Lu Hà - Đúng như lời bố vợ
tôi nói. Bọn mật vụ cộng sản Đông Đức theo lệnh thằng già làm nghề lợp ngói nhà
và con mụ già vắt sữa dê chỉ tấn công những đứa trẻ hài nhi là con trai, con
cái những đối tượng chúng cho là kẻ thù giai cấp kẻ thù của nhân dân. Vợ tôi có
mang đứa đầu nhưng không được nằm ở bệnh viện địa phương để sinh nở mà chúng ép
đi về bệnh sản phụ đặc biệt của Stasi ở Schlema Chemnitz thuộc tỉnh Karl Marx
Stadt.
Chỉ có sinh một đứa con sao mà nhiêu khê phiền phức qúa vậy? Khi tôi được vợ gửi điện báo, rất phấn khởi đi tàu suốt đêm về Erfurt báo tin cho người em trai ruột đang làm việc ở đó. Ông chú tương lai cũng sốt sắng mua ngay một chiếc xe đẩy 500 Mark để tặng cháu nội đích tông của dòng họ. Hai anh em hì hục đẩy xe đến nơi thì bệnh viện báo tin là phòng thanh niên xã hội người ta đến đón mất rồi, vợ tôi đang điên dại đi lang thang ngoài đường phố vì bị mất con. Chính tôi cũng không hiểu tại sao họ lại đối xử tàn nhẫn như vậy, khi đứa trẻ sinh ra mới được hai tuần cũng chỉ được hưởng vài giọt sữa mẹ mà đã vội phải chia ly cắt tình mẫu tử? Tôi chỉ nghĩ đơn giản Việt Nam và cộng hòa dân chủ Đức là hai nước xã hội chủ nghĩa anh em: “Quan san muôn dặm sơn hà – Năm châu bốn biển đều là anh em"
Chỉ có sinh một đứa con sao mà nhiêu khê phiền phức qúa vậy? Khi tôi được vợ gửi điện báo, rất phấn khởi đi tàu suốt đêm về Erfurt báo tin cho người em trai ruột đang làm việc ở đó. Ông chú tương lai cũng sốt sắng mua ngay một chiếc xe đẩy 500 Mark để tặng cháu nội đích tông của dòng họ. Hai anh em hì hục đẩy xe đến nơi thì bệnh viện báo tin là phòng thanh niên xã hội người ta đến đón mất rồi, vợ tôi đang điên dại đi lang thang ngoài đường phố vì bị mất con. Chính tôi cũng không hiểu tại sao họ lại đối xử tàn nhẫn như vậy, khi đứa trẻ sinh ra mới được hai tuần cũng chỉ được hưởng vài giọt sữa mẹ mà đã vội phải chia ly cắt tình mẫu tử? Tôi chỉ nghĩ đơn giản Việt Nam và cộng hòa dân chủ Đức là hai nước xã hội chủ nghĩa anh em: “Quan san muôn dặm sơn hà – Năm châu bốn biển đều là anh em"
Tôi tìm thấy vợ trong khu rừng thông đang ngồi
ngơ ngác bứt những ngọn cỏ bên gốc cây, chỉ còn biết an ủi động viên mà thôi…
Sứ quán Việt Nam được báo tin nhưng muốn cho
tôi về nước ngay lập tức, nhưng nhà máy xin ở lại vì hợp đồn chưa hết thời hạn.
Nên tôi vẫn chưa bị chúng tống về, vả lại tôi đã có kế hoạch chuyến đi Đức lao
động lần này là ở lại không về Việt Nam nữa. Mấy tháng sau vợ tôi lại có mang
sứ quán Việt Nam chỉ còn biết đấm ngực kêu trời. Bọn chúng nó đã lén họp với
nhau tại Berlin bàn cách giải quyết cả hai phía mật vụ Đức và đại diện lãnh sự
quán Việt nam. Tôi biết chúng nó cả hai thằng đều là cộng sản chó đểu cả nhưng chúng
vì sĩ diện quốc gia, thằng nào cũng muốn tỏ ra mình nhân đạo sạch sẽ cao cả hơn
thằng kia mà chẳng thẳng nào ra tay trước đun đẩy cho nhau. Khi vợ tôi đến
tháng thứ chín chuẩn bị sinh đứa con mà mới đây nó đã đánh tôi bể đầu. Tôi sợ
công an Đức hay mật vụ sứ quán đến bắt nên bỏ trốn về ở hẳn bên vợ để chăm sóc
thai nhi. Nhà máy may đề nghị tôi trở lại làm việc bình thường nhưng tôi không
trở lại. Xứ quán Việt Nam yêu cầu lên trình diện. Nếu không sẽ nhờ công an Đức
bắt hộ. Tôi viết thư phải ở lại chờ vợ sinh đẻ mẹ tròn con vuông, cháu bé cứng
cáp tôi sẽ về Việt Nam. Còn muốn bắt thì cứ bắt, tôi sẽ cùng vợ con tự trói tay
đến nộp mạng cho Sứ quán Việt Nam cần gì mà phải bắt. Tôi ở tại nhà số nhà tên
đường phố đàng hoàng có chạy trốn đi đâu mà phải mất công tìm. Tôi ở lại vì lý
do nhân đạo, lương tâm, nhân phẩm, trách nhiệm và tình yêu.
Cuối cùng thì cũng chẳng có ma nào thèm đến bắt
tôi. Rồi bỗng nhiên nhận được bức thư của Sứ quán Việt Nam báo tin đúng 9 giờ
sáng ngày 14.10. 1985 phải có mặt tại phòng bảo vệ của toà đại sứ Việt Nam tại
Berlin- Lichtenberg. Vé máy bay đã mua, nếu để lỡ chuyến bay mọi phí tổn phải
chịu trách nhiệm.
Tôi nghĩ ngay đến vị thần hộ mệnh chính là vợ
tôi và đứa con sắp ra đời. Nên bụng chửa vượt mặt như vậy cũng bí mật đêm 13.10.1985
đi tàu về Berlin với tôi. Tôi nhớ người đàn bà có trái tim đất sét tiếp tôi hôm
đó tên là Kim hình như là vợ của nhà thơ Tú Mỡ, Tú Nạc hay Bút Tre gì đó. Bà
Kim bảo 2 con hay 10 con chúng tôi cũng không thèm quan tâm. Đẻ ra thì phải
nuôi. Nó là người Việt Nam thì nó phải về Việt Nam chúng tôi không cần nghe kêu
ca phàn nàn gì cả. Nếu không về thì tiền vé máy bay lỡ chuyến phải tự trả lấy.
Vợ tôi nghe vậy lạnh cả người ngất lả đi. Mụ Kim sợ cuống lên ngộ nhỡ đẻ ngay
ra ở Sứ Quán của mụ thì mụ phải chịu trách nhiệm, nên vội tống khứ vợ chồng tôi
đi mau mau, dìu nhau biến đi cho rảnh mắt. Nhờ vậy mà tôi cũng thoát khỏi bàn
tay lông lá của con quỷ cái này.
Tôi gọi Taxi đưa vợ đến bệnh viện ở Lichtenberg
và trở lại nhà để lấy xe đẩy đón con về. Vợ tôi không chịu cho bà bác sĩ khám
cứ dỗ mãi vì vẩn còn uất ức sôi máu lên vì lời con mẹ Kim ở Sứ quán Việt Nam
nói. Nhưng rồi cũng sinh con ngay nào đêm 14 .10.1989. Sáng hôm sau tôi đến
bệnh viện thì bà bác sĩ báo tin đứa trẻ sinh ra rất khỏe mạnh đẹp như thiên
thần. Xin chúc mừng ông bà! Nhưng không hiểu sao phòng thanh niên xã hội và
phòng bảo vệ mẹ và con ở điạ phương người ta đến đón đi mất rồi. Thế là lại lần
thứ hai tôi lại cùng vợ tiu nghỉu đẩy cái xe không trở về nhà.
Tôi viết thư gửi vợ chồng Erich Honecker,
Margort Honeker và bộ ngoại giao, bộ y tế, Sứ quán Việt Nam về chuyện nhà nước
cướp con. Họ trả lời chả ai cướp cả chỉ chăm sóc hộ ở bệnh viện địa phương sau
hai tuần cho đón về nhà.
Christian được đón về nhà, còn Sebastian vẫn ở
trại hài nhi của bọn mật vụ do các cô nuôi dạy trẻ khoác áo bà sơ của đạo tinh
lành ngụy trang để che mắt thiên hạ. Bọn chúng đã dùng đứa con trai đầu của tôi
như một vật thí nghiệm, nó phải ở đó ba năm trời ròng rã không cho về nhà, chỉ trừ
chiếu thứ sáu được đón về nhưng sáng chủ nhật phải mang con đến nộp. Suốt ba
năm trời vợ chồng tôi không được phép thăm chỗ nó ăn ngủ như thế nào. Hẹn đúng
giờ đến đón vào giao con ở ngoài cửa như một món hàng. Cấm được bước vào trong
phòng. Nghe nói trại trẻ này là con cái của những công dân vượt biên trốn sang
Tây Đức hay những người có tư tưởng dân chủ tự do, chống đối nhà nước. Trẻ con
ở đây còi cọc kém phát triển, nhiều đứa gần 3 tuổi mà vẩn chưa biết đi trông
tội lắm.
Có lần tôi đến đón con về nhà vào cuối tuần
phát hiện thấy con mình đầu còn những vệt băng dính, hình như để kiểm tra điện
não đồ thường xuyên. Chúng nó bímật hành hạ con mình như thế nào thì chỉ có
trời mà biết được. Chúng có thể tiêm Morphium, tiêm nước muối thường xuyên vào
não bộ, dùng tiếng động, bóng tối , âm thanh rùng rợn để hủy hoại thần kinh của
đứa trẻ?
Trước tình hình đó tôi làm đơn kêu ca muốn đón
Sebastian về nhà. Không thể để tình trạng hai anh em đứa sinh năm 1984, đứa
1985 lại phát triển chênh lệch như vậy. Con mẹ làm trưởng phòng thiếu niên nhi
đồng chúng gọi là Junghilfe chửi tôi là để đón Sebastian về nhà là tôi làm hỏng
hết tất cả kế hoạch trương trình nuôi dạy của mụ. Có lần chiều chủ nhật cả một
bọn đầu trâu mặt ngựa ào ào đến nhà tôi 4 con đàn bà và một thằng đàn ông có
dáng đi như bị nổ óng khói. Hai con mẹ ở phòng bảo vệ Mẹ và Con. Chúng gọi là
Mutter und Kind và hai con mẹ chó đẻ ở phòng giáo dục thanh thiếu niên chúng
gọi là Junghilfe.
Con mụ trường phòng sồng sộc lao vào phòng
trong lúc con tôi đang ngủ, nó muốn bế thốc đi ngay. Tôi chặn tay nó lại nó la
lối đẩy tôi đập đầu vào lò sưởi lại còn to mồm.
- Xin lổi các ông và các bà tôi muốn dạy cho
thằng cha này một bài học.
Tôi gắt gỏng: Các người không cậy thế đông,
muốn bắt con tôi đi chỉ có công an.
- Mày muốn gọi công an? Thằng điên.
Con mẹ ở phòng bảo vệ bà mẹ và trẻ em đứng giữa
phân giải:
- Ông phải để cho chúng tôi đưa Sebastian đi,
cứ yên tâm nó có rất nhiều người mẹ yêu thương chăm lo cho nó còn hơn ông bà
vạn lần.
Chính vì vậy và một buổi chiều thằng cha làm
việc ở phòng giáo dục giúp đỡ thanh thiếu niên đột nhiên đến nhà kiểm tra. Cái
thằng có dáng đi khệnh khạng như bị nổ ống khói ấy. Nó thấy Christian vô tư hồn
nhìn nhìn nó cười, mặt nó tối sầm lại ra lệnh cho vợ tôi phải ngay con đến nhà
trẻ cho phụ nữ phải đi làm ca kíp, trong khi vợ tôi chỉ ở nhà nó cũng bắt đưa
đến đấy 7 giờ sáng mang con nộp, chiều đến đón về. Chúng gọi là Wochenkrippe.
Chritian đã biết đi và có biểu hiện bất thường,
mỗi khi nó nhìn thấy ai mặc đồ trắng giống như y tá, hay bác sĩ là nó đập đầu
vào tường. Cho nên 27 năm sau ngày nay tôi bị chính nó xịt hơi cay vào mắt và
dùng đoản côn sắt đánh vào đầu tôi thừa sống thiếu chết cũng là bởi do từ cái
nghiệp chướng mà ra.
Ông bố vợ tôi nói đúng. Chúng chỉ nhắm vào
triệt hại, hạ giá, hủy hoại thần kinh vào con trai là chính nhưng khi vợ tôi
sinh con gái thì chúng bỏ lại qua. Ngày tôi đón con gái từ bệnh viện điạ
phương, lần này chúng không ép phải đi về Karl Marx Stadt nữa cũng có một đoàn
4 con chó cái đại diện cho hai ban Mutter und Kinh và Junghilfe. Tôi thấy bốn
con chó cái mới hỏi:
- Các bà đến đây làm gì?
- Để thăm vợ ông đã sinh con chưa?
- Đợt này sinh con gái.
Con gái à, chúng reo lên và bỏ ra về quên cả
lời chúc mừng. Chứng tỏ chúng chỉ chăm chăm rình mò xem vợ tôi sinh con trai
hay con gái. Nếu là con trai thì chúng lại lăn xả vào như đàn chó dại để cắn xé
đứa trẻ này. Chắc chắn tương lai số phận cũng không thoát khỏi bàn tay dã thú
của chúng, bọn phát xít, cộng sản chó má này. Con gái tôi chúng không ép phải
đi nhà trẻ để chúng nuôi dạy giáo dục thêm làm gì? Thật đúng là một lũ người có
trí tưởng tượng của loài vượn người chứ không phải là giống người. Nhưng tại
sao chúng ghét con trai của những người mà chúng cho là kẻ thù giai cấp thể
nhỉ? Theo chúng con trai mới là nguồn lực chính cho sự phát triển của gia đình.
Con trai có thể chống lại chế độ độc tài bất nhân của chúng. Con trai có thể
học rộng tài cao hơn con cái chúng nên chúng sợ, chúng lo xa mà muốn triệt hai
ngay từ chứng nước để loại trừ khả năng cạnh tranh với chúng về mặt trí tuệ. Ở
Việt Nam cũng vậy, con cái địa chủ hay quân cán miền Nam cộng hòa bị chế độ trả
thù cũng rất man rợ, nhưng cái trò bắt con người ta đi nuôi, hủy hoại thần kinh
chán khị đã có triệu trứng bệnh thần kinh mới trả về cho gia đình nuôi như kiều
bọn cộng sản Đông Đức đã làm thì Việt Nam không đủ kinh phí. Tôi cứ nghỉ đến cô
Thu là con gái của ngục sĩ Nguyễn Hữu Cầu nguyên là nhạc sĩ, sĩ quan quân lực
miền Nam cộng hoà, cũng không được đến trường học mà ứa nước mắt.
Ông Gauck vị tổng thống hiện thời của nhà nước
cộng hòa liên bang Đức. Chính cơ quan của ông đã giúp tôi tìm lại rất nhièu hồ
sơ mật qúy giá về tội ác của bon mật vụ Stasi đã dùng mọi thủ đoạn để hãm hại
vợ chồng tôi và hai đứa con trai. Đây là một hồ sơ mà Gauck- Behörde đã gửi cho
tôi. Hãy thử đọc xem lũ mật vụ đã viết những gì:
Cuộc nói chuyện tiến hành theo nguyện vọng của
phòng lãnh sự Đức trong bầu không khí thân mật hữu nghị.
Đồng chí H thông báo. Rằng công dân Việt Nam
như có tên trú tai nhà số nhà…Đương sự ngày 14.10.1985 không chịu tự nguyện về
Việt Nam, ngoài ra đương sự còn gây ra những sự kiện sau:
Đương sự công dân có tên trên, ngay từ tháng 9
năm 1981 sang cộng hòa dân chủ Đức thuộc tỉnh Schwerin để đào tạo nghề may.
Đương sự đã quan hệ với nữ công dân Đức sinh sống tại Dresden. Nữ công dân đang
trông mong đứa con thứ hai của đương sự.
Đương sự đang có một hộ chiếu lao động tại Đức,
nhưng nay buộc phải về trước thời hạn nhưng đương sự cố tình không chịu về.
Đương sự và nữ công dân Đức đã sẵn sàng cùng nhau sinh ra đứa con thứ hai.
Phòng lãnh sự Đức bày tỏ vơi phía Việt Nam. Với sự cố sảy như vậy phía Việt Nam
cũng đồng ý khẩn thiết tống khứ đương sự ra khỏi lãnh thổ Đức ngay lập tức?
Đồng chí S đã nghe và hiểu ý kiến của các đồng
chí Đức, nhưng sứ quán Việt Nam không đòi hỏi công dân trên phải trở ngay lại
Việt Nam lập tức. Theo nguyện vọng của hai công dân nên để cho họ kết hôn thành
vợ thành chồng. Công dân Việt Nam phải đến trình diện bên phòng quản lý và hợp
tác lao động một đơn phù hợp để kiểm tra có đủ tư cách kết hôn hay không.
Blutschande dịch ra tiếng Việt có nghĩa là nhục
máu. Dùng con để đánh cha, anh em ruột thịt đâm chém lẫn nhau, truy bức một gia
đình đến tận cùng của mức sống, con cái không được đến trường đi học hành tử
tế, tạo ra thảm cảnh thiếu thốn chung chạ lộn xộn. Thủ đọan này bọn Nazi thuờng
áp dụng đối với những gia đình Do Thái, sau này được các nước cộng sản nâng lên
thành luận điểm đấu tranh giai cấp. Cho nên ta cũng chả lạ gì chuyện tổng bí
thư đảng Trường Chinh cầm roi đánh lên mả bố mình, chuyện nhà thơ cộng sản nổi
tiếng của dân tộc là ông Ngô Xuân Diệu làm một bài thơ mất dạy gọi đích tên bố
đẻ ra mình là thằng Thu ở Bố Hạ.
Từ lâu tôi đã tiên đoán được sẽ có ngày trong
gia đình tôi sẽ sảy ra vụ đổ máu cha con cốt nhục tương tàn mà kẻ tội phạm lại
chính là đứa con mà mình sinh nó ra. Từ lâu tôi cũng đã mua một số sách để đọc
nghiên cứu về những mánh lới thủ đoạn mà bọn tội phạm Gestapo Hitler ngày xưa
hay áp dụng với con người lương thiện và bọn Stasi của nhà nước cộng hòa dân
chủ Đức mới đây còn là người anh em chí thiết với cộng sản Việt Nam.
Ở Việt Nam, tụi công an có câu: Bắt nhầm còn
hơn bỏ rơi, còn đảng còn mình thì bọn mật vụ Stasi cũng có câu châm ngôn: Wir
vernichten alles. Was du liebst. Chúng tao sẽ tiêu diệt tất cả những gì mày mày
yêu thương. Mụ Margort Honecker là vợ tên đao phủ Erich Honecker thời đó làm bộ
trưởng gia đình giáo dục và đào tạo, xuất thân chỉ là một con mẹ nông dân mới
thoát nạn mù chữ mà cũng được phong hàm giáo sư tiến sĩ. Mụ gìa đó có ý tưởng
quái đản: Mỗi gia đình Đức bình thường không phải là cán bộ đảng ta hãy tạo cho
họ một đứa con tật nguyền bẩm sinh. Bản chất con người là yêu thương, vì trong
nhà có đứa con tật nguyền thì tất cả mọi người từ ông bà cô dì chú bác sẽ tập
trung thương xót cho đứa trẻ đó, tốn phí thời gian mệt mỏi mà không còn hơi sức
đâu để đòi hỏi tự do dân chủ nhân sinh nhân quyền, hơi sức đâu mà biểu tình chống
đối lại nhà nước công nông của chúng ta.
Cho nên tôi đã biết từ lâu, chúng phũ phàng
giật đứa con còn đỏ hỏn trong tay vợ chồng tôi mang tôi đi là chỉ để cốt hạ
nhục mà thôi, huấn luyện những đứa trẻ này như những con lừa, mọi trật tự gía
trị bị đảo lộn không có tình yêu thương mà hành hạ thân xác để chúng dần dần
cảm nhận như một thú cảm, một sự bình thường của tạo hóa. Thằng con thứ hai khi
nó mới chừng có hai tuổi đang chơi ở sân bỗng nhiên nó gào lên và mổi khi nó
nhìn thấy ai mặc đồ trắng như giống bác sĩ hay y tá thì nó lại sợ hãi đập đầu
vào tường. Có lần nó bỏ nhà đi mất ông xã trưởng ( Bügermeiter ) phải đích thân
đi tìm và đón nó về trả lại cho gia đình. Tôi thấy cảnh ngộ như vậy mà sợ mà
ghê tởm cho cái chế độ dã thú này. Sau này sang sinh sống ở Tây Đức tôi đã phải
đưa hai đứa con đến các nhà tâm lý học chơi vơi chúng nó gọi là
Psychotherapeuten, mỗi tuần hai buổi chừng một tiếng đồng hồ, lớn lên cho đi
học nhạc đàn gita và thổi kèn. Tốn nhiều tiền nhưng đều đều là công dã tràng se
cát biển đông mà thôi, vì bọn bác sĩ y tá mật vụ Stasi hành hạ những đứa trẻ
này quá nặng tay.
Trước đây hơn bốn tuần thằng con trời đánh này
nó cũng tìm đến nhà hỏi tôi đi đâu? Nó muốn tìm giết tôi vì nó có bệnh hoang
tưởng cho rằng: Vì vợ tôi và cả nhà theo đạo Do Thái là nguyên nhân cái chết
của người yêu của nó và nó đến để báo thù. May quá hôm đó tôi lại không có nhà
và thoát nạn. Nó nổi điên lên và đánh em gái một cái vào đầu và đấm mẹ nó một
đấm và bỏ đi.
Tôi tin đứa con bất hạnh không may mắn này vì
sinh nhầm thời gian nhầm thế kỷ nhầm quốc gia sẽ khổ hạnh vô cùng. Dù có kém
trí thông minh vì bị người ta làm cho ngu đi nhưng trong ký ức của nó tôi luôn
là hình ảnh một người cha tốt. Vì cớ gì sau gần ba thập kỷ nó lại căm ghét tôi
như vậy? Xịt hơi cay vào mắt và dùng đoản côn sắt đánh vào đầu rất tàn nhẫn,
nếu khi tỉnh cơn say men thù hận vô lý lúc nào đó nó sẽ nghĩ lại và liệu nó có
ý định tự tử hay không? Còn phía tôi coi như hết trách nhiệm và tình cha con.
Nó không còn bé bỏng nữa đã 27 tuổi rồi và cha con là hai hệ thống thần kinh
trí tuệ cách xa nhau qúa. Có nói gì nó cũng không hiểu và nó cũng không cần
tình cảm như lời con mẹ làm cô nuôi dạy trẻ của bọn mật vụ cộng hòa dân chủ Đức
ngày xưa đã nói thẳng vào mặt vợ chồng tôi: „ Thằng Christian nó không cần tình
cảm của cha mẹ đẻ ruột thịt đã sinh ra nó, nó có tình thương yêu giai cấp và có
biết bao bà mẹ là cô nuôi dạy trẻ yêu thương nó rồi. Các người đừng hy vọng đón
nó về, nó là con của chúng tôi là con của nhà nước công nông chuyên chính vô
sản.
Sang ngày thứ ba tôi đã bớt đau đầu, sáng mai10
giờ ngày thứ tư sẽ đi khám lại, để bác sĩ xem qua vết thương và tuần sau chắc
sẽ được cắt chỉ.
Chiều thứ sáu rờ tay lên đầu mân mê nhè nhẹ lên
vết thương phất tay vào sợi tóc còn dính máu thấy có cảm giác buồn buồn. Thôi
như vậy là mình đã được tái sinh. Cuộc đời tôi đã hai lần bị thương vào đầu. Ấy
là cái năm tôi mới khoảng năm tuổi nhớ là chưa đi học đến chơi nhà ông trẻ Thất
là em trai bà nội tôi. Thì chú Dậu đang gĩa gạo mới bảo mày vét cho chú gạo bên
mép cối sắp trào ra kia kìa và tôi sơ ý chui đầu vào đúng tầm cốî bị ngay phần
ngoài cái cấn đập trúng đỉnh đầu máu phun ra xối xả , mọi người lấy thuốc lào
đắp vào cũng trôi bật ra. Sau có bà cô cũng có học qua về nghề y tá hộ lý bệnh
xá gì đấy băng bó cho. Ông chú họ sợ quá bỏ trốn. Mẹ tôi đi làm tổ đổi công,
chiều tối về mắng cho ông chú họ một trận. Cháu nó còn bé thế, mải chơi chứ có
biết gì đâu mà chú bảo nó dùng tay vét hộ gạo cho chú giã. Nhưng ngày đó tôi
chỉ thấy đau, da đầu rật rật chứ không hôn mê nôn mửa gì cả. Đợt này cũng vậy,
tôi vẫn tỉnh như sáo. Ông gì đó ở tòa án bảo vẫn còn sống được là hạnh phúc
đấy.
Năm năm đầu sống ở Tây Đức tôi chỉ lo toan vào
việc đi làm để có tiền chi dùng sắm sửa, tôi đã có nghề nghiệp ổn định làm nghề
thơ tiện máy tự động và tiện CNC điếu khiển bằng bàn phím. Tôi không có thời
gian để ý đến bệnh lý của hai đứa con trai, cứ tưởng chúng nó sẽ quên dần những
cơn ác mộng từ thời còn ở bên phiá Đông. Vào một ngày hè nắng đẹp cả thị trấn
cờ biển ca nhạc hát hò nhảy múa để mừng đón mới khánh thành khu nhà trẻ mới xây
dựng. Bỗng đâu chiều tối đó hai thằng con trai mất tích, không thấy về ăn cơm.
Chúng tôi sợ quá đi báo cảnh sát và cả đêm thấp thỏm đợi tin, sáng hôm sau bổng
một ông cảnh sát dẫn hai đứa trẻ về trông chúng phờ phạc hốc hác vô cùng. Ông
ta bảo rằng:
- Đã tìm thấy rồi nó đột nhập vào khu nhà trẻ mới
xây dựng, chúng kiếm ở đâu ra bật lửa và đốt trụi cái mô hình nhà trẻ gọi là
Modehaus.
Sau đó hội đồng thị trấn gửi đến cho vợ chồng
tôi một giấy đòi bồi thường 60.000 D- Mark phải chuyển ngay vào Konto của. Tôi
lại phải chạy đến tòa án kêu oan, vì hai đứa trẻ này bị bọn mật vụ Stasi ở bên
Đức ngày xưa cướp đi và bí mật hạ nhục đày đọa tại trại trẻ bí mật Kurost –
Rathen và nhà trẻ Königstein.
Cái nguyên nhân chính mà tại sao chúng cố tình
bằng mọi cách phải tiêu diệt khả năng phát triển trí tuệ hai đứa con trai của
tôi mãi sao này sang bên Tây Đức sinh sống tôi vẫn chưa thật rõ ngọn ngành, còn
mù mờ lắm. Chỉ đơn giản nghĩ rắng nó ghét mình là vì mình là người Việt Nam.
Chính thằng trưởng phòng nội vụ huyện đã từng chửi vào mặt vợ thôi: Thằng ấy nó
từ một đất nước chỉ có tre nứa thôi ( Bambus, tự dưng nó ngang nhiên sang đất
nước của chúng tao ở nó coi dất nước này như cái chợ nhà nó. Nhưng không phải
là như vậy cái nguyên nhân phụ này chúng cố từng đảo lộn thành nguyên nhân
chính. Vậy cái chính là gì?
Thực ra ở Việt Nam tôi chỉ có trình độ văn hóa
hết bực phổ thông tương đương với tú tài gì đó. Có sang Đông Đức hơn ba năm học
thì cũng chỉ là học nghề tôi thiếu hẳn vốn hiểu biết cơ bản. Nên tôi xin ghi
tên học một lớp buổi tối chương trình kéo dài 3 năm gọi là Abendrealschule. Tại
đây tôi được học lại các môn như toán, lý, hoá, văn, sử, địa, sinh vật , chính
trị phổ thông v.v…Nếu tôi muốn là một công dân Đức thực thụ?
Trong một buối tôi được bà giáo dạy văn tổ chức
các học viên lớn tuổi đi thăm viện bảo tàng Anne Frank. Tôi lần lượt xem tường
tận từng bức ảnh của gia đình cô gái này sinh sống từ nhỏ và cách thức bon Nazi
đối xử với gia đình cô. Tại sao cô viết cuốn nhật ký nổi tiếng thế giới. Một
điều kỳ lạ cách thức kiểu cách của bọn mật vụ SS sao mà giống Stasi thế? Tôi
giật mình sao cô Anna này giống vợ mình thế nhỉ?
Về nhà tôi hỏi vợ tôi:
- Heike này! Tôi nghi cô dễ là người Do Thái
lắm. Vợ tôi bàng hoàng Do Thái? Ừ có thể lắm vì bà ngoại ngày xưa có nước da
ngăm ngăm đen. Ngày xưa bà vẫn bảo: Cái thằng Việt Nam ấy trông nó như con quỷ
đen có gì đâu mà mày mê nó thế? Nên mới nói đùa lại: Thì bà cũng như con quỷ
đen, cũng tóc đen có khác gì đâu mà chê người ta. Bà ngoại ngượng quá, quay mặt
đi không nói gì nữa. Cũng từ sự tình cờ ngẫu nhiên này tôi đã bắt đầu làm một
cuộc truy lùng lai lịch nhà vợ. Tôi đưa vợ sang Pháp nhờ chính quyền bên đó chỉ
dẫn cho một điạ chỉ gia đình Do Thái và tôi đến thăm một vợ chồng một ông giáo
sĩ. Vợ tôi gọi ông là Rabine. Giống như bên công giáo gọi là linh mục vậy. Nhưng
linh mục thì không được lấy vợ trừ bên đạo tin lành. Tôi thấy cách bày biện
trang trí đồ vật trong nhà sao mà giống bà ngoại nhà mẹ vợ tôi thế? Nhất là bà
cụ thân sinh ra ông giáo sĩ cũng có dáng vẻ giống như bà ngoại vợ tôi. Ông để
mai dài thườn thượt, bộ râu dài lại đội cái Kipa lên đầu, áo dài đen lụng
thụng….
Tôi kể tên họ bà ngoại và hỏi tên họ này có
phải của người Do Thái không? Tên kể hoàn cảnh chúng tôi sống ở cộng hòa dân
chủ Đức ra sao? Chuyện cứ miên man dài vô tận. Hai vợ chồng ông bà lặng lẽ ngồi
nghe, bà vợ thỉnh thoảng rơm rớm nước mắt đưa tay lên chùi nước mắt.
Ông bảo muốn trở lại Judentum phải có giấy tờ
minh bạch chứng minh mình có nguồn gốc là người Do Thái. Ông khuyên tôi và bày
cách cho tôi tìm lại giấy tờ ,cứ về Dresen tìm đến cơ quan bảo quản văn khố
giấy tờ cũ hay nhờ hội đồng thành phố người ta tìm cho…
Mặt khác tôi viết đơn đề nghị cơ quan Gauck tìm
lại hồ sơ mật vụ của tôi, mẹ vợ, bà ngoại, ông bố vợ. Mặt khác về Dreden đề
nghị người ta chỉ phần mộ bà ngoại hiện nay chôn ở đâu? Mẹ vợ tôi lúc nằm ở
viện dưỡng lão lúc tỉnh lúc mê, cũng có hai đứa con riêng một trai và một gái
từ đời chồng trước. Hại người này bằng và lớn hơn cả tuổi tôi. Số phận cũng bị
mật vụ Stasi mang đi nuôi từ nhỏ hướng dẫn nghề nghiệp, bắt tham gia các tổ
chức thiếu niên và đoàn viên cộng sản và chúng cũng hận mẹ đổ lỗi cho mẹ vì yêu
ông thủy thủ người Tây Đức mà tài sản bị ông biển thủ hết nên từ tình mẫu tử
đoạn tuyệt. Khi bà ngoại còn sống cũng rất thương chúng nó thường hay cho tiền,
cả khi chính phủ Đông Đức muốn lấy lòng dân cho mỗi người dân được quyền đổi
tiền có giới hạn là 100 Mark ra tiền Tây Đức. Bà ngoại cho thằng cháu trai đầu
nhưng đưá cháu gái nó gehen tỵ cái nhau chí chóe với thằng anh vì 30 D – Mark.
Nhưng khi chết đi nó bỏ mặc không bia mộ gì hết. Đưá cháu gái chiếm đoạt luôn
cuốn sổ tiết kiệm của bà và cả tiền tử tuất nó cũng xơi sạch và để cho người ta
đối xứ với bà ngoại của mình như kẻ vô gia cư không có tổ quốc. Đưá cháu gái
cho thiêu xác đi và để vào khu mộ những người vô gia cư kiểu như lũ người ăn
mày ăn xin dưới đáy của xã hội. Người ta gọi là Massengrab, nên bây giờ nước
mưa nó trồi lên làm gì còn bia mộ mà tìm, mà hỏi?
Masengrab là hiện tượng tương tư như hố chôn
tập thể chỉ có ở chế độ Nazi hay cảnh mậu thân năm 1968 cộng sản chôn sống đồng
bào Huế ở miền Nam Việt Nam ngày xưa.
Tôi nhớ vào năm 1993 tôi đưa cả vợ con quay trở
lại thăm vùng Đông Đức quê hương cũ. Bà mẹ vợ và cả bà ngoại vẫn khỏe, bà ngoại
nhìn tôi rớm rớm nước mắt lấy từ trong túi áo vài trăm Mark đưa cho tôi? Tôi
rất ngạc nhiên hỏi.
-Sao bà lại cho nhiều thế?
- Đây không phải tiền cho mà tiền trả nợ.
- Tại sao? Bà nào có nợ nần gì với cháu?
- Số đồ đạc quần áo, lọ cổ sành sứ bát đĩa qúy
mất hết rồi. Những thứ này ngày xưa cháu gửi để trên gác sép tầng trên, chuột
nó rục rịch cả đêm khuân đi mất rồi.
Tôi mỉm cười:
- Chúng cháu sang đây thấy hai bà còn khỏe mạnh
là mừng, tiền bạc của cải có gì là đâu. Mất thì thôi. Bà hãy giữ số tiền này
lại mà ăn uống bồi bồi cho khỏe. Chúng tôi cũng thừa biết con chuột kếch xù đó
là ai rồi.
Sau này từ khi lần ra dấu vết vợ mình có nguồn
gốc Do Thái, vì chuyện giấy tờ cũ của các vị tổ tiên tôi có chạy đi chạy lại về
Dreden mấy lần, bà ngoại chết không còn bia mộ nữa để mang hoa, thắp nén hương
an ủi linh hồn bà. Tôi thấy cảnh bà mẹ vợ ở trại dưỡng lão rất cô đơn thương
tâm vô cùng. Hai đứa con lớn chả bao giờ bén mảng tới thăm nom, nên tôi muốn
đón mẹ sang Tây Đức gửi vào nhà an dưỡng gần nhà. Ban lãnh đạo nhà an dưỡng
không đồng ý là bà cụ không muốn rời quê hương đi xa. Hàng tháng số lương hưu
trí cũng đủ trả cho nhà an dưỡng. Nên đành chịu vậy.
Tới giữa năm 2005 vợ chồng tôi đã nhận được bức
điện của trại an dưỡng mẹ đã qua đời. Tôi vội đưa vợ sang để làm thủ tục giấy
tờ, chúng tôi muốn đưa cụ sang Tây Đức để chôn, nhưng phí tổn rất cao. Thực ra
tôi cũng được sức dầu rửa tội theo đạo công giáo nhưng vợ con trở về Do Thái
giáo. Nên công giáo của tôi cũng chỉ còn thoang thoảng hoa nhài. Tôi lại say
sưa nghiên cứu cả giáo lý bên nhà Phật. Tôi cũng đến nhà thờ công giáo để hỏi ý
kiến Cha Lộ. Cha khuyên thiêu cũng được. Bậy giờ tòa thánh Vatican không cấm
chuyện này. Nên tôi quyết định thiêu và đề nghị họ gửi hộp tro cốt sang Tây Đức
để vợ chồng tôi xây mộ cho cụ ở nghĩa trang gần nhà.
Còn chuyện giấy tờ thì vẫn cứ truy tìm đơn giản
là xem trong giấy đăng ký hết hôn hay giấy khai sinh để tìm ra ai là phù dâu
phù rể, ai làm giấy khai sinh? Cứ người này lần ra người kia mà tôi đã có đủ
danh sách các cụ ông cụ bà tổ tiên nhà vợ khoảng hơn hai chục vị. Bên nhà thờ
Do Thái ( Sinagoge) thừa nhận những người này đều là tên gọi của người Do Thái.
Vợ chồng ông bà giáo sĩ Mayer bên Pháp cho chúng tôi địa chỉ liên hệ với nhà thờ
Do Thái bên Thụy Sĩ và bên Thụy Sĩ lại giới thiệu với hội người Do Thái ở Đức.
Tại thành phố mà chúng tôi đang sống. Họ phần lớn là dân từ là các nước thuộc
Nga ngày xưa chạy sang. Bây giờ họ cũng mới xây được một nhà thờ rất khang
trang. Tôi mừng cho dân tộc này, con cháu của ông Abraham, Isaac, Jakob, David,
Moses, Salamon…lại được hồi sinh ngay chính trên nước Đức này.
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét