Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

THƠ TÌNH CHÙM 107 VÀ 108



Thơ Tình Chùm 107



Chú Lái Say Sóng
tặng bạn thơ Tiền Anh Thơ                                         

Tớ có mấy lời gửi bạn thơ
Mà sao tri kỷ vội đi đâu
Hương thơ tan biến vào hư lãng
Như giọt sương côi lúc xế tà


Người đã đi vào cõi cửa thiền
Thả hồn du mộng với thiên nhiên
Sáng chiều kinh kệ lòng thanh thản
Những buổi hoàng hôn lóng lánh huyền

Thi bá đọc nhiều nâng cánh bay
Huyền huyền ảo ảo với chân mây
Mênh mang biển học chân trời rộng
Tĩnh lặng tâm trong đáng phục thay

Tâm đắc sở trường kính viễn thông
Tớ đây như lá rụng theo giòng
Thuyền trôi không lái tìm tri kỷ
Ý tuởng sao trời khắp bốn phương

Bão tố mênh mông giữa biển khơi
Lênh đênh sóng cả dập dềnh trôi
La bàn chẳng có buồm xoay hướng
Say sóng loay hoay giưã biển trời

Chả có mấy ai khuyên tứ thơ
Lời bàn như ngọc ý quay tơ
Dệt sao tấm mộng hằng mong ước
Thui thủi đèn khuya vẫn mộng mơ

Cảm hứng ào ào cơn lũ trôi
Thượng nguồn xối xả nước mưa rơi
Giòng sông lồng lộn về đâu nhỉ
Nhẹ lướt thuyền ai bến vắng người...

Tớ cứ một mình cặm cũi thôi
Vướng vào căn số lụy trần ai
Như bao thống khổ đầy oan trái
Trang trải cho thơ nợ trả đời

Số tớ thế này lên núi xanh
Xa hương buồn tủi mộng hồn quanh
Tâm tư trí tưởng dồn lên bút
Ai dám tri âm bạn chí thành?

7.3.2008 Lu Hà



Phiền Muộn
tặng an cư ẩn sĩ

Đã lâu tôi muốn yên thân
Mà sao trời cứ gieo buồn thế nhân
Chúng sinh thụ tạo muôn vàn
Làm sao thoát khỏi san sân thế trần
Trách người quân tử đa đoan
Hư danh chẳng khéo chan chan lụy phiền
Người đâu đến thế là duyên
Ngỡ ngàng mà để thuyền quyên giận hờn
Biết rằng vạn nẻo nhân gian
Nghĩ xa mà laị nghĩ gần chẳng yên
Thà rằng chẳng biết chẳng quen
Bụi trần chẳng vướng nỗi niềm tha nhân
Hương hoa chưa trọn vuông tròn
Gío mây bi lụy phong vân chẳng cần
Kiên trì dạm nẻo phong trần
Con thuyền bát nhã dương buồm qua sông
Bến bờ khổ aỉ mênh mông
Lạnh lùng chẳng nỡ lòng riêng chẳng màng
Kiếp này sóng vỗ lỡ làng
Thuyền qua bến nước dở dang chuyến đò
Phong trần khi tỏ khi mờ
Anh hào hội ngộ khi nào gặp nhau?
Thôi đành phận mỏng bèo dâu
Kiếp này chẳng gặp ta đầu kiếp sau
Trách gì quân tử vô tư
Bởi người thục nữ vương sầu thế nhân
Lôi thôi lếch thếch dương trần
Chúng sinh thụ tạo muôn phần nổi trôi
Aí hà biển khổ ai ơi!
Trùng trùng duyên khởi bóng người chinh nhân
Lang thang gió núi mưa ngàn
Bao giờ gió lặng mây tan nắng tràn
Dẹp đi ong bướm hoa rừng
Đã là huynh muội vấn vương trong nhà
Mặc cho dạm nẻo sơn hà
Tâm đầu ý hợp ta bà không xa
Tính huynh ngay thẳng thật thà
Thế nào cũng được miễn là muội vui
Tiếc rằng muội quá đa tài
Thiên tư quá rộng cho ai thiệt thòi
Kinh luân bàn luận nghiêng trời
Cái quyền nho nhỏ muội ơi! Quên rồi…

24.1.08 Lu hà



Tro Tàn Gió Bay
hoạ thơ Vũ Hoàng Chương

Mây xua cánh nhạn trắng không
Hoàng hôn ảm đạm con sông lở bồi
Phế hưng hỏi lại bao hồi
Hàng thông thuở trước dạm khơi nẻo về
Trông sang bến giác bờ mê
Lá thu xào xạc khắp bề cuồng phong
Ta như hạt bụi bên đường
Lang thang chìm nổi đáng thương thế này
Hồn mơ theo cánh nhạn bay
Tưởng đâu một dải dang tay kéo trời
Thơ ta lạc lõng giưã đời
Phong ba bão táp chuỗi cười khổ đau
Chắp tay cầu nguyện tinh cầu
Sương quê bảng lảng âu sầu dừng trôi
Canh khuya lay động cổng trời
Qua cầu sông đục một thời nhân gian
Bao phen nắn lại cung đàn
Xế chiều lãng đãng tro tàn gió bay.

19.2.2010 Lu Hà



Thành Tâm An Lành
hoạ thơ Trần vấn Lệ

Trăng lên em đứng giưã sân
Tiễn đưa ông Táo nét son luạ là
Khói nhang mộng tưởng bao la
Chắp tay lạy Phật la đà cõi Tiên
Bồi hồi chớp sáng nhìn lên
Tóc bay tà áo thiên nhiên ảo huyền
Cảm thông trời đẹp mây tan
Vầng trăng tháng chạp nưả còn lửng lơ
Non xanh cánh vạc bơ vơ
Hằng Nga ẩn hiện lặn vào mắt em
Mỉm cười hoa nở trái tim
Từ bi độ lượng vô vàn em ơi!
Khung trời ngào ngạt hương bay
Góc vườn anh đứng ngậm ngùi đời trai
Một thời mây nổi bèo trôi
Ngàn năm lịch sử còn gì đây em …
Em là cô gái Việt Nam
Quê hương tiên tổ thành tâm an lành !

13.2.2010 Lu Hà



Có Ai Thắp Nén Hương Sầu Cho Tôi
chuyển thể thơ Hữu Loan: Màu tím Hoa Sim

Phận là gái ba anh bộ đội
Xa gia đình ở mãi chiến khu
Em trai còn bé ngây thơ
Vẫn chưa biết nói mẹ già em thương

Tôi Hữu Loan người chồng vệ quốc
Đợi chờ em mái tóc còn xanh
Kết hôn ngày đẹp tháng lành
Không đòi áo cưới, yêu anh trọn đời

Tôi tranh thủ mấy ngày vội vã
Đôi dày đinh tầm tã hành quân
Bùn lầy lưá tuổi đang xuân
Em cười xinh xắn tâm hồn ngất ngây

Chàng độc đáo em say giản dị
Tình vợ chồng đắm đuối yên vui
Cưới xong rồi phải ra đi
Mấy ngày nghỉ phép ngậm ngùi trăng suông

Vẫn ái ngại tào khang nồng thắm
Gái có chồng ảm đạm chiến tranh
Cuộc đời vệ quốc chiến binh
Biết đâu vĩnh biệt khi mình hy sinh

Cũng khối kẻ rừng xanh núi đỏ
Nắm xương tàn cổ độ trăng thu
Linh hồn lạc lối quê nhà
Tìm người vợ trẻ sớm chiều mưa rơi

Nhưng không chết người trai khói lưả
Mà chết người em gái hậu phương
Em tôi một buổi bên sông
Cuốn trôi rờn rợn thê lương não nùng

Tôi xin phép về làng thăm mộ
Mẹ tôi ngồi lã chã thương đau
Chiếc bình hoa cưới ngày xưa
Muội tàn bám lạnh tối chiều âm u

Thương mái tóc vẫn chưa tròn búi
Vội ra đi sầu tủi hoàng hôn
Ái ân chưa trọn trăng tuần
Để anh côi cút tấm thân phong trần

Vẫn chưa thuả lời trăn ý trối
Dặn gì nhau lần cuối em ơi!
Ngày xưa đồi tím sương rơi
Áo em cũng tím lòng tôi ngẹn ngào

Tôi nhớ lại đèn khuya vắng vẻ
Một mình em vá áo cho chồng
Miệt mài trọn cả đêm trường
Bát cơm miếng nước tình thương dạt dào

Chiều đông bắc rừng mưa u ám
Ba người anh thê thảm bi thương
Cái tin em gái trôi sông
Đi nhanh hơn cả lấy chồng mừng vui

Gió thu sớm ngậm ngùi nước chảy
Dòng sông quê bàng bạc trăng non
Em trai mới lớn nhìn lên
Ngỡ ngàng ảnh chị lệ tràn bờ mi

Gió hiu hắt mây trời bảng lảng
Chiều hành quân qua những đồi sim
Cỏ vàng héo uá trong tim
Nỗi buồn day rứt âm thầm tôi đi

Muà sim chín lòng tôi tha thiết
Cảnh chiều hoang biền biệt Ninh ơi!
Ai hò biển lá xa xôi
Vô tình ác ý giưã đời thương đau...

Chiều hoang tím vàng thu không rứt
Tôi ngân nga da riết lời ca
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chết sớm mẹ già chưa khâu...

Muà sim chín càng đau rớm lệ
Gió thông reo tê tái hồn thơ
Nấm mồ cỏ dại hoang vu
Có ai thắp nén hương sầu cho tôi!

20.3.2010 Lu Hà 





Thơ Tình Chùm 108



Rỗng Lặng
tặng thiền cư ẩn sỹ Tiền Anh Thơ

Biết mà lặng tiếng cứ im de
Chẳng nói chẳng rằng thế mới ghê
Đầu óc người ta vi diệu thật
Văn chương ba thước khỏi bàn chê

Rỗng lặng cũng là năm bảy đường
Mây trời tạnh gió chẳng buồn giông
Mặt sông lặng sóng lòng sâu thẳm
Như người chẳng nói gợn lòng trong

Im lặng là câu đố hỏi đời
Phải chăng giận rỗi chẳng nên lời
Hay là không nói thành suy ngẫm
Tư lự không gian nợ vướng gì?...

Im lặng cũng là giữ cõi tâm
Soi vào não trạng cái tinh thần
Cho bao kẻ sỹ thành thơ thẩn
Trong chốn tâm linh buị thế trần

Tuy chẳng nói gì cũng lắm lời
Lời bay vào ý lẫn trong suy
Biết ai ngẫm nghĩ mà không nói
Tự nói cho mình ta biết thôi...

Tớ ngẫm ra rồi luận biến thông
Như không biến có cũng thành không
Hư hư ảo ảo dồn hai cực
Tự ngẫm tự suy thế mới khôn

Khen chê dấu biến thành vi diệu
Đuà để cho ai bận sớm chiều
Tâm linh không sắc mờ hư ảo
Im lặng cũng là để mến yêu

Nghe trong im lặng hoá mà hay
Lời chẳng ra lời động não suy
Trí tuệ thế nhân huyền diệu thật
Sinh ra bệnh tưởng để mà suy…!

6.3.2008 Lu Hà


Đoạn Trường Trần Ai
chuyển thể thơ Thanh Hoàng: Niềm Yêu Đã Mất

Ngõ hun hút chạnh lòng hiu quạnh
Nẻo tương tư giá lạnh heo may
Ven đường rỏ giọt sương rơi
Lòng tôi tan nát chuỗi ngày phôi phai

Ôi thương nhớ một thời dĩ vãng
Hạt mưa rơi lầy lội năm xưa
Em tôi bẽn lẽn nhạt nhoà
Suối nguồn nước lớn làm sao bây giờ?

Đừng lo ngại em yêu trìu mến
Cõng trên lưng qua bến bình an
Làn da mái tóc hồn nhiên
Tiếng lòng rung động bần thần ngẩn ngơ

Bao chờ đợi năm qua tháng đến
Nét tâm hồn nơi chốn lớn khôn
Tuổi vàng mười sáu trăng non
Dịu dàng xinh xắn nhất thôn xóm làng

Xuân êm ái thẹn thùng đằm thắm
Ngước mắt nhìn chúm chím làn môi
Đôi chim bé nhỏ thầm thì
Trên cành nhảy nhót rầm rì yêu thương

Quê hương bỗng nhiễu nhương tao loạn
Anh lên đường chiến trận xông pha
Tòng quân trấn giữ ải xa
Mong tin nhận được thư nhà hậu phương

Cơn gió chướng chiều sương ảm đạm
Cánh nhạn bay thê thảm làm sao
Ngỡ ngàng ảo mộng hoang mơ
Cái tin em chết giưã muà đương hoa

Anh xin phép nhạt nhoà ngấn lệ
Vượt rừng xanh dặm nẻo sơn khê
Ba lô nặng nhọc não nề
Bôn ta tìm mộ bốn bề tiêu sơ

Hoang mộ lạnh huyệt sâu an nghỉ
Khói hương trầm tê tái em ơi !
Gịọt châu lã chã tuôn rơi
Bông hoa hồng trắng rã rời thương đau

Hoa cúc nở muà thu tủi bạc
Để thuyền anh lỡ bước qua sông
Duyên tình trắc trở bi thương
Đôi ta hai ngả đoạn trường trần ai.

20.4.2010 Lu Hà




Giấc Mộng Thương Hoài
hoạ thơ Nguyễn Phan Ngọc An

Canh khuya giấc mộng u hoài
Bao la sương khói Mẹ ơi, đường dài
Hồn con giưã chốn chơi vơi
Bơ vơ lạc lối thiên thai cõi trời
Mẹ con gặp lại nơi đây
Bao năm xa cách trần ai cõi người
Hàn huyên mừng tủi bồi hồi
Vì sao nông nỗi cảnh đời thê thương
Lần nào tiễn Mẹ lên đường
Hoàng hôn đom đóm vấn vương nấm mồ
Cô đơn lạnh lẽo mơ hồ
Nén hương nhang khói sương mờ đồng hoang
Mong chờ khổ ải trùng dương
Nưả vòng trái đất tha hương xứ người
Giọt mưa thánh thót hiên tây
Tâm tư buồn tủi non trời mây xa
Âm u sương phủ quê nhà
Nhớ thương mà khóc sớm chiều ngẩn ngơ
Trùng trùng điệp điệp thiên nga
Hành tinh mỏi cánh tâm tư bơ phờ
Hồn bay trong gió hoang vu
Sông hà nước chảy qua cầu khổ đau
Gió đưa cành trúc la đà
Gốc hoè tỉnh giấc nam kha Mẹ về…

25.2.2010 Lu Hà



Mộng Say Lỡ Làng
chuyển thể từ thơ Vũ Hoàng Chương

Mười hai tháng sáu trăng vờn
Xót xa giọt đắng mưa ngàn rượu say
Nhạt nhoà sương phủ sầu cay
Tố ơi! Em có về đây cùng Hoàng

Thôi đành duyên phận bi thương
Mười năm là cánh đồng hoang phũ phàng
Mười năm thu héo trăng suông
Tri âm tri kỷ vấn vương một thời

Mười hai tháng sáu rã rời
Hai ta biền biệt chia đôi nẻo đường
Hoàng hôn vụt tắt ánh dương
Em xa lạ quá Tố Hoàng tìm đâu?

Sờ tay lên tấm mộ bia
Mười năm theo máu hận trào lệ rơi!
Học làm Trang Tử chơi vơi
Đàn ca khúc cổ hát chơi ngậm ngùi

Tố Như để lại cho đời
Phong trần cổ lục tơi bời hiên Tây
Bài ca theo nhịp khói say
Hồ xừ xang xế nhịp tay gõ cuồng

Bồi hồi lữ khách tha hương
Kiều Thu muôn nẻo dặm trường héo khô
Xừ xang xế xự xang hồ
Khói xanh huyền ảo ô hô rượu tràn

Trăng lên trăng đứng trăng tàn
Kiều Thu theo gió tần ngần về đây
Xế hồ xang khói mây bay
Lâng lâng chìm đắm mộng say lỡ làng…!

4.3.2010 Lu Hà




Ngại Gì
hoạ thơ Bùi Giáng

Ngại gì biển động gió sương
Tránh sao duyên phận dặm đường ta yêu
Tuổi xuân mưa nắng sớm chiều
Xin em đừng để bóng tà lướt qua
Giang hà để lại nương dâu
Phong trần ảo mộng la đà trời xanh

4.3.2010 Lu Hà



Oan Khiên Nhiệp Chướng
chuyển thể từ thơ Nguyễn Bính

Hôm nay tôi bắt được thư
Bàng hoàng ngơ ngẩn vẩn vơ muôn vàn
Tháng ngâu giờ sửu trăng rằm
Vợ tôi Dung đã âm thầm sinh con
Vượt qua biển cạn canh tàn
Sinh ra một mụn môi son má hồng
Bâng khuâng lòng tự nhủ lòng
Đào Hoa Oanh Yến nối dòng trâm anh
Tên con chắc hẳn cũng xinh
Thái Chân Ngọc Nữ cao xanh ngậm ngùi
Rồi con lại khổ con ơi !
Mẹ con đeo đẳng trọn đời xướng ca
Nuôi con sao được tài hoa
Má hồng mẹ đợi trăng thu nắng vàng
Hôn con một cái là xong
Gửi người thiên hạ bồng bang sớm chiều
Thắt lưng nịt vú yêu kiều
Đẹp lòng du khách dập dìu làng chơi
Còn cha lưu lạc quê người
Mẹ con nghiêng ngả trận cười thâu đêm
Du dương rượu ngọt êm đềm
Mây mưa tầm tã ướt đầm chiếu chăn
Miả mai con gái cô đơn
Mồ côi cha mẹ sống nhăn giưã đời
Làm sao gọi được mẹ ơi!
Phong trần bặm bụi chia đôi tủi sầu
Phù du bèo bọt dật dờ
Đá vàng son sắt bến bờ chảy xuôi
Cỏ bồng hoa lá héo trôi
Ngọc trong vô khối một thời nỉ non
Lâng lâng hồ điệp lan man
Màn the môi thắm trắng ngần làn da
Tao khang mưa gió xoá mờ
Làng chơi ôm ấp ngọt ngào lưng ong
Con côi vật vã khóc thương
Ở trong quán trọ thê lương một người
Công cha nghiã mẹ là gì?
Cù lao chín chữ hạt rơi hạt còn
Chân bùn tay lấm ruộng vườn
Hay hoa say đắm như làn thủy vân
Xướng ca phách ngọt cung đàn
Oan khiên nhiệp chướng phấn son luạ là
Bao giờ con biết mặt cha
Tứ tuần ngũ lục vẫn chưa gọi già
Cha buồn tìm khách men thu
Con mười sáu bảy mặn mà đang xuân
Chàng chàng thiếp thiếp ái ân
Con con bố bố chẳng còn nhận ra
Lưá đôi dạo khúc tì bà
Áo xanh ướt đẫm bên lầu Tầm Dương
Con thuyền lặng lẽ xuôi giòng
Đắng cay quả báo thê lương một đời
Tiền cha ít lắm con ơi !
Nuôi thân chẳng đủ ăn chơi tính trời
Giang hồ lang bạc một thời
Vợ con lià bỏ xa rời quê hương
Lơ thơ mái tóc pha sương
Nhớ con cha mới đôi dòng cầu mong
Khấu đầu trời Phật đoái thương
Con tôi giữ nết hiền lương dịu dàng
Sắc tài son phấn chớ màng
Nổi danh Kiều nữ lỡ làng tuổi xuân
Lấy chồng thi sĩ cha van
Vưà nghèo vưà bạc bần hàn con ơi!

28.2.2010 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét