Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

THƠ TÌNH CHÙM 111 VÀ 112



Thơ Tình Chùm 111



 Xuân Nhớ Quê

Đì đọp bên ngoài tiếng pháo xuân
Giao thưà chưa đến đám mây tàn
Mênh mông đen hẳn vào hư lãng
Về tới miền quê ánh nắng tràn


Nhớ lại ngày nào đón nắng xuân
Ở miền quê ấy rất xa xăm
Mong manh áo vải dăm buổi chợ
Hối hả qua sông tết đến gần

Quê tôi nghèo lắm ở trung du
Rừng cọ đồi chè vẳng tiếng ru
Tôi lớn lên như: hoa kết trái
Như đời thơ mộng gió vân du

Cô bé nhà bên thoáng thẹn thò
Quần hoa áo đỏ chạy sang khoe
Tôi thì xúng xính quần xanh mới
Áo trắng tà bay với gió muà

Pháp đã đi rồi ruộng được chia
Làng quê ngày đó thật hiền hoà
Nhà ai cũng có cơm no đủ
Hội mở đình làng rộn tiếng ca

Cả làng tập nập sắc cờ treo
Phố chợ người đông tiếng hát chèo
Cột mỡ đu quay, xe đốt pháo
Tổ tôm bát sách tiếng hò reo...

Chỉ được vài năm đẹp tuổi thơ
Quê tôi bỗng héo lụi tàn mơ
Tết về con lợn chia năm bảy
Giấc mộng thiên đường chẳng đủ no...

Đảng đã dạy rồi phải thắt lưng
Bài ca năm tấn cánh đồng hoang
Sống bằng bong bóng đen vàng đỏ
Xã hội điêu tàn mộng vỡ ngang

Hơn bốn mươi năm qua thật nhanh
Quê hương còn đó thảm trời xanh
Đau thương tang tóc tình quê gọi
Thổn thức năm canh giấc chẳng lành lành

Đêm giao thưà xuân tây lịch 2008
Lu Hà


Đàn Sáo Quê Hương
chuyển thể từ thơ Trịnh Ngữ Ngôn: Sáo Già Và Muà Đông

Gió hưu hắt muà thu buổi sáng
Con sáo già lững thững qua sông
Ngẩn ngơ ngậm hạt sương trong
Đôi bờ xơ xác muà đông sắp về.

Muà đông tới ê chề tê tái
Dấu chân chì đau nhói sáo ơi!
Tuổi già buồn bã mưa rơi
Mồi ngon chẳng thấy đầy vơi nỗi niềm

Rơm cỏ cũng triền miên khan hiếm
Cánh đồng hoang thê thảm thiếu ăn
Trâu bò cùng với muôn dân
Rưng rưng ngấn lệ thương đàn sáo con

Đời lận đận cháu con khôn lớn
Núi rừng xanh chó sói khuyển dương
Lợn lòi nanh vuốt bất lương
Muôn nơi ảo vọng ruộng đồng héo hon

Loài người cũng gian ngoan hiểm ác
Lắm mưu mô thâm độc đa đoan
Mẹ cha căn dặn nỉ non
Chớ nên nhẹ dạ mồi ngon lưới bày

Bao cay đắng hiểm nguy chống trả
Thoát gông cùm chó má lưu manh
Oán hờn hận tới trời xanh
Nuôi con vất vả năm canh mẹ sầu.

Đêm giông bão trời mưa gió thét
Chớp sáng loà rét buổt âm u
Nhỏ nhoi chiêm chiếp rên la
Đói ăn sáo khóc tìm đâu ra mồi ?

Thôi ráng ngủ quên đi con nhé
Qua đêm trường mẹ sẽ vì con
Sáng mai lần kiếm mồi ngon
Ngày đông giá lạnh biết lần nơi nao?

Hãy thóp bụng ông cha từng đã
Chớ hát hò lầm lỡ véo von
Loài người độc ác gian ngoan
Chuyên chính vô sản bạo tàn chịu tha ?

Nghe mẹ dạy bơ vơ ngơ ngác
Đàn sáo con nhớn nhác bảo nhau:
Bắc Nam chung một sơn hà
Sân si tội lỗi gà nhà đá nhau...

Rồi hy vọng mộng mơ roi rói
Vùi khổ đau tăm tối lùi xa
Bầu trời trong sáng bao la
Sáo con tung cánh tự do cơ đồ...

15.3.2010 Lu Hà



Ngàn Năm Vẹn Tròn
Trả lời thi sĩ Vương Ngọc Minh

Ông Hữu Loan bước vào lịch sử
Bởi cuộc đời sầu tủi bi thương
Giưã bầy lang sói điên khùng
Tinh thần kẻ sĩ ngang tàng có hay?

Cõi trần thế si mê tăm tối
Ánh hào quang chói lọi mấy ai?
Hữu Loan là một con người
Trái tim lương thiện ngậm ngùi khổ đau

Màu sim tím xót xa nhỏ lệ
Mái nhà tranh bi lụy tình quê
Xanh lam dặm nẻo sơn khê
Ru hồn dân tộc tái tê nỗi niềm

Thương Hữu Loan thương luôn màu tím
Tình vợ chồng đỏ thắm dân gian
Cái hay là bởi chữ tâm
Từ trong nghệ thuật ngàn năm vẹn tròn…!

21.3.2010 Lu Hà



Đan Áo Dở Dang
hoạ thơ T.T.Kh

Em đi tìm lại bến yêu
Sầu vương bi lụy mang nhiều khổ thương
Giang đầu ngào ngạt mùi hương
Trái tim theo cánh chim sương bão bùng
Mịt mùng chẳng thấy hừng đông
Xót xa cho kẻ lấy chồng mù tăm
Mấy muà giá lạnh băng tâm
Áo len đan giở tình thâm chất trồng...
Lồng son buộc sợi chỉ hồng
Con chim bé nhỏ theo dòng tương tư
Bốn muà nhạt nhẽo bơ vơ
Tiêu sơ tàu lá bơ phờ khóc than
Rối lòng gỡ chỉ áo đan
Đan đi đan lại tấm thân phũ phàng
Vàng anh ủ rũ não nùng
Làm sao thoát khỏi lồng vàng khổ đau?
Ngoài kia mưa nắng lao xao
Còn chi mong đợi muà hoa nắng vàng
Thương con chim nhỏ trong lồng
Như người nhân thế lạc vòng trần căn
Tình thù duyên trái oán hờn
Bao đời lễ giáo giam thân má hồng
Tháng năm tóc uá héo lòng
Miả mai cho kẻ cùng đường như tôi
Đời em khổ lắm chị ơi!
Đêm giông mà nghĩ ngày mai ngậm ngùi
Ngoài trời tầm tã mưa rơi!
Vùi chôn sầu tủi đầy vơi tuôn trào
Áo len dang dở má đào
Đêm đông gió bão bao giờ lại an
Xứ sở lạ, tháng năm tàn
Tìm đâu thấy bến muôn vàn yêu thương ?

Chú Thích: Xin lỗi tác giả gốc T. T. Kh bài thơ hoạ lại tôi cố ý viết dài ra, và sưả lại một số vần.

16.2.2010 Lu Hà


Bà Lý Thương Chồng

hoạ thơ Lạc Thủy Đỗ Quý Bái
và Saì Môn Chủ Nhân

Trăm năm ân ái vợ chồng
Tao khang nghiã trả khói hương ngậm ngùi
Ma chay đâu chỉ riêng ai
Tiễn ông đến cưả tuyền đài nhỏ to
Nỉ non bà giữ khăn sô
Tái tê vén váy thập thò xót xa
Ngại ngùng nó chẳng chiụ ra
Cái con bé cún năm xưa yêu chiều
Dạt dào lã chã tiểu kiều
Rưng rưng ngấn lệ tiêu điều bi thương
Dân làng thất đảm kinh hoàng
Con dâu con gái quỳ trong quỳ ngoài
Than ôi bày vẽ làm chi ?
Tiết canh dồi chó một thời mẹ ơi!
Thẹn thùng bà giận điên người
Mắm tôm riềng mẻ bố mày vẫn ưa
Thương ông tôi mới bày ra
Nỗi lòng bà Lý ai mà hiểu cho …!

4.2.2010 Lu Hà 






Thơ Tình Chùm 112



Cho Người Em Yêu
chuyển thể thơ Mầu Hoa Khế: Nưả Mảnh Hồn Đau

Trời ảm đạm phủ màu tang tóc
Dải luạ đen vận nước lâm nguy
Hàng cây lã chã sương rơi
Hành lang lớp học ngậm ngùi bi thương

Em khổ não thê lương hoảng hốt
Chờ đợi anh thảng thốt bơ vơ
Kià ai tiều tụy xác xơ
Thâm quầng đôi mắt hoang vu cuộc đời

Đi hay ở thế thời đã hết
Cộng sản về thảm thiết làng quê
Núi rừng vạn nẻo sơn khê
Bom rơi đạn nổ ê chề nước non

Cánh hoa phượng nát tan phố xá
Mới tinh khôi màu áo nữ sinh
Oán hờn thấu tận trời xanh
Điêu tàn chiến điạ tìm anh chốn nào?

Anh nghe thấy vi vu gió thổi
Nỗi lòng em tê tái xót xa
Thương anh khóc mấy cho vưà
Bọt bèo trôi nổi phù du tháng ngày

Em trở lại quê hương nghèo đói
Tìm nhà anh ở dưới gốc cây
Mùi hương hoa khế tím bay
Mẹ già tóc bạc lệ rơi hai hàng

Giếng trong vắt trong lòng lạnh lẽo
Em cúi đầu phố xá buồn thiu
Tiếng gà nháo nhác xôn xao
Dăm ba khuân mặt bơ phờ xanh xao

Họ ngơ ngác lờ đờ lạnh nhạt
Người ở đâu phiêu bạt chốn này ?
Dòng sông Thạch Hãn còn đây
Cưả chuà nhang khói cho người em yêu…

18.3.2010 Lu Hà



Ngẩng Đầu Lên Mà Đi
Chuyễn thể thơ Trịnh Ngữ Ngôn: Trên Cánh Đồng Cỏ Cháy

Sau giông bão bình minh lại sáng
Hỡi các em thương mến cuả ta
Ngồi đây nghe chuyện xót xa
Nỗi lòng anh chị mẹ cha héo mòn

Cánh đồng cháy nỗi niềm đau nhói
Con bò già tê tái xác xơ
Trơ xương một nắm da khô
Bao năm kiệt sức nghẹn ngào em ơi!

Trong đáy mắt sương rơi lã chã
Lưá mạ non đau đau nguồn cơn
Tóc xanh tô thắm nước non
Hoà bình mẹ muốn ôm con vào lòng

Nhưng khốn nỗi biển đông sóng động
Từng đoàn người ngã xuống thê lương
Oán hờn trời thảm cây rung
Trăng thu tắc nghẹn dở dang tiêu điều

Mẹ hiền quá liêu xiêu ngơ ngác
Mắt cha buồn ấm ức làm sao?
Cánh đồng vưạ luá chiêm bao
Những con bò sưã, bò già nuôi nhau

Một thế hệ u sầu khốn khó
Hưởng gia tài đổ vỡ tan hoang
Chông gai cặm bẫy đầy đường
Ruả nguyền chán ghét, xót thương cho đời

Tư tưởng mượn lỗi thời tăm tối
Ngậm ngùi trông đường lối xa xôi?
Bọt bèo hờ hững buông trôi
Dòng sông khổ hạnh thuyền đời bi thương

Hỡi tổ quốc núi sộng chìm đắm
Trái tim người còn rỉ máu không?
Mắt sầu thế kỷ ngoái trông
Bao la chồn cáo vành tang nấm mồ...

Cha nhăn trán hằn sâu than thở
Mẹ đầm đià ảo não héo hon
Xanh xao vàng võ u buồn
Các em thất học muôn vàn khổ đau

Chim sải cánh mộng mơ tuổi trẻ
Những tấm lòng em gái em trai
Vùng lên tự cứu lấy đời
Vượt qua bạo lực nhất thời đảo điên

Nếu có trí càn khôn vũ trụ
Thuận lòng dân cảm ngộ lương tâm
Phá tan xiềng xích gông cùm
Chôn thây chế độ giam cầm bất nhân

Gieo hạt giống mầm non tuổi trẻ
Như Công Nhân Thanh Thủy Văn Đài
Còn bao nhiêu nưã những người
Cam tâm nô lệ mãi hoài hay sao?

Bao hy vọng sôi bầu nhiệt huyết
Từ muôn ngàn tha thiết em ơi!
Nước non lịch sử tô bồi
Cánh đồng cỏ cháy lại hồi phục sinh

Hãy giữ vững mầm xanh cao vọng
Quê hương còn biển lộng gió trăng
Giang sơn gấm vóc huy hoàng
Ngẩng lên dũng cảm thẳng đường mà đi...

15.3.2010 Lu Hà


Nụ Cười Năm Nao
chuyển thể thơ Sông Hậu: Đa Tình

Tình thi sĩ mê say da diết
Ai Vương ơi, tha thiết thuở nào
Đa tình sông hậu hồn thơ
Thuyền trôi sóng nước dạt dào em yêu

Yêu là chết thiên sầu vạn cổ
Vấn vương hoài huyền ảo trăng thu
Ngực em căng trái chín đào
Nâng niu nhưạ sống bốn muà nở hoa

Cứ như thế ngày mưa tháng nắng
Mối tình này tuề nguyệt ai hay
Cỏ cây hoa lá đất trời
Nưả đêm thức giấc bồi hồi nhớ em

Sầu ảm đạm trùng dương ngăn cách
Xa nhau rồi gửi cánh nhạn bay
Vần thơ lồng lộng gió mây
Chim kêu ríu rít nụ cười năm nao?

1.4.2010 Lu Hà




Trăng Sầu Bể Thảm
Chuyển thể thơ M. LoanHoaSử: Nhật Nguyệt

Vầng nhật nguyệt chia ly ảo não
Trời sinh ra đôi lưá thế sao?
Sương rơi lá rụng lao xao
Cao xu rừng thẳm thác sâu hiểm nghèo

Tớ cũng thế bơ vơ trần thế
Chẳng tài hoa thời thế ra gì
Ba chìm bảy nổi bèo trôi
Lêu bêu ăn xổi ở thì muôn năm

Nơi heo hút mưa xuân tầm tã
Đâu xa xôi chín ngả chơ vơ
Hồn về ngơ ngác hoang vu
Muà đông tháng giá bạc màu cỏ hoa

Ai ngóng đợi giấc mơ huyền ảo
Đêm lại về trăng tỏ người xưa
Bầu trời mây trắng tua dua
Ở nơi hạ giới đợi chờ mãi sao?

Hằng Nga khóc sông Hà thêm tối
Ngó bức tranh sơn thủy hữu tình
Sáng mai buổi chợ bình minh
Vầng dương hy vọng cao xanh tỏ tường

Những vết đạn hằn ngang thế kỷ
Sẹo lưu đày còn mãi không thôi
Rừng phong xào xạc mưa rơi
Bức tranh thủy mạc sơn mài thiên nhiên

Khắc dấu vết nỗi niềm khứ hận
Sóng trùng dương tàn tận lương tâm
Lềnh bềnh xác trắng cá tôm
Nồm nam gió thổi âm thầm thương đau…

Vầng nhật nguyệt tìm nhau sớm tối
Chẳng bao giờ thấy lại mặt nhau
Tóc mềm xinh xắn em ta
Luân hồi trôi nổi bao muà đợi nhau…!

18.3.2010 Lu Hà



Còn Màu Xuân Nguyên
chuyển thể từ thơ Bùi Giáng

Kià Bùi Giáng đón chào xuân mới
Một muà xuân tê tái thương đau
Những người hành khất đi qua
Tóc xanh ai đã phôi pha bạc màu

Kể từ đó mừng nhau thế đấy
Sau bảy lăm tàn lụi cỏ cây
Bao la trời đất xa xôi
Đại dương thăm thẳm bóng người bóng mây

Hãy xiết lại bàn tay năm ngón
Cùng màu da tứ tán tha phương
Máu hồng nhuộm đỏ thê lương
Lạc nhau giưã chốn khói sương mịt mù

Người quả phụ tím màu môi trắng
Nghiến chặt răng cay đắng bao năm
Thưa rằng bạc mệnh sao cam
Non sông còn mãi xin làm cỏ cây

Hoa đào nở sương rơi cỏ mọc
Những cô hồn nháo nhác hỏi nhau
Tìm đâu bia mộ nhà ta ?
Người thân có đến hương hoa khấn thầm

Nghe gió thổi nỗi niềm du khách
Én lạc bầy đất trích chiêm bao
Đường về quê mẹ bao xa
Muà xuân ly biệt còn muà xuân nguyên ?

11.3.2010 Lu Hà


Tàn Thu
chuyển thê từ thơ Trịnh Ngữ Ngôn

Cánh hoa phượng cuối muà thu đến
Tìm đến nhau giữ chốn kinh thành
Trái tim rạo rực lung linh
Mà sao đôi mắt vô tình thoảng trôi

Mắt xanh biếc mây trời tô thắm
Hoa lên men say đắm mộng vàng
Bụi hồng vương vấn mênh mông
Bạc màu sương trắng hàng dương rì rào

Đừng bỡ gỡ nhìn nhau đắm đuối
Tiếng chim reo ân ái bờ môi
Duy Tân bóng rợp lưng trời
Dập dềnh tháng sáu mưa rơi nghẹn ngào

Dấu cỏ uá lao xao gió thổi
Lặng bên nhau tê tái tàn thu
Dã từ dĩ vãng bay xa
Bắc thang tháng bảy mưa ngâu đợi chờ

Hoàng hôn phủ cánh hoa nhung nhớ
Đường nhà em mây gió im lìm
Không gian chững lại âm thầm
Bài ca thần thánh êm đềm thoảng qua

Em yêu dấu chan hoà lóng lánh
Lá vàng bay bóng dáng ngọc lan
Dịu dàng hoa cúc chưá chan
Bước chân nhè nhẹ mèo con cuối vườn

Sau cánh cưả lòng còn bỡ ngỡ
Gió heo may thoáng sợ vô bờ
Buổi đầu hoa bướm ban sơ
Trồng cây hạnh phúc ươm tơ lạ lùng

Em mãi mãi tình thương chân thật
Chút vụng về thắm thiết ngân vang
Hương hoa dưới ánh trăng vàng
Từ trong tâm thức thổi bùng chói chang

Vui lên nhé thói thường vẫn thế
Cuộc đời ta giông bão em ơi!
Sượng sùng năm tháng mưa rơi
Vô thường tìm lại luân hồi thủy chung

Nếu mai mốt đời thương biển động
Gót chân trần cát trắng nương dâu
Vườn nhà hoa cúc tươi màu
Ngọc lan thơm ngát bốn muà xanh tươi…

14.3.2010 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét