Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

DƯƠNG THU HƯƠNG CÓ PHẢI LÀ CÒ MỒI





Tôi có đọc trên mạng, thấy có một nữ văn sĩ ly khai chống cộng. Chị ta viết hàng loạt chuyện, trong đó có cuốn: “ Đỉnh cao chói lọi“,thật ra tất cả các sách chị ta viết ra tôi chưa đọc cuốn nào cả. Nhưng trênmạng cũng có người giới thiệu sơ lược về cuốn: „Đỉnh  Cao Chói Lọi“. Nghe giọng văn, đúng là giọngcò mồi giả danh chống cộng rồi. 







Chị ta cứ làm ở hải ngoại người ta ngu hết cả, người ta không hiểu cái giọng cò mồi này đúng là do bộ công an việt cộng bàyđặt cho. Mặc dù  cuốn sách này trong nước cấm lưu hành. Nhưng ở hải ngoại trình độ dân trí cao hơn rất nhiều. Nên công anviệt cộng mới cho bà Hương ra nước ngoài để in ấn thành sách. Họ nghĩ chắc nóphù hợp với tinh thần chống cộng chăng?
Người Việt ở hải ngoại người ta thông minh và khôn ngoan lắm.Người ta đã phải trả giá qúa đắt cho cái sinh mạng cuả họ để đổi lấy hai chữ tự do. Kể đến hàng trăm hàng vạn người thân xác trôi ngoài biển đông. Họ tiếp thụnhanh nền văn minh nhân loại. Con cái họ học hành đỗ đạt cao. Họ vươn lên thựcsự từ hai bàn tay trắng và trí tuệ thông minh của nòi giống gia đình họ. Ở đâykhông cần phải ba đời lý lịch trong sạch, miễn có tài có sức học thì nhà nướcsở tại tạo điều kiện cho họ. Chính quyền không hằn thù mà cố tình dìm đi tàinăng của thế hệ con cái thành phần địạ chủ, tư sản, quân cán binh chế độ SàiGòn hèn mọn như ở Việt Nam. Để cho đất nước thiếu nhân tài,sống trong cảnh ngudốt lạc hậu triền miên.
Người cộng sản hay tung cò mồi, hư hư thực thực gian trákhông biết đâu mà lường. Kẻ thù của cộng sản thì phao tin là làm nội tình chođảng. Bọn lính kín cò mồi cho đảng thì  lại phao tin là chống đảng, bỏ tù vờ vĩnh đàyđoạ họ.Thật chả ra thế nào cả chỉ vì muốn bảo vệ nồi cơm của đảng, mà bọn taysai cam tâm  thà  chịu mù loà điếc lác, mưu mô bày trò khổ nhụckế để bảo vệ đảng. Nhiều tên cam tâm lính kín có mồi, tham gia các vụ đánh hôi,giả dạng côn đồ khủng bố nhân dân để mong được hưởng ân huệ , vẫn muốn sống hơnhẳn nhiều người hàng xóm nhà mình thế là họ hỉ hả lắm rồi. Đời người thì quángắn ngủi chờ cho đất nước thực sự thay đổi dân chủ như phương Tây thì tiêu mẹcái đời mình rồi và vợ con mình rồi. Còn lâu lắm thà được đến đâu hay đến đó.
Hồ Chí Minh đã trở thành huyền thoại, nhiều người đã nhắmmắt cam tâm tôn thờ như con chó của ông Pavlov trong phòng thí nhiệm. Bộ óctrai tim đã chai sạn và thành thói quen rồi, nó chỉ tiết ra dung dịch Hormonenkhi người  ta nói về công lao trời biểncủa đảng và của ông Hồ. Kể cả bà Hương là người mang tiếng là có học, nhưng bộóc cuả bà ấy đã được đảng thuần hóa huấn luyện theo những phản sạ có điều kiện.
Tôi và ông Hồ chẳng có ânoán cá nhân gì, với bà Hương thì càng không quen biết. Tôi không căm thù ông Hồhay có thành kiến cá nhân gì với bà Hương. Tôi cũng kính trọng họ là nhữngngươì lớn tuổi, nhưng những sai lầm kém cỏi của họ thì tôi không  thẻ nào khâm phục được. Kẻ khác khâm phục vàtôn thờ là chuyện tự do của họ. Còn tôi không phục và không  nhắm mắt tôn thờ là quyền tự do cuả tôi. Theotôi bà Hương nên viết cuốn:  Đỉnh CaoChói Lọi „ về nhà chí sĩ yêu nước từng làm tổng thống là cụ Ngô Đình Diệm. Sosánh giữa cụ Diệm và ông Hồ thì cụ Diệm 10 phần, ông Hồ chỉ được 1 phần thì làmsao mà chói lọi kia chứ?

 Tôi không viết bài hay làm thơ chửi bới lăng mạ lăng hạ nhục họ làm cái quái gì? Mà chỉ muốn nói rõ một sự thật ông Hồ không thể là đỉnh cao chói lọi được mà chỉ có thể là đỉnh cao tăm tối. Bà Hương cố gắng hết sức già mồm chửi bới lăng mạ hạ nhục những hung thần lộ liễu củađảng như Duẩn , Thọ, Chinh v. v.. hay vài tên tướng công an dã man gì đó là kế tunghỏa mù để gián tiếp nâng bi bảo vệ ông Hồ mà thôi. Ngày xưa kế này người ta gọi là: „Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương“ - Ngoài mặt thì làm việc này, bêntrong ngầm làm việc khác . Công khai sửa chửa Sạn Đạo nhưng lại bí mật vượt qua ngả Trần Thương mà ngày xưa Hàn Tín đãl àm để giúp Lưu Bang, đánh úp Tam Tần là chư hầu của Sở bá vương. Giống như bà Hương chửi Đảng nhưng mục đích chính lại là nâng bi ông Hồ. Vì ông Hồ mới chính là nguyện nhân của mọi tội ác, thảm hoạ mất nước thì lại được viết lên thành công lao hạng mã. Mà ông Hồ có phải là ông Hồ như bà Hương tô vẽ đâu. Y là Hồ Tập Chương người Đài Loan do cục tình báo Hoa Nam cài vào để lèo lái cách mạng Việt Nam và nắm đầu đám yêu ma thảo khấu vô học vô thần.
Tôi chỉ muốn phát biểu suytư của mình một cách trung thực trong thơ văn, từ cái nhìn khách quan của một người tri thức có lương tâm mà thôi. Nếu có ngươì bảo tôi không phải là trí thức vì có bằng cấp quái gì đâu thì cũng chẳng sao. Tôi cũng chẳng cần kiếmchác lợi nhuận gì, và tôi được cái gì? Cho nên theo tôi giọng văn của bà Hươngtrong cuốn „Đỉnh cao chói lọị“. Đúng là giọng văn cò mồi cuả kẻ chấp nhận khổnhục kế để làm việc cho đảng. Tôi chỉ đọc qua nhà văn Long Điền giới thiệu  sơ qua về tác phẩm và có trích dẫn những đoạnvăn của bà Hương mô tả về tâm trạng của ông Hồ với cô Xuân nào đó là tôi đãthấy ngán  ngẩm rồi. Tôi cũng chẳng cầntò mò hay rỗi hơi để đọc  làm gì? Ngườita đã đăng truyện đó trọn bộ trên mạng. Nghe nói còn dịch tràn lan  ra lắm thứ tiếng Anh, Pháp, Đức v.v.. nữa. Lạicòn được giải thưởng hẳn hoi do chính phủ Pháp trao tặng. Thôi mặc kệ họ mấyông Tây bà Tây mũi lõ hiếu kỳ, họ đâu biết cái thứ ranh mãnh ba láp cuả ngườiViệt Nam. Nghe người ta phỏng vấn thấy bà Hương cũng có vẻ chống cộng hăng lắm.Lại còn nhắn nhủ với những chiến sĩ  dânchủ ở quốc nội rất tha thiết. Nhưng tác phẩm đỉnh cao chói lọi là để làm gì?mục đích gì? Mục tiêu cuốn sách có thực lòng chống cộng, chống kẻ ác, chống kẻgây ra nạn diệt chủng không?Vì sao bà  Hươnglại chọn ông Hồ là nhân vật chính trong truyện ?
Với trích dẫn cuả nhà văn Long Điền thì bà Hương viết về ông Hồ là người đa tình đa cảm  lắm. Thật chẳng giống ông Hồ độc tài, tànbạo, hoang dâm chút nào cả. Phê phán tố cáo tội lỗi của ông Hồ với nhân dân vớilịch sử nhân loại hay chỉ để tô son đánh bóng cho ông Hồ? Đọc qua bài viết cuảLong Điền là tôi đã chán rồi và hỏi  mìnhcòn đọc để làm gì? Mới đây là cuốn „Bên Thắng Cuộc“ của ông nhà báo Huy Đức gìđó cũng với thủ đoạn cò mồi tương tự. Cuốn sách của Huy Đức không nói lên đượccái bản chất phi nghĩa của cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam do đảng cộngsản và ông Hồ phát động, ngoài kể lể con cà con kê những chuyện lừa lọc nhamhiểm ám toán tranh quyền đoạt lợi triệt hại lẫn nhau của giới chóp bu cộng sản.Huy Đức không nói được lên cuộc chiến đấu vệ quốc vĩ đại của quân lực cộng hòavà nhân dân miền Nam Việt Nam trước nạn xâm lăng của bè lũ đánh thuê cho đếquốc xã hội. Mình đâu dễ ngu mà tin vào vài thứ biạ đặt nhảm nhí hay trò xảothuật hư cấu của ông Đức bà Hương. Tất nhiên cũng có một nửa sự thật được bưngbít dấu kín hàng thập kỷ, nay mới được dịp bung ra để mua lòng bạn đọc. Nên tôikhông đọc và cũng chẳng cần truy tìm trên mạng để đọc làm gì? Bởi vì tôi khôngđến nỗi là một thằng ngu mà cứ cắm cúi đọc những thứ vô bổ thừa thãi. Trong khiđó sách vở cần thiết bồi bổ cho vốn kiến thức trí tuệ mình đâu có thời gian màđọc, tiếc lắm thay, tuổi đời thì có hạn.Tôi có hai bài thơ viết về bà Hương.
Tôi  nói toạc ra như vậy có trúng tim không, haytôi là kẻ hồ đồ nhận xét láo oan uổng cho bà Thu Huơng và ông Huy Đức? Nghe nói bà Hương ở Việt Nam cũng phải đi tù, bị công an làm tình làm tội. Giá bà đừng viết cuốn đỉnh cao chói lọi thì tôi sẽ kính phục ngưỡng mộ bà hơn. Nếu tôi viết sai, nhận xét nhầm thì mong bà tha lỗi cho .
Xem lại ngày 2.7.2013 Lu Hà


 Xin Chị Đừng ViếtNữa

Nghe chị Thu Hương cũng viết văn
Cái tài ngoáy đít kiếm cơm ăn
Sáu mươi năm lẻ xuân vừa tái
Theo đóm ăn sương buổi xế tàn…

Giả đò chống cộng cũng như ai
Vừa chống v ừa che rõ mặt này
Quốc ngoại đồng bào ve vãn khách
Luồn trôn bôi nhớt đã quen tay

Cuộc thế bây giờ có đổi thay
Nào ai ngái ngủ giữa ban ngày
Đỉnh cao chói lọi văn bồi bút
Chồn cáo g ìa nua hẳn lỗi thời…

Kẻ ấy Hồ Ly lỡ khắc tinh
Tội nhân thiên cổ hận trời xanh
Ngàn thu u ám vào xương tủy
Cố đấm ăn xôi đánh bóng hình

Viết sách mua vui để gạt đời
Khóc thương chế độ đám ma chơi
Bao năm theo đảng cho tàn phế
Pháo mã tượng xe đã mất rồi…

Thí tốt non sông giữ tướng bà
Bàn cờ canh bạc với ma Hồ
Công an việt cộng trò ma quái
Gửi chị Thu Hương khéo nõn nà…

Tớ cũng chân thành nhắn mấy câu
Gửi người cuồng tín nuối trăng hoa
Văn chương lèo lái cho ai thế
Hải ngoại dân mình đâu dễ ngu?

3.8.2008 Lu Hà



    Đỉnh Cao Tăm Tối

Cậy có tí văn chương bồi bút
Trường Nguyễn Du chăm chút tôi đòi
Sông pha gi ữa chốn bụi đời
Kiếp thân nô bộc lạc loài biết chưa?

Ra hải ngoại bôn ba kiếm chác
Giọng Thu Hương cục tác đong đưa
Gái già ăn quẩn cối ma
Bôi tro trát phấn mặt thoa da mồi

Thân xác đó một thời dê cáo
Tiếc làm chi thảm hoạ lầm than
Lão già hãm dục cô thân
Hư danh đạo đức sói mòn tuổi xanh

Nay có kẻ răng nanh mỏ đỏ
Lưỡi cú diều tráo trở nịnh khen
Cả đời yêu nước thương dân
Tội nhân thiên cổ đàn em gánh giùm

Khéo đun đẩy giật giàm bấu víu
Vững lòng tin phe lũ lọc lừa
Theo đòi chủ nghĩa ba xu
Cúc cung tận tụy ngọn cờ đảng treo

Cơn sóng hận vụng chèo khéo chống
Nhiệm vụ trao chiêng trống ly khai
Mưu toan kế sách con bài
Nửa trong thì đỏ nửa ngoài thì xanh

Chửi mấy đứa tội danh sẵn có
Lũ đàn em chó má côn đồ
Thông tin dư luận mơ hồ
Không che được n ữa la lô thẳng thừng

Thà thí tốt qua sông cứu Chúa
Vẫn mẹo xưa tà đạo mưu gian
Đỉnh cao chói lọi cò văn
Văn chương hiện thực điếm đàn nhục thay.

3.8.2009 Lu Hà



Nữ Văn Sĩ Dương Thu Hương Và Các Fan Hới Mưng

Có người bảo rằng tôi là người chống cộng cực đoan, vì viết bài có ý đùa cợt với bà Dương Thu Hương, trong khi đó lại đề cao những  nam nữ văn sĩ khác như Phạm Thị Oanh Yến, Võ Thị Hảo, Trần Mạnh Hảo, Hà sĩ Phu v.v... có ý hạ bệ bà Dương Thu Hương là một sai lầm và họ chỉ trích tôi cực liệt.

Trích:"Dùng hình ảnh của một nữ sĩ khác (Phạm Thị Oanh Yến) để so sánh và hạ bệ uy tín bà Dương Thu Hương là hành động sai lầm, nông cạn, và ấu trĩ tới mức khôi hài của ông Lu Hà. Điều này chỉ khiến cho độc giả quan tâm tới thời cuộc ngao ngán và lo ngại cho cá nhân ông Lu Hà; vì có thể lý tưởng của ông ta đã bị lung lay, và mục tiêu tranh đấu của ông ta đã bị thay đổi ?"

Tôi xin trả lời rõ ràng rành mạch và hãy nghe đây cho rõ: Tôi là người không chống ai cả, cá nhân người nào cả, không chống một đảng phái, tổ chức nào cả. Không chống cộng sản, không chống quốc gia, không chống tư bản, không chống phong kiến v.v... Tôi chỉ viết bài ca ngợi sự thật và lên án sự giả dối. Bất cứ ai giả dối tôi đều phê bình lên án tất cả. Ai đó đừng có vớ vẩn bảo tôi chống cộng cực đoan, tôi có hằn thù quái gì với cộng sản mà phải chống cộng cực đoan, người này ăn nói linh tinh, so sánh  tôi như là những phần tử hồi giáo qúa khích không bằng.

Hãy dẹp đi cái giọng dở ngô dở ngọng vớ vẩn này đi. Lại còn vú cả lấp miệng là tôi hay viết bài phê bình có tính chất chống cộng, nhưng lại viết bài diễu cợt bà Dương Thu Hương là người có tinh thần chống cộng khét tiếng ở Việt Nam và hải ngoại. Cả bà Dương Thu Hương dù nổi tiếng chống cộng hay cả cộng sản nữa tôi chống họ để làm cái quái gì?

Tôi cứ ca ngợi những bài viết rất hay của  văn sĩ  Nguyễn Thiếu Nhẫn ( Lão Móc ), Phạm Thị Oanh Yến, Hà Sĩ Phu, Bùi Tín, Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Hưng Quốc, Ngô Nhân Dụng, Phạm Trần  v.v... thì sao? Tôi có cái đầu của riêng tôi, sinh ra để đọc để suy tư, tôi cảm thấy họ viết hay thì cá nhân tôi tự nói ra là hay. Còn bà Dương Thu Hương nhân dịp xem một băng video  phần 4  khi người ta phỏng vấn bà ấy thì nghe thấy bà ấy tự nhận mình làm giặc để chống cộng, tôi thấy vui vui, ngồ ngộ, khôi hài thì tôi nói thật ra cái cảm xúc của mình đúng là như vậy. Còn ai đó cứ sưng sưng Dương Thu Hương là một nhà văn nổi tiếng có sừng có mỏ ở Việt Nam. Dương Thu Hương là thần tượng  của nam nữ thanh niên Việt Nam. Dương Thu Hương được thế giới ca ngợi. Dương Thu Hương làm cho công an cộng sản phải bạt viá kinh hồn là cảm xúc,  cảm tình, cảm gió gì của ai đó nghĩ như vậy thì nó là như vậy. Nhưng Dương Thu Hương không có chỗ trong lòng tôi  cũng như trong lòng các số đông mà ai đó cứ sưng sưng tự nói ra mà viết ra hàng loạt những lời mang tính chất mạ lỵ nguyền rủa vu cáo chụp mũ tôi để làm gì?

Trích:"Tôi chỉ là một độc giả bình dân, thường xuyên theo dõi thông tin hàng ngày liên quan tới quốc gia dân tộc, và hoàn toàn không có mối liên hệ quen biết gì với bà Dương Thu Hương. Tôi không thể không lên tiếng vì bài viết kỳ lạ khôi hài này chỉ có thể có xuất xứ từ một tay bồi bút cộng sản, chớ không thể nào được viết ra bởi một người khét tiếng vì tính cách chống cộng cực đoan như ông Lu Hà"

Tự nhiên dựng đứng lá trái lá phải, tiền hậu bất nhất bảo tôi là bồi bút cho cộng sản, rồi lại bảo là chống cộng cực đoan. Tức là chống cộng thiếu suy tư, chống cộng cuồng tín như các phần tử taliban không bằng. Thật là nhí nha nhí nhô cứ viết xằng viết bậy để nhiễu loạn nhân tâm

Tôi không chống Dương Thu Hương hay chống cộng sản, chống tư bản. Tôi không nhắm mắt ca ngợi ông Hà Sĩ Phu, Trần Mạnh Hảo, hay cô bé Anna Nguyễn ở Nauy v.v... Nếu những người này viết bài dở thì tôi sẽ phê bình dở ở chỗ nào, nếu ai đó viết bài có tính chất phản động chống lại nhân loại, lương tâm, hay tình người thì tôi viết bài lên án và phản đối dù người đó là ai? Thánh Hồ, Mao ịt, Nguyễn Cao Kỳ, Dương Thu Hương, Hà Sĩ Phu, Võ thị Hảo v.v...  ,và cô gái Anne Nguyễn gì đó mới 16 tuổi mà viết bài xằng bậy tôi cũng lên án . Tôi không có cảm tình riêng cho ai đâu mà tối tăm mù mịt cả lý trí.

Thật ra đến nay tôi chưa hề đọc một tác phẩm nào cuả bà Dương Thu Hương, trong khi đó thiên hạ đồn rầm lên là những áng văn chương đài các, suy tư thâm thuý, trí tuệ cao vời vợi là việc của thiên nhạ chứ có dính dáng gì đến tôi? Bà Dương Thu Hương là cây đại thụ của làng văn Việt Nam, còn tôi chỉ cây lau sậy héo úa tàn lụi, hay là con cóc con mà cũng ti toe dám cả gan chọc  giận hang hùm nọc rắn?

Sở dĩ tôi không chiụ đọc một tác phẩm nào cuả bà Dương Thu Hương. Vì tôi chỉ đọc vài bài bình luận của một số tác giả trên văn tuyển. Họ đều là những cây bút có uy tín trên văn đàn họ đều dẫn chứng phân tích rành mạch, văn phạm của họ có chấm có dứt, khúc triết vô cùng. Trong đó có nhà văn Long Điền đã phê bình Dương Thu Hương. Ông ta đã trích dẫn đầy đủ những đoạn văn quan trọng của bà Hương. Tôi không thể tưởng tượng nổi một ông già hơn 60 tuổi với một đưá bé gái mà bà Hương mô tả những đoạn văn làm tình, dâm đãng như vậy? Chuyện làm tình này là kinh nghiệm của bà Hương thì đúng hơn trong thời gian làm gái thanh niên xung phong với một chú bộ đội nào đó đi ngang qua đường, sao lại tự tiện gán cho ông Hồ và cô Xuân được. Đành rằng văn chương có quyền hư cấu, nhưng đây là viết về một nhân vật lịch sử đả từng làm mưa làm gió ở Việt Nam thì phải đảm bảo tính trung thực. Dù cho có hư cấu đi nữa khi tả tình một ông già hơn với một cháu gái miệng còn hơi sữa.

Tôi nghe nói ông Hồ bị hở van dạ dày, mồm ông rất thối thì bố đứa con gái nào mà chịu đựng nổi? Hoạ chăng là trò hiếp dâm, cưỡng dâm? Hiếp nhanh, hiếp gọn, túm chặt hai điểm trên đi sâu vào điểm dưới theo kiểu quán triệt nghị quyết. Ông Hồ là con cáo già đã thành tinh mà bà Hương còn mô tả ông rất đau khổ, khi tổ chức không cho hai người cưới nhau. Để tay chân hiếp dâm rồi giết đi thì tình yêu cái con khỉ gì nữa.

Cho nên tôi đánh giá bà Hương rất tầm thưòng. Nên tôi không chiụ đọc, may có Long Điền chiụ khổ hạnh đọc hộ cho rồi. Chính Long Điền cũng phàn nàn là phí cả thời gian . Còn tôi cũng rất ít thời gian, dành thời gian đọc những gì tôi thấy cần thiết cho tôi .

Tôi xin trích lại một đoạn văn mà tôi từ lâu đã viết:

Hồ Chí Minh là vết nhơ cuả lịch sử, một nghiệp chướng mà dân tộc Việt Nam phải gánh chịu. Cũng giống như Hitler là thành phần vô sản. Hitler còn nghèo hơn cả Nguyển Tất Thành thuở hàn vi. Hitler là người Áo, cha là ông Aloi Hitler thưòng xỉ mắng Hitler đần độn tăm tối. Sau một vụ hiếp dâm mà sinh ra ông ta. Bà Clara là một người đàn bà Do thái, nếu theo luật hiện hành cuả nhà nưóc Israel thì Hitler phải là người Do thái:“ Ai có người mẹ là ngưòi Do thái thì được công nhận là Do thái toàn phần. Còn chỉ có người cha thì chỉ đưọc coi là Do thai một nửa.“

 Do thái là quốc gia duy nhất trên thế giới, con cái theo nòi giống cuả me. Hitler là kẻ diệt chủng cũng vì lý do cá nhân, từ thuở thiếu thời ông ta căm thù các bác sĩ Do thái và các giáo sĩ Do thái. Ông oán hận mẹ mình đã già rồi con sinh ra ông ta, thiếu đi một hột dái…. Ông ta mang bệnh khùng từ nhỏ.

Ông Hồ cũng vậy chẳng quý hóa gì với chị gái và anh trai của mình. Ông ta vu cho chị mình mắc bệnh điên để khỏi phải gặp mặt. Cả đời ông ta chỉ về thăm quê có một lần. Không phải vì bận, ông ta đi thăm lang thang các tỉnh, nhưng Nghệ An thì xin miễn. Lúc sắp chết  còn muốn người ta hát cho nghe một bài tiếng Tàu. Có phải chăng gốc gác tổ tiên ông ta là người Tàu?
Ông chính là Hồ Tập Chương người Đài Loan được cục tình báo Hoa Nam giả danh thành Hồ Chí Minh cho bà Hương viết sách ngợi ca? Hay chỉ vì sở thích nhớ nước Tàu?

Ông ta thật ra có thể là một anh hùng. Nếu là, tôi nói nếu là: Sau năm 1945 tuy rằng cướp công cuả Quốc Dân Đảng, và các Đảng yêu nước khác như Đại Việt, Tân Việt hay các giáo phái Cao Đài, Hoà Hảo, Tin Lành v.v…Tuy rằng đã trót phá hoại nền độc lập non trẻ của nước nhà, tuy rằng có nhẫn tâm tiêu diệt chính phủ của nhà đại trí thức văn hào Trần Trọng Kim.... Hồ Chí Minh nếu không gấy chiến với Pháp để làm món quà dâng tặng Stalin trong cái gọi là nhuộm đỏ toàn cầu. Nếu Hồ Chí Minh cố gắng đưa nước ta trở thành một nước dân chủ trung lập? Thì dân tộc ta sẵng sàng bỏ qua chuyện ám sát giết hại các đối thủ chính trị như Phan Bội Châu, Huỳnh Phú Sổ, Phạm Quỳnh …và chuyện biạ đặt ra vụ án Ôn Như Hầu v.v…Không có cải cách ruộng đất, không có Điện biên phủ. Nếu Hồ Chí Minh chịu theo trào lưu đòi độc lập của thế giới hồi đó? Như chúng ta đã biết  Pháp đã hứa trao trả nền độc lập cho ta theo trào lưu thế giới, không có chuyện xâm lấn Miền Nam, cải tạo tư sản v.v.. Không có chuyện vì ông ta mà hàng triệu người bỏ mạng thì chị Hương viết cuốn „Đỉnh Cao Chói Lọi „mới có giá trị.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Thật ra Hồ Chí Minh chả có công cán gì hết. Ông ta là nghiệp chướng của dân tộc, đơn giản là ta phải gánh chiụ, vì ông ta đã được sinh ra ở Việt Nam, dù cho gốc gác lai lịch có thể nghi vấn là người Tàu? Hay do bị mê hoặc tiêm nhiễm nọc độc của chủ nghĩa Mác mà sinh ra đổ đốn như vậy?

Đồng bào trong nước có thể nhiều người đã biết sự thật về ông Hồ và đảng CS. Nhưng với kiểu khủng bố, bắt bớ, cùm kẹp như vậy cũng đành phải cam chiụ mà thôi, hoạ chăng hiếm hoi mới có những kẻ sĩ như Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài v.v… Dù cho có đến hàng nghìn người dân chủ vẫn chỉ là dúm muối trong biển cả. Tất nhiên có còn hơn không. Nhưng thời thế là do ý trời ai mà đoán biết được, như cốc nước tràn ly lúc nào không biết.

Tôi viết như vậy sẽ khối kẻ vờ vĩnh săn câu chẻ chữ đẻ bắt bẻ. Nhưng đây là mạng Internet. Thủ đoạn quen dùng vẫn lấy lòng số đông, niềm tự hào dân tộc vu vơ. Người Việt Nam chúng ta rất anh hùng, thông minh quả cảm, có bốn nghìn năm văn hiến. Dân ta thông minh, trí lược như vậy phải có đảng tiên phong của giai cấp công nhân lãnh đạo mới xứng đáng. Khổ lắm nói mãi như con vẹt, đám đầu gà óc đất sét. Họ sẽ nịnh nhau cầm tay nhau, ôm hôn nhau trong ngày vui đại thắng, ngưòi Việt Nam muôn năm, người Việt Nam siêu đẳng nhất thế giới. Nhiều người đã từng mơ sau khi ngủ dậy thành người việt nam đó sao các bạn ơi!…các bạn ơi!…

Tóm lại tôi không chống ai, tôi không phải là người chống cộng, chống người quốc gia, chống tư bản. Tôi chỉ chống cái giả dối, cái ác cái tàn nhẫn vô lương tâm dù cho họ là ai Tôi chỉ hay viết bài ca ngợi sự thật. Chấm hết!

2.7.2013 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét