hà
Thày Trò Gặp Nhau
cảm tác theo bài báo Lê Đức Diễn
Trên giường bệnh trời mây
lãng đãng
Gió hắt hiu đại tướng mộng
mơ
Kià ai như bóng ma Hồ
Ruồi bu nhặng bám âm u não
nùng
Thân lở loét bùng nhùng gan
ruột
Cũng bởi do phẫu thuật dở
dang
Mũi tai bồi đắp lung tung
Chỗ thưà chỗ thiếu thê lương
hãi hùng
Giáp trấn tĩnh bàng hoàng sửng
sốt
Cúi rập đầu thảm thiết bác
ơi!
Đầm đià máu chảy mủ rơi
Tâm thần bấn loạn ngậm ngùi
khổ đau
Bác thứ lỗi hồn ma ngạ quỷ
Xác thân này tiều tụy than
ôi!
Chân tay bải hoải rã rời
Mưu mô thủ đoạn qua rồi bác
ơi!
Nghe chú bệnh lòng tôi tan
nát
Ruột gan xưa khúc mất đoạn
còn
Cầm tay Nguyên Giáp ân cần
Vo ve ruồi nhặng chưá chan u
hoài
Giáp thổn thức bồi hồi cảm
xúc
Gặp đàn anh thuở trước oai
phong
Điện Biên đánh Pháp lẫy lừng
Mang ơn Trung Cộng rỡ ràng sử
xanh
Võ Nguyên Giáp tâm tình thống
thiết
Bao đắng cay kể hết liên
miên
Bác đi tìm cụ Lê Nin
Râu xồm Các Mác Ăng Ghen suối
vàng
Trên dương thế đau thương
tang tóc
Vết dầu loang từng bước cuả
Mao
Noi theo Mã Viện Phục Ba
Hai đảng là một cơ đồ ngàn
thu
Vì theo bác dân nghèo càng
khổ
Khắp muôn nơi bão nổi mưa
rơi
Việt Nam sáng tối đầy vơi
Chưá chan cốc lệ muôn nơi
oán hờn
Xưa mẹo giỏi đa đoan quỷ kế
Mua lòng dân giản dị mưu mô
Vẹt mòn đôi dép cao xu
Vỏ xanh lòng đỏ ta bà đảo
điên
Lũ con cháu chó săn cặn bã
Bước đường cùng thủ hạ ma cô
Đâu như danh bác ngày xưa
Tuyên truyền đóng kịch cha
già râu dê
Bác gian giảo dâm dê trụy lạc
Chúng ngợi ca tiết dục vì
dân
Tôn xưng như bậc thánh thần
Sánh ngang với đức vua Trần
thuở xưa
Hồ đắc ý gật gù tự mãn
Nghe Giáp ca mẫn cán từng
cơn
Thày trò thắm thiết ôm hôn
Đất trời giận dữ sóng cồn
mây mưa
Nợ quyền bính xay xưa đánh Mỹ
Thói gian hùng bợ đỡ Nga Sô
Theo chân nhuộm đỏ toàn cầu
Gán rừng nhượng biển cơ đồ
nát tan
Hồ ngơ ngác mất gan thiếu phổi
Nhiệm vụ trao quốc tế năm
xưa
Nước nhà hoà nhập ba Tàu
Xàng xê xang xí Mao Hồ râm
ran
Hồn ngạ quỷ trần gian u uất
Nghe tiếng gà hoảng hốt yêu
ma
Tỉ tê Giáp vẫn la đà
Một cơn gió thổi mịt mù
sương rơi!
20.5.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét