Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

THƠ TÌNH CHÙM 119 VÀ 120



Thơ Tình Chùm 119


Nguyên Hình Trở Lại                                                     
chuyển thể từ thơ Bùi Giáng

Rong rêu phủ ước gì trở lại
Hồn xuân hoa hương nhụy thắm tươi
Cuồng ca túy luý mê say
Hồn nhiên như thể hài nhi ra đời…


Mái tóc đã rã rời sương gió
Lẽ tồn sinh thiên cổ từ đâu
Ngữ ngôn khoá trái trong đầu
Tăm hồn thi sĩ bốn muà nở hoa

Dịi dàng nhé nở hoa đơm trái
Cõi trần gian nếm trải đau thương
Châu sa rỏ giọt dòng dòng
Miêu cương ngoại mạc chờ mong chín chiều

Sổ đã xoá bơ phờ ai oán
Cõi ngưòi ta oán hận chưa phai
Hồng hoang tìm chốn đầu thai
Nguyên hình trở lại chuỗi ngày phù du…

5.3.2010 Lu Hà


Còn Đâu Hẹn Hò
chuyển thể từ thơ Bùi Giáng

Chiều lả tả vàng bay lá rụng
Bóng hoàng hôn phủ tiếng em cười
Dòng sông nước chảy ngậm ngùi
Bước chân dừng lại lệ rơi đôi hàng

Lời hẹn ước em nghiêng tóc xoã
Điệu than van sầu cả thiên thu
Bờ tre khóm trúc nghẹn ngào
Dung nhan bất tuyệt em là nàng xuân

Từ thuở đó mưa tuôn gió chướng
Giọt sương sa lãng đãng hoang vu
Đôi bờ hồn lạc bơ vơ
Bên bồi bên lở còn đâu hẹn hò ?....

5.3.2010 Lu Hà

Dặm Hồng Chờ Nhau
chuyển thể thơ Bùi Giáng

Nụ hoa xuân gió bay lất phất
Hạt sương reo ngây ngất hồn ta
Bên trời em bước đi qua
Ngàn thông vẫy gọi nắng chiều xa xôi

Vẫn giữ lại chuyện đời đã mất
Dấu chân đi u uất mù khơi
Hoàng hôn giở khóc giở cười
Nỗi lòng thăm thẳm nhớ người năm xưa

Tay lẩy bẩy én chao hoa tặng
Ánh thiều quang thầm lặng trôi mau
Ra đi để lại hương màu
Cao nguyên miền núi mấy bờ cỏ hoang

Anh thủ thỉ bướm rừng ong nội
Buổi sớm hôm tê tái ai ngờ
Nỗi buồn tinh tú bơ vơ
Trần gian thương kẻ bơ phờ lầm than

Trời quan tái lòng em lạnh thế
Hương hoa ôi, diễm lệ trăng sao
Ngàn thu biết đến bao giờ
Côn trùng rên rỉ mây mù còn xa

Tình thơ đọng giọt sương thu
Dặm hồng em nhé chờ nhau bên đường…

4.3.2010 Lu Hà


Để Lại Cho Nhau
chuyển thể từ thơ Bùi Giáng

Vì bưã đó cưả đời cạy khoá
Giưã bồn bề tìm đoá hương hoa
Không gian hơi thở ngọt ngào
Linh hồn rạn vỡ cung nga dập dìu

Đôi mắt ướt nhìn sao đắm đuối
Âm thầm nghe bóng tối tàn phai
Bàn tay xiết chặt vì ai
Xá gì hoang dại người ơi vô ngần

Tim phổi gấp muôn vàn rung động
Phút mê ly chết lặng làn da
Nghẹn ngào chẳng kịp buông tha
Đừng mong tiếng vọng trôi xa mọi miền

Còn để lại niềm ân nghiã ái
Hiểu nhau rồi thấm trải bao la
Bọt bèo trọn kiếp phù du
Bao giờ gặp lại khổ đau vì tình….

4.3.2010 Lu Hà


Hội Thơ Hải Ngoại
chuyển thể từ thơ lục bát cuả Huệ Thu

Lòng thu mở quán thơ gặp bạn
Khắp phương trời muôn chốn gần xa
Năm châu bốn biển là nhà
Ngàn xưa cánh hạc la đà còn đây

Thơ Thôi Hiệu ngày nay vẫn nhớ
Hoa đào bay trước cưả chào xuân
Tâm tình sầu mộng nước non
Bạn ơi, thi hữu bội phần đắm say

Thế chiến quốc đắng cay buồn tủi
Để thịnh đường tê tái ngàn thu
Vào ra mở cổng đón chào
Trẻ già trai gái ngạt ngào men thơ

Cũng lắm Cụ lơ thơ đầu bạc
Tóc râu bay bàng bạc chiều thu
Ngẩn ngơ vào động thi ca
Giáng Hương Từ Thức Lũng Hoa tràn đầy

Dâng tổ quốc ngàn mây xa cách
Trời tự do tung cánh nhạn bay
Một lòng hiếu thảo xưa nay
Nước non văn hiến trọn đời thủy chung

Hồn sông núi nưả mừng nưả tủi
Mạng thông tin bi lụy thương đau
Chẳng bù thi hữu quê nhà
Trói tay khoá miệng bốn muà lầm than

Có nghe chăng khắp miền thi tứ
Bắc Trung Nam chan chưá tình đời
Đường thi chẳng ép lòng người
Trắc bằng niêm luật một thời vẻ vang

Có đôi chữ vấn vương sai luật
Cũng chẳng sao tha thiết hồn thơ
Đọc lên hoa nở chan hoà
Thất ngôn tứ tuyệt ca dao dạt dào

27.2.2010 Lu Hà


Lá Thư Dang Dở
hoạ thơ Mai Hoài Thu

Anh đã đến giưã chiều đông giá
Phảng phất buồn nghe gió sương rơi
Tiếng ai thoang thoảng xa xôi
Nỗi niềm xưa dấu một thời thê lương

Hồn than thở tơ vương ảo mộng
Nưả vầng trăng thoang thoảng mùi hương
Yêu em mà chẳng toại lòng
Mắt nhìn đắm đuối nưả thương nưả sầu

Cơn gió chướng qua cầu lá rụng
Trái tim còn rung động thật ư ?
Hững hờ tàn nhẫn làm sao
Bao năm xa cách bây giờ tìm nhau …

Mây lãng đãng ráng chiều thơ thẩn
Hồn ngập ngừng luống cuống van lơn
Em ơi, từ cõi trăng ngàn
Không gian lạnh ngắt mấy lần núi non

Đường xa thẳm biển ngàn sông lạ
Biết về đâu chia sẻ cùng em
Tháng ngày lầm lũi thương tâm
Cô đơn cảm nhận trái tim muôn vàn

Đời thứ lữ nỗi niềm khép kín
Mà lòng anh đau đớn vô cùng
Nỗi buồn chai sạn gió sương
Tìm trong hơi thở bước đường trầm luân

Mười hai năm, đời em vẫn thế
Thoắt về đâu trăm nẻo trần gian
Đọc thư trăn trở khóc than
Nghe trong tiếng nấc duyên trần đắng cay

Một lần nưã ông trời muốn thử
Tiền kiếp xưa chưa đủ sầu tư
Đời em mất mát quá nhiều
Đông tàn thu héo tiêu điều hoàng hôn

Lạc bể ái thuyền quyên giang giở
Sóng say nhiều đau khổ ủ ê
Phải chăng nông nỗi chán chê
Gió xui lạc lối bờ mê điêu tàn

Luật vay trả thế nhân khó tránh
Em có hề oán trách ai đâu
Công tâm chấp nhận bao điều
Đáng thương cho kẻ bốn muà héo hon

Cho tất cả lại còn oan trái
Có màng chi khổ aỉ dư âm
Chuỗi ngày thê thảm âm thầm
Còn bao nhiêu nưã nỗi niềm vấn vương

Em vẫn sống đảm đương trách nhiệm
Dạ thẳng ngay thấm đẫm chuyện đời
Dang tay dám nhận đón ai
Dù cho họ cũng ngậm ngùi trần căn

Chìm đắm sợ bể hồng sông bụi
Cố quên đi khắc khoải qua ngày
Vết thương lòng dạ chơi vơi
Đẩy đưa sông nước nổi trôi bọt bèo.

Run rẩy bước phù du quen thuộc
Con đường xưa tưởng chuộc lỗi lầm
Mà sao duyên nợ oái oăm
Trượt hoài té ngã tím bầm ruột gan

Em sợ lắm nỗi niềm chồng chất
Anh có còn ôm chặt tấm thân
Nói ra anh chắc sẽ buồn
Nhưng em cứ nói cho hồn thảnh thơi

Duyên phận đó thảm thê anh nhỉ
Tình cuả em sầu tủi thực hư
Đến rồi lại mất vi vu
Theo cơn gió thổi sương chiều ngẩn ngơ

Em rất muốn mặn mà say đắm
Trong si mê đằm thắm ái ân.
Mà sao trong cõi muôn vàn
Má hồng bạc mệnh trời còn đánh ghen.

Em vẫn sống thở than nhẫn nại
Suốt quanh năm lầm lũi cô đơn
Ngoài trời rỏ gịọt mái hiên
Mờ mờ nhân ảnh linh hồn kêu mưa

Đầm đià rỏ lệ trên thơ
Lá thư giang giở năm xưa vẫn còn…

22.2.1010 Lu Hà



Thơ Để Cho Em
hoạ thơ Luân Hoán

Ngọc ngà mát dịu làn da
Cho anh ngây ngất làm thơ say mình
Mảnh hồn lạc cõi mây xanh
Bâng khuâng ôm cả thâm tình ngàn sau
Yêu em, anh mới làm thơ
Phải đâu một chút vu vơ giưã đường
Ngạt ngào thoang thoảng dạ hương
Sương thu còn đọng thịt xương ân tình
Nỉ non oanh yến hoàng anh
Theo dòng lục bát thanh bình người ơi!
Trần căn trong cõi luân hồi
Nhân duyên đưa lối tìm nơi hẹn hò
Lao xao cành trúc la đà
Thuyền quyên yểu điệu chiều tà bướm hoa
Vi vu dòng nước trong veo
Ngẩn ngơ như thể lạc vào thủy cung
Xa nhau để lại nhớ nhung
Bóng ai trong cõi bụi hồng tâm linh
Lang thang thương kẻ si tình
Hồn bay tìm nụ hoa xinh tím chiều
Cảm ơn nhân thế có thơ
Để anh thêu dệt giấc mơ yêu chiều
Trăm năm còn lại nương dâu
Ngàn năm ai oán vần thơ cho người

3.1.2010 Lu Hà


Ý Kiến Riêng: Thơ cuả cố thi sĩ Bùi Giáng tương đối khó hiểu. Theo tôi tâm hồn cụ bay bổng quá đà mà không kiểm soát được chặt chẽ mà thôi. Tôi đã chuyển thể một số bài thơ cuả cố thi sĩ, các tiêu đề tôi đã tự đặt ra và quên không ghi tên bài thơ gốc 





Thơ Tình Chùm 120


Giọt Sữa Ân Tình
Kính dâng Mẹ

Mẹ ơi! Con đã sinh thành
Mưa rào đổ xuống năm canh Mẹ buồn
Ơn trên con được vuông tròn
Lọt lòng mất sữa nuôi con bằng gì?
Ba mươi ngày ấy tối trời
Sao mai mồng một sáng ngời trần gian
Đời con vương vấn thu tàn
Đông qua xuân laị hoa vườn trổ bông
Khóc cơn đói sữa xé lòng
Bà thương bế cháu khắp làng xin ăn
Bạc đầu chẳng quản gian nan
Cầu cho cháu sống thế gian nhân quần
Biết bao người mẹ bần hàn
Quảng tâm bác aí cho con bú nhờ
Góp từng giọt sữa thơm tho
Mong con chóng lớn qua đò trầm luân
Dòng đời bao nỗi gian truân
Công cha, nghiã mẹ tình dân xóm làng
Tình trên xóm dưới mặn nồng
Khi con trở laị khắp làng hỏi thăm
“ Kính chào! thưa phải bác Tâm?
Ngày xưa giọt sữa từ tâm cõi lòng “
Có anh tôi nói thật lòng:
Chớ đâu là để kể công cái gì?
“ Bà anh năn nỉ xin tôi
Bác sang cho cháu một hơi bú nhờ
Thương anh tôi mơí lò dò
Nửa đêm trời tối đập vào cây cau
Sáng ra sưng vêu cả đầu
Thương anh đói khóc càu nhàu đòi ăn
Nhà tôi thằng Qúy hết phần
Chỉ còn nước lã sữa tan mất rồi?”…
“ Bác ơi! Lòng cháu bồi hồi
Gọi là chút ít để đời nhớ ơn “
Cuộc đời nghĩ thật oái oăm
Tôi thì còn sống, anh hồn xa chơi…
Viễn phương lòng dạ rối bời
Cùng giòng sữa mẹ mà tôi nhớ hoài
Thành tâm một nén hương trời
Gưỉ về Cố Quốc cho người bạn xưa!

muà Vu Lan 200 Lu Hà




Nụ Hoa Đầu Đời
hoạ thơ Mai Hoài Thu

Đêm trăng sáng côn trùng rên rỉ
Gió vi vu mang nỗi u hoài
Chạnh lòng thổn thức về nơi
Hồn chìm vào cõi để người xót xa

Buồn lạnh lẽo trời cao mây cuốn
Lững lờ trôi vương vấn bao la
Bỗng thèm hơi thở thiết tha
Sông hà lạnh ngắt ta bà khổ đau

Con tim nấc âu sầu thứ lữ
Rặng núi xưa khuất nẻo sương mờ…
Nhìn theo chỉ thấy mịt mù
Quê hương mưa gió thuận hoà bình an ?

Mộng hoang tưởng sóng yên biển lặng
Hận trùng dương cay đắng trời ơi !
Con thuyền vượt biển xa khơi…
Hồn về tìm lại một thời yêu thương

Thơm ngát mãi tình nồng say đắm
Mịn màng làn,da thắm anh yêu
Giật mình tỉnh mộng bơ vơ
Đầm đià gối lả bơ phờ xa xôi

Còn đâu nưã nụ cười thuở đó
Giưã đêm trăng rỏ lệ tình sầu
Nụ hôn đọng giọt sương thu
Lối mòn sỏi đá chân cầu nỉ non

Hoen ngấn lệ khô dần năm tháng
Má hồng phai lãng đãng hư vô
Mây chiều lam khói xanh mơ
Tên anh em gọi nụ hoa đầu đời…

26.2.2010 Lu Hà


Còn Cay Đắng Cho Đời ?
chuyển thể từ thơ Bùi Giáng

Làm Tô Vũ đồi sim trái chín
Luà bò ăn giưã đám cỏ xanh
Bốn bề cây lá rung rinh
Ngắm nhìn cho thuả tồn sinh thế trần

Chim ngây ngất ân cần ca hát
Nghe rì rào tha thiết người ơi !
Quên đi xào xạc bò nhai
Mở lòng ra đón nhụy mai hưong đào…

Có hay không, tiếng bò gặm cỏ
Giấc mơ hoang theo gió thì thào
Nghe dòng suối chảy lao xao
Hững hờ nước chảy thác cao nhạt nhoà…

Mùi cỏ dại bờ lau sương gội
Ong bướm bay tìm lối hương rừng
Lên men nhày nhuạ mênh mang
Không cần biết nưã lạnh lùng hư không…

Cây chen chúc như song cưả sổ
Màn chiếu không thong thả nằm đây
Đất trời hạnh phúc mê say
Đồi sim Tô Vũ còn cay đắng đời ?...

5.3.2010 Lu Hà



Khi Gió Xuân Về
chuyển thể thơ Mây Tim Tím

Chờ đợi mãi vuốt ve mây tím
Cánh hồng kia còn trốn nơi đâu?
Hàng hiên rỏ giọt âu sầu
Thơ anh em đợi ráng chiều hoàng hôn

Tình non dại niềm than nỗi khổ
Ngỡ ngàng sao chiếc áo phai màu
Ngậm ngùi mưa nắng sai muà
Phong lan thơ thẩn mai đào thắm tươi

Trái tim đập người ơi đắm đuối
Bóng anh về mềm mại nắng rơi
Thẹn thùng xuân nở hoa cười
Thanh mai trúc mã gót hài lối xưa

Rất có thể bao la mây gió
Vòng tay ai lảo đảo men say
Run run mấp máy làn môi
Lá bay xào xạc đất trời rửng rưng

Đời khờ khạo vấn vương thiếu nữ
Mối tình đầu thơm nụ chiêm bao
Ngoài trời mưa gió lao xao
Vò chăn vỗ gối nghẹn ngào anh ơi!...

1.3.2010 Lu Hà



Đời Người Là Khổ

Đời người ra thế khổ đau
Trăm năm thì cũng coi là như không
Sân si vọng tưởng vô thường
Thuyền tình bể ái lạc đường tử sinh
Ngàn năm trong cõi sinh thành
Luân hồi trôi nổi bồng bềnh bể dâu
Bọt bèo bao kiếp phù du
Lênh đênh thân xác xót xa vô vàn
Kể sao cho hết điêu tàn
Thói đời bạc bẽo phong trần lầm than
Hoang vu ảm đạm linh hồn
Giả chân thiện dữ ác nhân tội bày
Tham lam hưởng thụ tháng ngày
Mồ hôi nước mắt máu thây đồng loài
Sinh ra may được là người
Kẻ khôn người luân hồi mà ra
Sói lang đảo lộn gian tà
Theo nhau cưỡng đoạt ta bà loạn luân
Thủ tiêu bức hại tài nhân
Thế gian nghèo khó đói ăn thảm sầu
Sống non chết yểu sa đà
Oan khiên dậy đất hồn ma vật dờ
Đồng quê hương khói mịt mù
Vành tang quả phụ trẻ thơ không nhà
Lê la ngõ chợ bơ phờ
Không nơi nương tưạ tuổi già héo hon
Mấy ai thương kẻ bần hàn
Tìm đâu ra chốn trần gian công bình?.....


Vì Sao Phải Khổ?

Cóc nhái sinh sôi lũ lượt bầy
Cánh đồng xã hội thảm buồn thay
Ếch ương tím họng mơ hồn nước
Chẽo chuộc đỏ mồm mộng tưởng say
Nhân thế gian nan tìm chỗ ở
Thói đời khôn khó kiếm cơ may
Vì sao ta cứ kêu nghèo mãi
Món nợ bao đời vẫn đắng cay?....

2 .4. 2009 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét