Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

LU HÀ: CÚ ĐÁNH BẤT NGỜ (PHẦN 1)



HỒI KÝ NHỮNG NGÀY CỦA TÔI VỚI MẬT VỤ ĐÔNG ĐỨC STASI

Hilfe! Hilfe! Hilfe! Cứu tôi với! Một tiếng kêu thê thảm rùng rợn của một người cha, một người chồng, một tâm hồn văn nhân, một linh hồn đã phải chịu biết bao nhiêu đau thương tang tóc trên đường đời. Phải chăng đã thấu vọng tới tận trời xanh?

Mấy ngày nay tôi không thể lên mạng Internet được vì theo thỏa thuận chung phải thay đổi lại công ty dịch vụ Internet mới. Với khoảng trống thời gian này, tôi tranh thủ soát lại hàng loạt bài tiểu luận, tâm bút và một số bài thơ làm từ đời nảo đời nao do ngẫu hứng mà còn bỏ xót lại trong máy tính, hay quên khuấy mất đi? Nên bây giờ cần đưa chúng những đứa con tinh thần rơi vãi vào họ hàng gốc gác, đúng chương mục thể loại. Trong lúc tôi đang tập thiền theo tư thế nằm thì vợ tôi gọi giật giọng: Ông ơi! Tuần vừa rồi đến phiên nhà mình trực hành lang, chiều tối chủ nhật các con bận học bài cả và tôi bị mệt quên mất. Hay là sáng nay ông giúp tôi làm đi không kẻo mang tiếng là mình lười biếng, hàng xóm người ta lại kêu ca.

Sáng thứ hai ngày 17.6.2013 lúc 7 giờ tôi đang cầm cái chổi để quét dọn hành lang mà gia đình tôi đang bình an chung sống với cùng 4 gia đình hàng xóm khác. Họ là người Nga và người Đức. Bổng một thanh niên đi ngang qua hắn nhìn tôi lạnh lùng và tiến thẳng vào căn hộ của tôi. Tôi buộc phải gọi lại : Đứng lại mày không được vào !

Ngã thanh niên đó dừng lại móc từ trong túi quần ra một nắm giấy nhàu nát, trông lờ mờ như những tờ giấy bạc Euro, dáng vẻ ân cần đưa cho tôi.

Cái gì đây? Tao không cần thứ này của mày, mày hãy cầm lấy và đi ra khỏi nơi đây ngay. Tôi chưa kịp đưa trả lại mớ giấy thì bỗng nhiên hắn rút trong túi quần ra một chai xịt cay giống như kiểu chai xịt của anh hùng Lý Tống bơm vào mắt ca nô đặc công Đàm Vĩnh Hưng vậy.

Mắt tôi bỗng lên tối xầm lại nhòe nhoẹt một màu đen kịt, chạy lồng lộn lên khắp hành lang như một con thú vì xót qúa không chịu nổi. Nhưng tại sao tôi lại không lao phóng xuống sân của tòa nhà 10 tầng này? Bởi vì tôi còn lo cho vợ tôi và mấy đứa nhỏ trong nhà vẫn chưa kịp đi học, chìa khóa phòng tôi lại trót cắm ở phía bên ngoài.

Trong bốn gia đình kia tôi tin tưởng hai ông bà người Nga nhất. Họ theo đạo tin lành và chúng tôi dặn dò nhau, khi có nguy hiểm gì thì cứ gõ cửa để kịp thời ứng cứu, nếu chẳng may sảy ra hoạn nạn tai bay vạ gió.

Bà Natascha thấy tiếng động mới mở hé ra sợ quá vội khép cửa lại, tôi đứng xoay lưng vào phía cánh cửa. Trong khoảng tối lờ mờ yếu ớt, tôi nhìn thấy ngã rút trong mình ra một vật bằng kim khí sáng lóa như một con dao? Tôi sợ hết hồn và chỉ gào to lên hoảng hốt bất lực của kẻ bị dồn vào chân tường. Thế là hắn tới tấp vụt lên đầu tôi, và cũng ngay khoảng khắc đó cánh cửa kịp hé mở. Một bàn tay thiên thần túm lấy vai tôi kéo mạnh. Vào nhanh ngay đây không thì nó đánh chết ông mất thôi. Cánh cửa đóng sập và khóa chặt lại. Cả gia đình bà Natascha nhốn nháo hốt hoảng, lúc đó có hai đứa con trai nhỏ tuổi chừng năm bảy tuổi còn ở nhà và một cô con gái thứ hai của ông bà khoảng ngoài hai mươi đang ngủ trong buồng. Tôi biết cô gái đầu lòng làm nghề y tá đã có chồng, ra ở riêng. Tôi vội chạy ngay vào bồn tắm dùng vòi nước lạnh để rửa mắt, máu trên đầu vẩn tuôn ra xối xả, nhưng tôi cũng không hay biết gì cả. Bà Natascha vội lấy tấm khăn bông trùm lên đầu tôi. Mắt tôi đã mở ra được chút ít ,mới biết rằng mình đã bị thương. Tôi nhờ bà và cô con gái gọi điện thoại ngay báo cho cảnh sát biết sự việc và gọi luôn cả xe cấp cứu của bệnh viện. Vài phút sau có hai viên cảnh sát đến gõ cửa và hỏi bà Natascha có thể làm chứng được không?

Ông ta hỏi tôi vì sao nó đánh ác như vậy?

Tôi trả lời nó là thằng con trai thứ hai của tôi và vì lý do gì tôi cũng không biết nữa. Phía bên nhà. Vợ tôi cũng bị nó xô cửa xịt vào mắt mấy cái, rồi chạy trốn luôn. Chỉ còn biết gọi điện báo cho cảnh sát, theo số điện thoại như đã thoả thuận từ trước đó đó bốn tuần lễ.

Tôi chả thiết gì đến chuyện kể lể sự cố lúc này với cảnh sát. Cái mà cái tôi lo nhất là vết thương trên đầu. Tôi nghe thấy thấy tiếng còi ô tô cấp cứu mà mừng quá phóng vội ngay xuống sân hay tay ôm lấy đầu. Anh lái xe mở cửa và một cô bác sĩ rất trẻ đẹp đẩy băng ca xuống và đỡ tôi vội nằm lên trên. Anh lái xe bơm dung dịch rửa mắt cho tôi, và cô bác sĩ cắm kim tiêm vào tay để truyền huyết tương hay thứ nước gì đó để cấp cứu. Cô còn kịp thời lấy mấy ống máu để xét nghiệm về sau xong hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của tôi.

Tôi được chuyển đến bệnh viện thành phố lúc đó khoảng gần 8 giờ sáng và được đưa ngay vào phòng tiếp sức hồi sinh. Nằm trên băng ca, trong trạng thái thiêm thiếp mệt mỏi lờ mờ. Nhưng tôi vẫn kiểm soát được suy nghĩ của mình. Cái tôi lo nhất là bộ não của mình, liệu sau này mình còn làm thơ và viết văn được nữa không? Tôi không tin cuộc đời mình lại có kết cục bi thảm như vậy? Kiếp trước mình mắc nợ trần ai và nghiệp lực nặng nề hay sao mà kiếp này mình phải trả nghiệp? Tôi không oán trách thằng con tôi, xét cho cùng nó cũng chỉ là một nạn nhân, nó không phải chịu trách nhiệm về hành vi tàn bạo nó đã đối xử với tôi. Một người cha tốt, luôn quan tâm cố gắng với nó rất nhiều từ nhỏ…

Sau một đêm khám, bác sĩ cho biết tôi không sao cả và cho ra về.

Vừa mới bước vào phòng đợi thì tôi thấy vợ tôi vội vã đẩy cửa bước vào, mừng quá vì thấy tôi vẫn còn sống. Ra khỏi cổng bệnh viện thì thấy con gái lớn lò dò đến, giật mình kinh hoàng sững sờ nhìn tôi. Tôi mỉm cười vẫn còn sống là may, chụp điện rồi không bị tổn thương gì bên trong não bộ cả. Tôi leo vội lên cái xe của nó. Nó đỡ tôi. Ba cứ từ từ con sẽ đưa ba về. Con gái tôi làm cho một công ty bán hàng mẫu ở Thụy Sĩ, nghe mẹ báo tin tôi bị nạn nó xách xe chạy về ngay.

Cái số tôi nó khổ từ khi còn chưa sinh ra . Người ta bảo: Anh hùng đa hoạn nạn, hồng nhan bạc mệnh. Chưa sinh ra mà đã biết là số mình khổ ? Chỉ nghe kể lại, cha mẹ tôi lấy nhau rất sớm nhưng mẹ tôi vẫn chưa chiụ mãn nguyệt khai hoa. Dòng họ Nguyễn nhà tôi mà không sinh ra người nối dõi thì coi như là đồ bỏ đi. Mẹ tôi buồn lắm thường lân la các cửa chùa, đền miếu để cầu xin một đưá con trai giữ chân bàn thờ ông bà ông vải. Tốn kém không biết bao nhiêu thủ lợn, đầu gà, sôi gấc. Cuối cùng trời cũng thương hại, sau mười năm chừng 28 tuổi mẹ tôi mới sinh ra tôi là con đầu lòng. Ông nội tôi mừng lắm cho con dâu ăn sâm nhung và cao hổ cốt mục đích là chỉ để dưỡng thai. Không ngờ vì thế mà mẹ tôi mất sữa, tôi xuýt bị chết đói. Bố tôi đang tiễu phỉ ở Hoàng Xu Phì nghe tin vợ sinh con trai, suốt đêm cưỡi ngưạ về làng để thăm con. Có lẽ vì trong bụng mẹ đã được ăn cao hổ nên tôi là một đứa trẻ bụ bẫm, đôi mắt to đen lay láy như mắt nghé con, ai nhìn cũng thích muốn bế. Sau này lớn lên tôi thấy ảnh một đứa trẻ bụ bầm mắt to cổ đeo vòng bạc, cả cổ tay cổ chân. Nó ngồi trên cái xe bằng mây nhìn ngộ nghĩnh đáng yêu quá.

Tôi mới hỏi mẹ: 
-Thằng bé con này con cái nhà ai sao mà nó đẹp thế hả bầm?( Bầm là tiếng gọi mẹ vùng quê tôi miền trung du Bắc Bộ)
Bầm cười bảo:
-Thì là mày chứ còn ai nữa. 
Lên sáu tuổi trong lúc chơi đùa tôi vật ngã một đứa trẻ bảy tuổi gãy xương chân. Bọn ghen ăn tức ở trong làng, chúng nó thừa cơ hô hoán đòi trói ông tôi lại. Ông tôi là một cụ đồ. Ông gắt lên: 
-Tao đố đưá nào dám đến trói tao, luật pháp nào dám làm chuyện thất đức như vậy? Cháu tao nó mới hơn năm tuổi , nó đùa nghịch với bè bạn chả may mà sảy tai nạn chứ nó đã biết gì đâu?
Ông Bà tôi xin chiụ mọi phí tổn thuốc thang cho đưá trẻ. Lúc đó nhà đang có con gà mái mới đẻ chờ ấp trứng cũng phải mang cả ổ trứng đến bồi dưỡng cho con nhà người ta. Cô ruột tôi đang có mang cũng phải kiêng cáng đưa người ta đến bệnh viện tỉnh để mổ cáI chân bị gãy, rồi lại khiêng về. Người ta bảo tôi là một đưá trẻ ngỗ nghịch nhưng thực ra tôi là một đưá trẻ rất ngoan và giàu tình thương ái. Lớn lên học giỏi và lắm mơ ước lắm Nhưng rồi bị gọi đi lính thế là hết cả mơ với mộng và còn xuýt bị chết ở rừng Trường Sơn vì bệnh sốt rét đấy.

Tôi suy nghĩ về cõi nhân sinh về tài năng trí tuệ và sự ươn hèn thấp kém của con người. Tại sao bọn phát xít Đức chỉ vì ghen tỵ với người Do thái giỏi giang thông minh hơn mình mà muốn giết đi hết tất cả? Tiễu trừ tận gốc dân tộc này đi trên qủa địa cầu? Tại sao người cộng sản đến ngày nay vẫn duy trì chủ nghĩa lý lịch? Gia đình con cái ba đời phải là bần cố nông cốt cán? Sự thông minh vẻ đẹp của một giống người được sinh ra trên trái đất này có phải là nguyên nhân để cho kẻ khác hận thù mà muốn tiêu diệt hủy hoại? Con người ta sinh ra là để yêu thương hay là để hận thù?

Tôi đã đọc sách báo mọi người viết về lòng hận thù giai cấp trong các chế độ nhà tù phát xít cũng như cộng sản. Còn riêng tôi cũng có thể viết ra những gì tôi đã từng trải qua.Thời gian ở Đông Đức bọn mật vụ cộng sản rất ghét tôi, chúng tìm mọi cách để tấy chay tôi. Trong thời gian sống lưu vong bất hợp pháp tôi có làm nghề thợ tiện trong một nhà máy. Chúng bí mật xui một thằng công nhân Đức cố tình làm hại tôi mà chẳng được. Biết thân phận mình là kẻ thất thế lưu vong, nên tôi luôn cảnh giác với những đồ ăn thức uống, để tránh khỏi bị hạ độc dần dần. Có một buối sáng đi làm, tôi phát hiện ra thằng bẩn nó cố tình chơi đểu . Nó đã nghĩ ra nhiều cách bần tiện để hại tôi nhiều lần: như bí mật đái vào dày tôi để trước tủ đựng quần áo. Có một lần, nó đập vỡ một cái chai lấy mảnh vụn trộn lẫn với dầu mỡ bôi lên cái tay quay máy tiện băng tôi thường sử dụng? Nhưng sự việc không thành, vì tính tôi rất cẩn thận và tôi sớm phát hiện ra. Tôi lẳng lặng lau chùi máy cẩn thận những chổ mình phải mó tay vào. Nó đứng cách đó không xa nhìn tôi hậm hực ngán ngẩm vì mưu không thành như mèo cắt tai. Mỗi lần gặp tôi nó lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ra cái điều: 
-Thằng nào sinh ra cũng có tổ quốc cả, sao mày không cút mẹ mày đi ở mãi đây làm gì? 

Tôi cũng nhổ lại, nhiều lần như vậy nó không chịu nổi chạy đi báo cán bộ để tố cáo tôi. Nó kiện tôi ra ủy ban xung đột. Mỗi nhà máy bên Đông Đức vẫn thường bầu ra cái ủy ban chết tiệt trẻ con dở hơi này chỉ để giải quyết những chuyện củ hành củ tỏi, theo cộng sản là đấu tranh phê bình và tự phê bình để làm nền tảng, động cơ tiến bộ của xã hội.Tôi thấy nó ôi ả lố bịch vô cùng. Nhưng cũng chống chế và cãi phăng đi: 

-Nào tôi đâu có nhổ bãi nước bọt trước mặt nó, mà chỉ có nó nhổ thôi. 
Thằng đốc công hỏi:
- Nhưng thỉnh thoảng mày cũng nhổ? 

Tôi trả lời: tất nhiên rồi, vì tao làm việc hăng quá lắm lúc mệt mỏi tao có ngáp chẳng may con ruồi nó bay vào miệng nên phải nhổ ra, không lẽ nuốt chửng vào bụng à? 

Ừ thế đấy sống với bọn mặt dày vô liêm sỉ mình cũng phải trơ ra mà ngụy biện như vậy. Tất nhiên là tôi nói dối, nhưng sự dối trá này lại chạy về thái cực của lương tâm bản thiện tự bảo vệ mình.

Ngày đó, tôi đã có ba con nhưng bọn Đức không cho cưới, tôi xui vợ tôi : Mẹ tiên sư bọn chó đểu, à ra thế vỏ quít dày có món tay nhọn, tương kế tựu kế mày không cho ông cưới thì ông cứ cưới. Lương tâm ông sẽ tự làm lễ cưới cho ông và tôi cứ mời vợ chồng hai đứa em họ nhà tôi lúc đó cũng đang ở Đức đến dự đám cưới và mua áo cưới cho vợ và ăn mặc thất oách đưa vợ con đến chụp ảnh kỷ niệm trước tòa nhà thị chính thành phố Dresden.

Bà con hàng xóm và bạn bè cũng đến mừng, sau đó còn gửi cả ảnh cho tòa Đại sứ Việt Nam, Bộ ngoại giao Đức, Bộ nội vụ, và toà án Đức. Viết thư cho Erich Honecker dài dằng dặc, thế nào là mối quan hệ giữa gia đinh và xã hội trong chế độ ưu việt xã hội chủ nghĩa. Tôi phải dạy cho thằng vô học thợ lợp ngói nhưng làm chủ tịch hội đồng nhà nước những bài học cơ bản về cái chủ nghĩa xã hội.

Kể ra cái thứ văn lá cải, theo kiểu học thuộc lòng những khẩu hiệu tôi có kém bọn đảng viên cộng sản đâu? Kể cũng lạ, mình cũng là con vẹt thuộc lòng vanh vách những những giáo điều ba xu ấy mà chưa có đứa nào đề nghị giới thiệu mình là cảm tình đảng? Suốt đời mình chỉ có cái danh hiệu đoàn viên thanh niên cộng sản là cao nhất thôi? Bên tòa án Đức trả lời và gửi lại mấy bức ảnh với một lá thư đại ý: Thôi mày hãy dẹp mẹ cái trò hề này đi. Tao gửi trả lại ảnh của vợ chồng con cái mày, cứ giữ lấy mà làm kỷ niệm. Thằng cha này tự nhận là một giáo sư tiến sĩ gì đó ở bộ nội vụ. Bây giờ nhớ lại thì mới biết nó chỉ là giáo sư rởm. Cũng như ở Việt Nam có hàng vạn hàm vị giáo sư không, tiến sĩ không cần qua trường lớp nào cả.

Tôi khuyên vợ tôi: Nếu chúng nó không cho cưới, không có bằng kết hôn do chúng nó cấp thì làm đơn xin thôi quách quốc tịch Đông Đức và sang Tây Đức để cưới. Nói rõ ràng minh bạch cho chúng nó biết: Là chúng tôi chẳng có chính trị chính em gì hết, đơn giản là muốn cưới nhau danh chính ngôn thuận đảm bảo pháp lý trước chính quyền nhà nước. Cho cưới thì ở lại, không cho cưới thì để người ta đi. Thằng trưởng phòng mật vụ tức quá chửi tôi: "Mày ép tao, mày sang đó chỉ có thất nghiệp. Tư bản là bất công." 

Tôi mặc kệ nó muốn nói gì thì nói. Mấy đưá con của tôi lúc đó chỉ trên dưới năm tuổi, nhìn thấy mấy cái lọ lẽo, huân huy chương nó bày đầy cả trên bệ cửa sổ... Bọn trẻ thích qúa và tranh nhau chơi, mó máy mấy thứ đồ gốm, đồng sắt rỉ của nó. Nó cứ đau đáu nhìn mấy đứa trẻ hằn học bực bội vì chúng dám sờ mó cả đống công trạng thành tích của nó, cả một đời mật vụ hại không biết bao nhiêu người. Nó lừ mắt tôi, phải ngăn cản mấy đứa trẻ ngay tức khắc. Tôi thừa cơ chửi bóng gió:

"Không biết chúng mày ăn cái gì, ai đầu độc tư tưởng chúng mày vẫn chưa sáng lên tí nào, sao mà ngu lâu thế, không biết mấy thứ đồ đó là quý giá lắm hay sao?" 

Thằng này nghe như vậy cảm thấy nhục mặt nó đỏ lên, tay nó run lên bần bật khi cầm tờ đơn xin thội quốc tịch lẩm bẩm sang phòng bên. Con thư ký gìa của nó rất hổn hào gọi vợ tôi là cô chứ không gọi bà ra khỏi phòng ngay. Theo phép lịch sự tối thiểu, chả ai gọi phụ nữ có con là cô cả mà vợ tôi đã ba con nó cũng cứ xếch mé như vậy.

- Fräulein H… komm raus!

Tôi tiên đoán đình tôi sẽ sang Tây Đức khi bức tường Tây Bá Linh chưa hoàn toàn sụp đổ. Vả lại chúng nó cũng muốn tống khứ chúng tôi đi luôn đi cho rảnh mắt. Vì nhiều lẽ: Nhà nước, chế độ của chúng cũng bấp bênh. Chúng lại gây ra quá nhiều tội ác với hai đứa trẻ và chúng cũng mệt mỏi vì vợ chồng tôi. Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện vợ tôi có nguồn gốc từ Do Thái. Mà cứ tưởng là người Đức chánh hiệu con nai vàng.

Hai đứa con trai đầu của tôi khi mới sinh ra đã bị chúng nó mang đi và bảo nuôi đền năm tuổi sẽ trả về, mục đích là để hủy hoại dần thần kinh cuả bọn trẻ, biến chúng nó thành con người đần độn dưới đáy của xã hội Đức, không thể thông minh khỏe mạnh như cha mẹ chúng nó. Tôi bảo vợ, "Anh nghi tụi nó trực tiếp sử dụng những kiến thức y học, tâm lý học để hại hai đứa con trai vì chúng mình không nghe theo lời chúng nó nói mà cứ ngang nhiên yêu nhau nên nó cố tình năm lần bảy lượt tha hóa đứa trẻ để sau này cũng nghe nghe lại lời mình? Chúng tự coi chúng là cán bộ đảng, chúng có quyền như cha mẹ mình? Giống như một bát canh ngon mình vừa mới nấu xong chưa kịp ăn chưa kip hưởng cái mùi vị của bát canh thì nó nhổ một bãi nước bọt vào đó thì làm sao mà ăn nổi nữa. Tình yêu của cha mẹ đẹp như cái bình pha lê trong suốt là bởi tình mẫu tử, phụ tử rất đẹp theo bản năng của tạo hóa. Ngay chúng cách ly hai đứa trẻ đi có khác chi nó đái vào cái bình pha lê tuyệt đẹp đó?"

Họ còn muốn xây dựng cả một khu chung cư dành cho một công dân nước ngoài ở ngoại ô thành phố Dresen, họ muốn dồn một số sắc tộc khác để dễ kiểm soát. Bản thân tôi luôn lo ngại bọn công an cộng sản Đông Đức dở trò đểu. Tôi là người khỏe mạnh có sức khỏe kinh người nhưng tôi lại bị xuyễn từ nhỏ. Nên một thời gian tôi thấy bọn bác sĩ Đức hay khuyên tôi đi chụp phổi, nên tôi nghi ngờ? Chỉ chụp một hai lần và tôi không đến nữa. Có lần nó để cho tôi ngồi chờ trước máy X-quang, một hai phút tôi sinh nghi và biến ra phòng chờ. Hình như bọn bác sĩ đã biết sự sinh nghi cuả tôi là đúng, có lẽ vì lương tâm nghề nghiệp nên chúng không nghe theo chỉ thị của đảng, hay cuả bọn mật vụ xui bậy? Chả là ngày đứa con gái thứ ba của chúng tôi bị sưng phổi, nóng sốt nên vào nằm bệnh viện nên tôi đ ã nhìn thấy một cảnh tượng rất thương tâm. Chính mắt tôi đã nhìn thấy cảnh một cô sinh viên rất xinh đẹp nhưng cô ta đã yêu một anh chàng Bắc Phi (Algerien). Nghe vợ tôi kể: Cô ta bị một nhân viên mật vụ nào đó theo đuổi tán tỉnh, nhưng không đưọc và cũng là chủ chương của đảng và họ đã trả thù cô ta. Bằng cách khi còn mang thai lừa vào phòng có nhiễm máy phóng xạ và đưá con sinh ra bị dị tật bẩm sinh. Mỗi lần đi qua nhìn cảnh rất thê lương, cô ta thường đến thăm con và hát cho con nghe. Nhìn thấy cảnh đó mà không cầm được nước mắt.

Tôi sang Đức hai lần. Lần thứ nhất vào đầu năm 1976. Còn nhớ là sau khi ăn tết xong, mẹ tôi gặp tôi ở cổng tổng cục đào tạo. Bà thấy con trai hôm nay xúng xính bệ vệ hẳn ra. Tôi vừa được cấp một bô comlê màu đen. Các cô trong tổng cục còn dặn đi dặn lại mãi:

- Bộ này tổng cục cho anh mượn thôi, cấm để rách. Sau khi học xong trở về nhớ mang nộp trở lại. Mất thì phải đền.

Mẹ đặt vào tay tôi cái nhẫn vàng và dặn:

-Mẹ phải vay mượn của họ hàng mua cho con cái nhẫn này, sang đó được giá thì bán đi , mua đồ gửi về cho bố mẹ và các em. Con sang đó chịu khó học tập và đừng có thấy của mà tối mắt lại. Đừng có ăn cắp.

Bầm cứ yên tâm, con của bầm từ nhỏ đến lớn có trộm cắp của ai đâu? Chắc chắn sang đó con sẽ đi làm thêm để có tiền gửi về cho bầm. Cứu đói cho cả nhà. Còn chiếc nhẫn này bầm đưa cho thì con cứ mang theo và làm như lời bầm dặn.

Tôi được các ông tổng cục tín nhiệm, làm cán bộ phụ trách cả đoàn vài chục người sang đó học các nghề khác nhau. Tôi nhận tiền mặt và những tấm séc để dọc đường chi tiêu ăn uống và cấp phát tiêu vặt cho từng người,khi đi qua các nước: Tàu, mông cổ, Nga, Ba Lan cuối cùng là Đông Đức.

Bố tôi tặng cho một cái cặp công cán của quân đội này xưa. Ông từng làm chủ nhiệm chính trị một trung đoàn pháo phòng không. Tôi bỏ hết giấy tờ của cả đoàn, tiền nong v. v… Cái cặp của tôi có giá trị như mạng sống mấy chục người. Mất đi là tiêu đời cả cụm. Tàu chạy đến Bằng Tường. Lần đầu tiên tôi đã biết thế nào là tuyết, tôi nhớ đến cuốn chuyện“ Rừng Thẳm Tuyết Dày“ Sau đó chúng tôi đến Bắc Kinh, dọc đường tôi chỉ tính toán đặt những món ăn trung bình thôi, để dôi ra nhiều tiền ra phát cho moi người tiêu vặt. Hóa đơn phải giữ thật cẫn thận để còn báo cáo và nộp lại sứ quán, cả số tiền thừa. Khi đi qua các trạm ga tôi thấy người dân Tàu sống nhếch nhác nghèo nàn vô cùng, những cảnh bộ đội về phép người miền quê ra tỉnh chen lấn nhau, gồng gánh quả mướp sao mà tang thương thế. Có lẽ những năm ở rừng trường sơn, sống kham khổ nên tạo cho tôi tính cách hà tiện, sợ bị tiêu quá tay . Nên tôi không dám đặt những món ăn ngon cực ngon cho mọi người. Sau này tiền thừa còn nhiều qúa đành mang nộp trả lại.Thật tiếc vô cùng sao không cho họ ăn cho nó sướng cái đời. Tiết kiệm làm gì mình có phải là anh hùng Lôi Phong đâu? Đồ dở hơi.

Qua Mông Cổ qua Ulan Bator tôi được biết thế nào là sa mạc, rồi BaLan. Sau mấy tuần dòng dã chúng tôi cũng đến được Cộng hoà dân chủ Đức.

Còn Tiếp

Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét