Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

THƠ TÌNH CHÙM 101 VÀ 102



Thơ Tình Chùm 101


Nhớ Nước Thương Nguồn

Giọt nước sinh ra ở thượng nguồn                        
Như dòng sữa mẹ tưới muà xuân
Cho hoa đơm trái tình non nước
Hưng phế trầm luân nỗi tủi hờn


Con đã lớn rồi con phaỉ đi
Theo sông về biển chốn mù khơi
Thượng nguồn quê mẹ đừng buồn nhé
Con sẽ thành mây trở laị đời

Nhớ thuở sinh con mẹ quặn đau
Bao nhiêu sấm sét dội trên đầu
Cây rung hạt lệ trời mưa gió
Thương đưá con côi nặng giọt sầu

Mẹ nhé đừng buồn con phaỉ xa
Đời trai mang nặng kiếp giang hồ
Ngang tàng từ buổi trời giông bão
Sét đánh vang rền gọi tự do

Thượng nguồn nhung nhớ đỉnh xa xưa
Gió rét từng cơn giục sóng trào
Thương đưá con xa ngoài biển cả
Vẫy vùng chúng bạn với bao la

Con vẫn còn đây vẫn trẻ trung
Tan trong biển cả cõi vô thường
Mẹ sinh giọt nước trong đau khổ
Con sẽ trở về bao mến thương

Thế đã qua rồi trận biển dâu
Gió đời phiêu bạt dạt đi đâu?
Hải Âu tung cánh chân trời rộng
Trái núi già nua nức nở sầu

Cuộc đời hư aỏ lắm mẹ ơi !
Đức Phật ngàn xưa đã dạy rồi
Bể khổ luân hồi trong sáu nẻo
Thương nguồn nhớ giọt nước trần ai

Giọt nước trần ai bao oán hờn
Loài người ác thiện sống chen chân
Gian manh dối trá đầy thâm độc
Tát cạn tình thương mộng vĩ nhân

Chúng đã tôn thờ kẻ bất nhân
Đứng trên biển cả haị nhân quần
Tát bao giọt nước lòng nhân ái
Tội ác gieo đầy khắp thế gian!

2008 Lu Hà


Thuyền Nàng Bến Trạng

Thuyền ơi! Có nhớ bến chăng
Đôi ta chung một giòng sông ân tình
Nhớ chàng bạch diện thư sinh
Xuống thuyền qua bến duyên lành trời trao
Anh đi nuôi trí học trò
Phương xa lưu luyến chuyến đò ái ân
Mấy muà thu lá uá tàn
Xanh lam màu aó tình quân phong trần
Thùng thùng trống đánh liên hoàn
Tinh kỳ rợp bóng nước tràn đò em
Tiếng loa sang sảng vang rền
Vinh qui quan Trạng tổ tiên bồi hồi
Bàng hoàng tay lái rụng rời
Cân đai mũ mão mặt ai sáng ngời
Thuyền em rụng trái tim vui
Khoan thai xuống kiệu dắt tay đưa về
Quan viên hai họ đề huề
Chầu văn đàn hạc bộn bề liên miên
Hả hê thôn dưới làng trên
Chong đèn đốt đuốc mắt huyền long lanh….
Yêu nhau bạc mái đầu xanh
Say sưa giấc mộng an lành bình yên
Bơ phờ chàng ngủ liên miên
Thiếp xin chư vị tổ tiên thần hoàng
Phong lưu tài mạo rỡ ràng
Ban cho trăng mộng ngàn thương chín chiều
Đẹp như Kim Trọng Tiểu Kiều
Ruộng sâu trâu nái nhiễu điều giá gương
Phen này chắc chắn có mang
Sinh ra quý tử nối giòng lang quân
Phương phi rõ tướng hiền nhân
Kinh bang tế thế nhân quần hiển vinh
Công minh chính trực tinh anh
Quốc gia trụ cột triều đình cậy trông
Vẻ vang sáng suả họ hàng
Thiếp đây cũng dự vào hàng phu nhân
Nhớ xưa lam lũ cơ hàn
Mênh mông nước chảy lang quân xuống đò
Thuyền tình nên nghiã đôi ta
Nên duyên nên phận thiếp là nàng dâu
Chàng ơi! Giấc ngủ còn sâu
Giấc mơ mộng mị về đâu hơĩ chàng
Có mơ tay bế tay bồng
Mấy đời quan trạng nối dòng nho gia?....

2008 Lu Hà


Vượt Qua Biển Nhớ
hoạ thơ Tuyền Linh

Nhớ ai tím cả đất trời
Nôn nao lòng dạ người ơi có buồn
Người về trong buổi hoàng hôn
Tiếng gà nháo nhác bần thần trăng lên
Bồn chồn bào ảnh ruột gan
Xôn xao dào dạt theo hồn trăng mơ
Phải chăng hình bóng em yêu
Gió mây phảng phất yêu kiều từ xa…
Ngước lên sáng tối tò vò
Giăng tơ nhện trắng nằm co hỡi trời
Bấm tay mấy độ thu rồi
Trên con đường vắng tiễn người ra đi
Cuối đò cập bến luân hồi
Con thuyền định mệnh ngậm ngùi đau thương
Cho hay trong cõi vô thường
Vượt qua biển nhớ giai không Di Đà

28.11.2009 Lu Hà

Vay Trả Trả Vay
hoạ thơ Nguyễn Thành Giang

Chia tay bếp lưả củi rơm
Kinh thành là chốn chén cơm bụi đời
Lang thang theo đám mây trời
Sớm khuya mưa gió dập vùi chiếu chăn
Khi xa rồi lại khi gần
Bon chen hiểm ác tấm thân giang hồ
Nhân tình thế thái gian lao
Lưu manh anh chị cứ trèo lên cao
Phồn hoa rượu ngọt lao đao
Ngẫm thân phù thể mà đau thế này
Phải chăng kiếp trước vơi đầy
Trả vay, vay trả nên đời trầm luân?

13.12.2009 Lu Hà



Xuân Thiếu Phụ
hoạ theo hồn thơ Tuyền Linh

Em ngồi bên cưả xuân sang
Mây trời lãng đãng bóng sương nhạt nhoà
Sóng lòng dồn dập trào dâng
Hoa còn hương sắc theo dòng thời gian
Mênh mông một cõi tâm hồn
Đời em lỡ bước theo thuyền biển xa
Trời xanh lồng lộng bao la
Ngõ tình đóng cưả sương mờ bao quanh
Ai xây một bức trường thành
Ngăn sông cách biển mộng lành tiêu tan
Kể từ chớm nở tình xuân
Bướm kia háo hức sang vườn tìm hoa
Trăng soi ảo mộng đường tơ
Bỗng nhiên gió nổi mây mưa lạnh lùng
Thương cho một bóng trăng vàng
Bao đêm chứng cảnh cõi lòng trần gian
Muà xuân con én xa gần
Để người thiếu phụ mang hồn thê lương
Làm sao nối lại tình thương
Làm sao xoá được vấn vương thuở nào?
Ngậm ngùi rỏ lệ mưa sa
Bên song cưả sổ lòng hoa não nùng…

10.11.2009 Lu Hà

Thật lòng mà nói Anh Tuyền Linh làm thơ lục bát vẫn còn lạc vần, nhưng tôi tiếc bài thơ ý tứ hay nên cứ hoạ luôn vào. Theo nguyên tắc hoạ thơ không nên sưả lại vần bằng chữ cuối cùng ở câu 6 và 8. Mong các bạn thông cảm. Ví dụ như:" Mây trời lãng đãng bóng sương nhạt nhoà
Sóng lòng dồn dập trào dâng"
Chữ "dâng" có vần với chữ "nhoà" đâu 






Thơ Tình Chùm 102



Cô Gái Ở Na Uy

Mới chín tuổi mà đã vượt biên
Gan lỳ em gái hết hồn nhiên
Có người anh họ là thân nhất
Biển rộng bao la tiếng sóng rền

Rồi những đêm đen tức tưởi khóc
Tiếng cầu kinh thống thiết van lơn
Bầu trời rông bão nghe sầu thảm
Xin Chuá đoái hoài! cứu vớt con

Tháng ngày dai dẳng hoang đảo xa
Em chẳng nhớ ai ở nước nhà
Chỉ mong sớm tối ngày đoàn tụ
Mộng đẹp Na Uy với mẹ cha

Em đến Na Uy aó mỏng manh
Sân bay gió lạnh mái đầu xanh
Thoang thoảng hương bay lòng hồi hộp
Chờ vòng tay ấm mẹ cha anh

Chín tuổi mà em dám bước qua
Đi vào cưả tử chốn yêu ma
Hồi sinh trở lại tìm cha mẹ
Đức Chuá xót thương vượt khổ đau

Na Uy buồn tẻ có gì vui
Người Việt lưa thưa chỉ mấy ai
Chúng bạn tìm đâu mà chẳng thấy
Cho em tâm sự nỗi vơi đầy

Cha rất thương em đã đặt mua
Bao nhìêu sách vở ở bên kia
Hoa Kỳ gửi tơí cho em học
Ngôn ngữ Việt Nam khỏi nhớ nhà

Đã cuối thu rồi hoa tuyết rơi
Lòng em còn nhớ cánh diều bay
Ở nơi xa đó muà luá chín
Gió sớm mưa chiều hương cúc bay

Hỡi người em gái ở Na Uy
Muối mặn gừng cay chớ nhạt mùi
Chín tuổi ra đi còn bé lắm
Quê hương ta đó có xa xôi ?

Lu Hà


Sinh Lầm Thế Kỷ
tặng thi sĩ Trần Trung Đạo


Hơĩ ngươì thi sĩ của quê hương
Tiếng nấc dâng lên tắc nghẹn lòng
Anh khóc thương đời bao số phận
Sinh lầm thế kỷ nuốt đau thương

Cay đắng làm sao những kiếp người
Có tài có sức vẫn buông trôi
Thở dài tắc lưỡi thôi đành vậy
Biết thế, ừ sao sẽ được gì?

Chỉ tại người ta vẫn kém khôn
Nửa già thế kỷ vẫn lần khân
Đi tìm chân lý nơi đỉnh núi
Giấc mộng vàng son trượt lối mòn

Thuở trước chỉ vài chục triệu dân
Giờ đây đã gấp bốn năm lần
Cơn mê ác mộng còn chưa dứt
Đeo đẳng tình si uá héo tàn

Biết thế làm sao được hở anh
Tháng tư năm ấy buốt năm canh
Lời thơ tứa máu như dòng chảy
Xói tận tim gan cứa ruột mình

Lu Hà



Nước Non

Nước non như bóng với hình
Non cao nước biếc mối tình thâm sâu
Nhớ xưa trong cõi mịt mù
Đêm ngày sáng tối âm u dương trần
Nhờ ơn Thiên Chuá toả tràn
Mây bay vần vũ ngút ngàn trận mưa
Hành tinh sông núi reo hò
Chúng sinh muôn loại la đà trần gian
Trải bao niên kỷ bần hàn
Mưa rơi đỉnh núi thác nguồn đổ xuôi
Giọt trời đẫm lệ tuôn rơi
Ta bà đau khổ biển khơi vơi đầy
Xa nhau nước vẫn bồi hồi
Tấm lòng của núi bao giờ trả đây?
Non cao duyên nợ thề bồi
Tình ta sông nước đất trời mộng say
Suối ôm thân núi gió bay
Ái ân giòng chảy hàng cây reo cười
Quanh quanh bờ suối hoa tươi
Thắm tình non nước muôn đời thủy chung
Nước ơi! Nước chảy xuôi giòng
Thương non một bóng đêm đông lạnh lòng
Muà thu lá rụng trên rừng
Lá bay xào xạc xé lòng núi non
Nước xa có biết núi buồn
Tháng ngày mòn mỏi nhớ mong nước về
Bao giờ nước mới về quê
Thương đời viễn xứ tràn trề quê hương
Tự do vùng vẫy đại dương
Nước ơi! nhớ những dặm trường lầm than
Sinh ra trong cảnh bạo tàn
Trời giông nổi gió ầm ầm tuôn mưa
Trái nghiêng núi ngả cây gào
Chim muông sợ hãi vật vờ non sông
Núi ôm giọt nước trong lòng
Mối tình non nước thủy chung đời đời!

2008 Lu Hà



Lệ Rỏ Chân Cầu
hoạ thơ Hàn Thiên Lương

Heo may tơ liễu chân cầu
Phất phơ cành trúc vương sầu bao nhiêu
Thu vàng rêu bám lối xưa
Áo nâu mái tóc phơi màu trần ai
Anh đi gửi lại cho đời
Giọt thương giọt nhớ bao lời yêu đương
Trông theo hút bóng mù sương
Chinh nhân dặm thảm bụi đường bơ vơ
Biết sao cho đến khi nào?
Người về trở lại bên cầu thương yêu
Lá trôi dòng nước hững hờ
Bao muà thu đợi ngóng chờ người xa
Biển đời sóng nước lô xô
Trên cầu soi tóc bóng chiều buồn đưa
Vàng bay lá uá phô màu
Đôi bờ lau lách tình sầu trăng mơ
Thuyền ai thấp thoáng từ xa
Mênh mông sóng vỗ sương mù hoàng hôn
Đường đi cỏ dại lối mòn
Dấu chân thuở trước anh còn nhớ không ?
Thương đau trong cõi bụi hồng
Nợ người thiếu phụ tấm lòng thủy chung…

15.11.2009 Lu Hà



Biển Trời Lận Đận
hoạ thơ Hàn Thiên Lương

Hoàng hôn sóng vỗ ngoài khơi
Làn mây lãng đãng trắng trời hoang vu
Vì sao ra nỗi bơ phờ
Xót xa thân phận đôi bờ tử sinh
Ngậm ngùi nhớ mái nhà tranh
Dòng sông bãi miá vườn xanh con đò
Bao năm mù mịt xa nhà
Biển ơi ! Bốn hướng đâu là quê hương ?
Bọt bèo trôi nổi thê lương
Trùng dương biển động đoạn trường đau thương
Đảo hoang hải tặc phũ phàng
Mang thân tứ đại lưu vong sứ người
Rưng rưng cốc lệ vơi đầy
Mẹ cha còn ở cuối trời Việt Nam
Năm dài tháng tận xa xăm
Con chim vắng bóng cá chìm sôi tăm
Chôn sâu ngàn dặm nỗi niềm
Chiều nay lồng lộng hoàng hôn lụi tàn
Lao xao lớp sóng chân cồn
Đất trời thăm thẳm hương hồn bay xa…
Mảnh đời bao kiếp phù du
Tự do là chốn ước mơ chưả thành....


16.11.2009 Lu Hà



Gịọt Sầu Mưa Tuôn
hoạ thơ Ngọc Bích


Ngậm ngùi sáng nắng chiều mưa
Vườn xuân ướt sũng bướm hoa thẫn thờ
Trông ra lòng cũng rầu rầu
Bao năm biền biệt mạch sầu như tuôn
Bồi hồi nức nở nguồn cơn
Hàng hiên mái ngói vẫn buồn như xưa
Người ơi! Còn ở nơi nao?
Để ta mất ngủ gối sầu lệ rơi…
Lòng như gió thét mưa trời
Phong ba bão táp biển khơi hỡi chàng
Than ôi! Duyên phận lỡ làng
Vì ai dấu bóng trăng vàng thuở xưa?...
Ngoài kia mưa thảm gió sầu
Trong lòng ta cũng mưa sa mịt mù
Đời còn thổn thức bao lâu
Ngọt ngào hương nhụy tình yêu buổi đầu ?...

15.11.2009 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét