Anh Xin Làm
Biển
Anh sẽ nguyện mãi là biển cả
Dải cát dài trắng xoá là em
Tình chung vạn kiếp êm đềm
Trăng soi bãi đá từng đêm rì
rào
Ngày nắng ấm dạt dào đắm đuối
Những hàng thông huyền thoại
mơ màng
Ngàn năm sóng vỗ dịu dàng
Thương con bướm trắng dở
dang lỡ làng
Anh xin nguyện triều dâng
sóng biếc
Hôn cát vàng thổn thức nghẹn
ngào
Hôn cho trời đổ mưa trào
Hải âu tung cánh mịt mờ mới
thôi
Hôn điên loạn hôn rồi hôn lại
Hôn muôn đời quan tái đất trời
Chim muông cầm thú lả lơi
Hôn cho biển động rừng rơi
lá vàng
Cũng có lúc mênh mông ào ạt
Nghiến nát bờ thống thiết bi
ai
Tình anh lồng lộn canh dài
Sáng ra trầm lặng u hoài thở
than
Anh hối hận điên gàn giận dữ
Gây ra bao thảm hoạ trần
gian
Mỏ dầu chan chưá tuôn tràn
Chút lòng cuả biển thế nhân
đền bù
Anh xin hát bài ca muôn thuở
Những con thuyền đầy cá ra
khơi
Yêu em mãi mãi không nguôi
Bờ xanh cát trắng em ơi!vạn
đời.
cảm tác khi đọc thơ Xuân Diệu:
Biển
29.10.2012 Lu Hà
Cô Hỏi Vì
Sao
Riêng tư đứng dưới nắng đào
Xa xăm cô hỏi vì sao hở trời...?
Khi tôi tìm kiếm trên môi
Khát khao mong đợi nụ cười
chiêm bao...
Duới chân sóng vỗ rì rào
Xứ phiền đầy đoạ bên bờ cô
liêu
Gặp nhau vào một buổi chiều
Vô tình trước cưả mĩ miều
thướt tha
Ô hay một bản cầm ca
Ai đem phân chất mượt mà mùi
hương
Theo dòng cảm xúc yêu thương
Như thuyền ngư phủ hơi sương
bóng Kiều
Đố ai định nghiã chữ yêu!
Cánh buồm vô định tiêu điều
hoàng hôn
Hiu hiu làn gió gợi hồn
Nghe lòng sóng dậy đòi cơn mặn
nồng
Cô ơi! Một sợi tơ hồng
Se duyên tiền định vương lòng
giai nhân
Ai ngờ cát bụi phong trần
Nay đây mai đó trầm luân hải
hồ
Vì sao? Cô hỏi vì sao?
Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ biết
gì
Bao điều miệng lưỡi thị phi
Oan khiên lễ giáo thầm thì
nhỏ to...!
cảm tác thơ Xuân Diệu: Vì
Sao
25.10.2012 Lu Hà
Đêm Trăng
Huyền Diệu
Mây lướt thướt dập dìu trong
gió
Mùi phấn hương chan chưá êm
đềm
Không gian im lặng buông rèm
Trời thu bát ngát yêu em thật
nhiều
Anh ôm chặt thân kiều dáng
ngọc
Phút giây thiêng ngơ ngác thẫn
thờ
Nưả năm xa cách dồn vào
Đê mê ngây ngất cồn cào nôn
nao
Mắt trong mắt nghẹn ngào nức
nở
Tay luồn tay tất cả sầu
riêng
Trái tim dồn dập ngả nghiêng
Nghìn sao rung động trống
chiềng ngân vang
Anh khoá chặt thân vàng
khuôn ngọc
Ép vầng trăng phải mọc đáy hồ
Láng lai tuôn chảy ra thơ
Lăn tăn sóng nhẹ lờ đờ cá
bơi
Đêm biêng biếc bồi hồi xao
xuyến
Gió xé tan từng đám mây hồng
Ôi màu xiêm áo tiên bồng
Hồn anh chết lịm giưã dòng
sông trăng
Anh ru giấc em nàng tiên cá
Nhện đan tơ lưới đã giăng rồi
Đôi ta thống trị bầu trời
Đêm trăng huyền diệu lả lơi
cuộc tình!
Anh chỉ có một hình một bóng
Một trái tim nóng bỏng yêu
thương
Chân thành là một tấm lòng
Hiến dâng tất cả mặn nồng tuổi xuân!
cảm tác 4 khổ thơ cuả Xuân
Diệu: Bóng Đêm Biếc
16.10.2012 Lu Hà
Đêm Trăng Sầu
Biệt
Nhiều trăng quá cỏ xanh khoả
lấp
Tuôn đầy vườn tràn ngập lối
đi
Xôn xao hoa lá thầm thì
Gió hôn bóng nguyệt rầm rì
sương rơi
Bước nhè nhẹ em thôi chẳng
nói
Sợ thảm trăng nhức nhối kêu
vang
Hoa duyên e ấp bẽ bàng
Nhỡ sai nốt nhạc trăng vàng
héo hon
Ánh tơ xanh chồi non biêng
biếc
Gió du dương ngơ ngác trên
cành
Lả lơi điệu muá đêm thanh
Linh hồn yểu điệu để anh đượm
buồn
Chúng tôi bước nguồn cơn rười
rượi
Lạc đi đâu chẳng tới bến bờ
Nỗi niềm chan chưá trong thơ
Rồi mai đôi ngả bơ vơ cuối
trời
Ánh trăng xa như rơi như vãi
Hạt trăng vàng tê tái thêm
đau
Phong sương dầu dãi mái đầu
Suối lòng róc rách canh thâu
ưá trào...!
cảm tác thơ Xuân Diệu: Trăng
14.10.2012 Lu Hà
Mộng Hồn
Thi Sĩ
Mộng hồn theo ngọn gió ru
Vi vu thi sĩ mịt mù nước mây
Mang lòng ràng buộc đó đây
Bến sầu trăm nẻo vơi đầy nỉ
non...
Sông hồ gợn sóng trào cơn
Dốc bình rượu ngọc lệ tuôn
đôi hàng
Vườn thơ ươm hạt muộn màng
Bướm ong dìu dặt bẽ bàng
chim kêu...
Quầng thâm hiu quạnh sương
chiều
Lá vàng rơi rụng tiêu điều
hoàng hôn
Mắt sâu ngơ ngác gọi hồn
Trời thu xanh thẳm vương buồn
cố nhân...
Nghe tim nhịp đập chưá chan
Tiếng mưa thổn thức ưá tràn
thế gian
Nuối thương bay bổng non
ngàn
Ước mơ đôi cánh tình xuân nhạt
mờ...
Cây kim bé nhỏ bơ vơ
Chìm sâu đáy biển bến bờ đắng
cay
Nam châm sỏi đá bạn bầy
Người thơ lơi lả đoạ đầy năm
canh...
Trăng lên lay động bức mành
Bồi hồi tỉnh giấc mộng thành
khói tan
Nâng niu run rẩy tần ngần
Bao điều ân ái bần thần đôi
tay...
Vần thơ lồng lộng cuồng say
Sóng tình ngây ngất biển đầy
triều dâng
Má hồng tiên nữ lâng lâng
Trong mơ hồn lạc thiên đàng
tìm ai...?
thơ làm nhân đọc bài "
Cảm Xúc " cuả Xuân Diệu: Làm thi sĩ, nghiã là ru với gió...
22.9.2012 Lu Hà
Lu Hà Và
Xuân Diệu Chùm 2
Người Khách
Lạ
chuyển thể từ thơ Xuân Diệu
Hãy nán lại cùng nhau ân ái
Trăng đêm nay lạnh quá người
ơi!
Rượu tàn rỏ giọt sương rơi
Khách đi thì cũng một thời
trăng hoa …
Trăng sáng quá vi vu gió thổi
Ngả đầu say mềm mại mê ly
Ngạt ngào bên trái tim côi
Cung đàn non nỉ đất trời
mênh mang
Hồn phiễu lãng lỡ làng huyền
ảo
Ánh nguyệt soi bồng đảo trái
son
Dạt dào mây giải đầu non
Có thương sông nước trăng
tàn lệ rơi
Thoáng rờn rợn ngậm ngùi
lòng biển
Đêm hoang vu lận đận triều
dâng
Ái ân du khách xiêu lòng
Một đêm như ánh trăng vàng
lướt qua
Nguyền dệt võng đung đưa
cánh sóng
Bọt bèo trôi qua ngả thác ghềnh
Hương hoa nhụy rưã tình anh
Tóc mây thêm rối buộc mình
đêm nay…
Rồi cũng hết bướm bay ong rã
Đêm lại đêm lạnh lẽo thịt da
Giai nhân đợi gốc sồi già
Sông trăng bến nước la đà trời
xanh
Người kỹ nữ vén mành xoã tóc
Cuộc du dương tang tóc làng
chơi
Viễn du bận chuyến xa khơi
Phảy tay nuối tiếc một đời
tài hoa
Gà xao xác trăng ngà lạnh buốt
Chăn chiếu xô tha thiết nggười
đi
Một đêm thuyền hững hờ trôi
Áo xanh khuất nẻo người ơi
còn về ?...
6.3.2010 Lu Hà
Nguyệt Vọng
Cung Đàn
Cung đàn nguyệt vọng thanh
vân
Thương người nhớ bến trăng
ngàn ngẩn ngơ
Đàn buồn nhạc điệu bơ vơ
Giọt sương lã chã như hồ thủy
ngân
Trời trong lóng lánh vô vàn
Lung linh dặng liễu thiên thần
vờn quanh
Đêm rằm theo ánh nước xanh
Vàng rơi sỏi đá rung cành
thông reo
Tóc mây loã xoã hắt heo
Điệu hò lả lướt mái chèo
chơi vơi
Đêm trăng lành lạnh người
ơi!
Tầm Dương bến đợi tả tơi cuộc
tình...
Sụt sùi ngao ngán phận mình
Mà sao du khách lặng thinh hững
hờ
Nhạc sầu sóng vỗ đôi bờ
Sao khuê nhấp nháy hồn thơ
phong trần...
Nguyệt cầm cung oán nhân
gian
Đa tình tự cổ giai nhân má
đào
Bướm ong dìu dặt xôn xao
Bờ dâu nương bãi nghẹn ngào
tơ duyên..
cảm tác từ thơ Xuân Diệu:
Nguyệt Cầm
22.7.2012 Lu Hà
Thiên Đình
Đóng Cưả Sớm
Hoàng hôn lạnh trời vưà chớp
mắt
Anh nhớ em da diết nỗi niềm
Thiu thiu trong đống chăn mềm
Mây bông xôm xốp vương thềm
ánh giăng
Gió lướt mướt nhẹ nhàng bóng
tối
Ánh sáng mờ nhạt lối vườn
xanh
Màn đêm u uẩn trên cành
Đàn chim về tổ sương thành
khói tan
Không gian cũng chưá chan giọt
lệ
Tiếng chuông chuà câu kệ lời
kinh
Nâu sồng thấp thoáng bóng
hình
Giận hờn chi nỗi chúng mình
chia ly
Anh vẫn thế chai lỳ năm
tháng
Chiều thu bay bảng lảng xa
xôi
Ái ân thuyền đã ra khơi
Phong ba bão táp tả tơi chân
trời...
Nhớ đôi mắt nụ cười đắm đuối
Mái tóc dài sợi rối đường tơ
Bóng hồn ảo não bơ vơ
Lá vàng đôi ngả bến bờ nào
đây
Bưã nay lạnh đắng cay ủ rũ
Thiên đình buồn đóng cưả rồi
sao?
Đằng vân vào mộng chiêm bao
Hằng Nga lả lướt má đào
đương xuân...
thơ làm nhân đọc 4 khổ thơ 8
chữ cuả Xuân Diệu: Tương Tư Chiều
24.9.2012 Lu Hà
Thu Tàn Mộ
Lạnh
Chiều mây tím sương thu ảo
não
Gió thông reo lảo đảo hoàng
hôn
Hoang vu ôi những mảnh hồn
Bông hồng ủ rũ nguồn cơn tủi
sầu
Dãy bia đá cỏ rầu sừng sững
Lá vàng rơi đằng đẵng mãi
sao
Tôi đi thăm những nấm mồ
Trần gian ghẻ lạnh hững hờ nắng
mưa
Những cô gái mới vưà đôi tám
Tuổi xuân hương ảm đạm thiên
thu
Hồng nhan bạc mệnh cơ cầu
Âm dương đôi ngả bể dâu đoạn
trường
Dấu thương tích con đường sỏi
đá
Nghe trong lòng buồn bã xót
xa
Ngược xuôi trong cõi ta bà
Phù du bèo bọt chân cầu mưa
tuôn
Giời trở lạnh âm hồn lảng vảng
Bóng đêm về áo trắng phất
phơ
Chập chờn trong gió sương mờ
Nỉ non ai oán câu thơ phong
tình
Còn đâu nưã yến oanh thủ thỉ
Đàn quạ đen buốt nhói tim
đau
Chim hồng chim thúy đi đâu
Kià ai lững thững mái đầu bạc
phơ!
cảm tác khi đọc 3 khổ thơ cuả
Xuân Diệu: Ngẩn Ngơ
16.10.2012 Lu Hà
Tương Tư
Vương Vấn
Xôn xao ngây ngất nắng trào
Chập chờn hoa lá bướm đào vờn
quanh
Ngẩn ngơ trái mọng vườn xanh
Nụ cười chan chưá chân thành
ban mai
Đêm qua trằn trọc canh dài
Sáng nay thổn thức mãi hoài
hồn thơ
Đào nguyên lạc lối bơ vơ
Thuyền tôi mất lái bến bờ
nào đây...?
Ưu phiền lưu lạc đắng cay
Bỗng đâu trước cưả đắm say
hương tình
Trúc xinh em mọc bên đình
Cầm ca xao xuyến chúng mình
chiêm bao
Trôi theo cảm xúc nôn nao
Trong sương ngư phủ nhẹn
ngào mờ xa
Đố ai với được trăng ngà
Tình yêu hiểu được bóng tà
hoàng hôn..
Dầm chân biển cát sóng cồn
Thương đời xa mạc bồn chồn
khát khao
Tôi còn khờ dại ngu ngơ
Trắng tinh tờ giấy tôn thờ
em ơi!
Dạm trường ai vẽ xa xôi
Phiến sầu biền biệt chân trời
biển khơi
Nhạc vàng thánh thót chơi
vơi
Tương tư vương vấn nào nơi
chốn về...!
thơ cảm tác khi đọc
bài" Vì Sao" cuả Xuân Diệu
25.9.2012 Lu Hà
Lu Hà Phê Phán Xuân Diệu Chùm 3
Trận Gió Thu
Hoài công tìm mãi ở đâu xa
Thanh thoát hương rơi rụng bốn
muà
Tố lan bạch diệp khoe màu sắc
Hữu ích vì ai một giấc mơ
?....
Xuân đến xuân đi xuân lại
qua
Diệu còn mê dại áng xuân thu
Chế ngự tâm hồn bao kẻ khát
Lan hương hồng bạch dụi tàn
thơ
Viên mãn gì đâu trận gió thu
Những oan nghiệp chướng cuả
ngày xưa
Con thuyền chiếc bách theo
dòng nước
Cóc nhái nhảy lên vẫn mộng
mơ
Thơ phú tình tang một bóng
ma
Đã qua giấc ngủ nhuộm tinh cầu
Lỗi con khỉ độc làm ông tổ
Thời thế Đông Âu trận gió
muà !
2008 Lu Hà
Việt Gian Gà Nòi
Làm sao hiểu được chữ yêu
Như ông phỗng Diệu đìu hiu một
mình
Tấm thân trơ trọi năm canh
Đàn bà chẳng có như cành củi
khô
Tối ngày ông chỉ vẩn vơ
Thơ thơ thẩn thẩn vật vờ em
ơi!
Thoảng mùi khăm khẳm mồ hôi
Râu ria lông lá đười ươi hiện
hình
Mấy chàng lực lưỡng vây
quanh
Đồng tình luyến ái ruồi xanh
tủi sầu
Linh hồn vùi dưới chân cầu
Hai con cẩu đực lầu bầu lang
bang
Thơ tình chỉ tổ bẽ bàng
Xem quan thái giám khẽ khàng
ái ân...
Mần nhau tứ túc tay chân
Sùi bong bóng nước mấy vần
thơ chua
Yêu cho bọt mép trào ra
Kià Ngô Xuân Diệu gật gù bún
riêu
Ai ra hàng điếu hàng niêu
Cột cờ hàng mã tiêu điều
hoàng hôn
Thơ tình chi nưã cho buồn
Bê đê đồng bóng chui luồn đó
đây
Từ ngày có đảng cầm tay
Chỉ đường vạch lối càng say
mùi tần
Húng lìu nhưạ mận chó săn
Bán chôn nuôi miệng việt
gian gà nòi...?
25.1.2012 Lu Hà
Bóng Ma Thơ
Khen khéo cho thơm cái sự đời
Cũng thơ cũng phú cũng như
ai
Tham ăn khối kẻ ra hàng bún
Thịt chó chả quay vẫn nặng
mùi...?
Gọi là hoàng tử có mừng
không?
Đệ nhất bắc Hà chỉ có ông
Thiên hạ vùi đầu say rượu
máu
Theo chân Tố Hữu để nhai
xương
Sấm sét aí tình được mấy
chiêu
Mấy ai đã được hưởng tình
yêu
Nên ông tự đắc thơ hay quá
Cho kẻ tiểu nhân phải sụt
sùi
Hoàng tử sao ông không lấy vợ
Tránh xa né tránh lũ đàn bà
Ông mê say đắm nào ai nhỉ
Nên thơ ông viết cứ lờ mờ
Hồn thơ thì phải nén trong
lòng
Chớ có âu sầu như Hữu Loan
Than thở lâm ly đừng Nguyễn
Bính
Như con chim nhốt ở trong lồng
Thiên hạ u mê được mấy
chương
Hoàng thân tình ái ngưạ
giong cương
Thơ say túy lúy mùi tương ốc
Thịt chó rau dăm với chaó
lòng
Chúng sợ hồn thơ quá mặn nồng
Cản lòng chiến sỹ lúc xung
phong
Trên đường ra trận đeo thù hận
Giai cấp tiên phong nhuộm
máu hồng
Đảng tính bao trùm độc bá
vuơng?
Vợ chồng cha mẹ chẳng yêu
thương
Thi đua mạng sống cùng dâng
hiến
Thân xác học trò buổi nhiễu
nhương
Tính toán lưu manh đủ lắm rồi
Nhân văn giai phẩm cảnh sầu
bi
Tuyên dương thi sĩ hồn ma quỷ
Cốt cán trung thành dễ mấy
ai?
Trong đám cai thơ nổi một
ông
Quyền hành thống trị khối
văn chương
Tiếng tăm lừng lẫy mùi tôm mắm
Thơ thét oai hùng khắp bốn
phương
Bầm ơi, sai bét cả gieo vần
Tủn mủn vài dòng cũng nổi
gân
Bằng trắc rối mù trong nắng
hạ
Mặt trời uế xú lụy muôn dân
Có người còn chẳng biết làm
thơ
Ấm ớ ậm ờ thớt mặt ra
Kiêu hãnh tự hào đòi bá nghiệp
Sổ thơ người khác nhận vơ
vào...
Thơ tớ thường thường cũng
kém thôi
Tấm lòng trang trải với trần
ai
Chẳng như bao kẻ tâm hồn rỗng
Súng đạn dùi cui nhất sử thi
Bao chuyện hận thù ghét kẻ
tài
Tuyệt đường kinh tế hết sinh
nhai
Hữu Loan cơ cực đời đau khổ
Dao cạo Trần Dần phọt máu
tươi
Thơ ơi, thơ nhục chẳng làm
sao
Nghe lũ văn nô dỏng tiếng ca
Thi sỹ chính danh đều chết sạch
Thơ tan trong máu lẫn bùn
nhơ
Tiến Duật nổi lên hô thật to
Phượng hoàng chống Mỹ suối
reo ca
Dăm bài phá luật con chim
gáy
Viện sỹ hàn lâm nhất nước
nhà
Thời buổi bây giờ thơ với
phú
Buôn gian bán chữ bốc thơm
nhau
Việt Nam bế tắc đường văn
hoá
Chợ bán thơ chen mộng chữ
giàu
Thơ khổ làm sao thơ với thơ
Viết nhăng viết cuội cứ lơ
mơ
Gieo vần bằng trắc không
tuân thủ
Lếu láo vài câu cứ viết bưà
Đời thuở nhà ai thơ giống
văn
Cua ngang cóc nhảy loạn nhân
luân
Vài thằng mọt bút tranh nhau
xới
Cách mạng hồn thơ tẩy não
dân
Nguyễn Trãi Bỉnh Khiêm chết
đã lâu
Nguyễn Du Nguyễn Khuyến cũng
là ma
Bực mình đạp vỡ quan tài dậy
Quắc mắt dựng râu Tiến Duật
đâu?
Có lẽ là do chủ nghĩa Mác
Xui khôn xúi dại với bày đàn
Trở về thiên cổ thời hang hốc
Rừng thẳm tuyết dày vượn hú
vang
Thơ phú văn chương buổi thụt
lùi
Ngày càng đơn giản chẳng cầu
kỳ
Không cần ngẫm nghĩ suy tư nữa
Mác đã lo xa hết cả rồi…
Vật chất sinh ra đời khốn nạn
Tranh nhau bổng lộc với quyền
hành
Nhân tài khánh kiệt dìm nhân
sỹ
Kéo bè độc đảng haị dân lành
Các nước văn minh đều thế cả
Biết chê biết nhận thấm dừ
đòn
Truyền hình báo chí gây công
luận
Trí tuệ con người mới khá
hơn
Nhìn lại Việt Nam tớ thấy buồn
Lúc nào cũng sợ vạ vào thân
Sinh ra quen thói đời tâng bốc
Trán thấp ngồi ngang đức
thánh trần
Đua chen báo chí theo lề phải
Một thế kỷ qua hận quá nhiều
Nhồi nhét vào đầu bao thế hệ
Bao giờ rửa sạch hết ôi
thiu?
Thân tớ sinh ra cũng thiệt
thòi
Đầu thai nhầm phải cõi trần
ai
Cho nên đời tớ đầy đau khổ
Đi khắp hoàn cầu tổ quốc ai?
Nay tớ làm thơ kể chuyện đời
Tự do thơ phú tấm lòng ngay
Hồn người Việt quốc cao lồng
lộng
Lệ đổ trào dâng đứng dưới trời
Khen mãi bốc nhau cũng đủ rồi
Bây giờ ngược laị tớ chê bai
Tư duy trí tuệ là như thế
Trong cõi luân hồi biến đổi
thay?....
4.4.2008 Lu Hà
Hoàng Tử Ái Tình
Đứt duyên hạ giới một đường
tơ
Luyến aí tình chàng nửa gió
mưa
Có lẽ dương trần vương nghiệp
chướng
Đưa ma hoàng tử nhớ chiều
thơ .
Thiên hạ họ mê say đắm ông
Mà tôi ngao ngán mới buồn
không
Trái tim chẳng thuận lòng
thi sĩ
Đặt bút xin đừng chớ bẻ cong
.
Ai dám chắc rằng yêu thiết
tha
Tình trường ân ái suốt canh
thâu
Hay là mượn bút mua danh hão
Thuyền nặng trăng suông một
chuyến đò ?
Chẳng nhẽ kiếp người chẳng
có thơ
Ngợi ca nam nữ mối tình đầu
Sống bằng chỉ thị và văn bản
Khẩu hiệu tuyên truyền nâng
cõi mơ ?
Hoàng tử như ông một mảnh
thơ
Nhạt như nước ốc mặn như dưa
Cay như giềng mẻ chua mùi dấm
Chẳng có yêu thương chẳng mặn
mà...
Ông ghét Hữu Loan Hàn Mạc Tử
Tình người như thể giấc
chiêm bao
Thương yêu ông bảo: loài tư
sản
Thối cả lòng ai cơn gió
mưa...
Thoang thoảng hoa nhài chỉ
có ông
Hồn thơ tinh khiết sạch vô
trùng
Chiều mưa Hà nội đường lai
láng
Thịt chó rượu say vẽ chủ
trương
Bê đê ơi hỡi chàng đâu tá
Thiếu một hồn thơ trái đất
buồn
Lai sinh xin chớ đừng lai
vãng
Kẻo nhỡ giống nòi tuyệt tử
tôn
Tôi chẳng buồn đâu nếu vắng
ông
Cho đời nhẹ bớt nỗi kiêu
căng
Thơ văn như thế đòi vương miện
Một nén hương thưà kính viếng
ông!
2008 Lu Hà
Mộng Ghi Văn Miếu
Xuân động đầu muà nỗi ngóng
mong
Diệu càng mê mẩn tháng ngày
trông
Đồng duyên luyến ái nàng thơ
cóc
Tính chẳng tròn năm tấm mộng
vàng
Luyến ái tình chàng vẫn ngẩn
ngơ
Ái ân chẳng trọn tháng ngày
mơ
Hoàng hôn lững thững ra hàng
bún
Tử tuyệt giống nòi khóc bố
Thu?
Mộng mơ thi sĩ vào Văn Miếu
Du khách cầu xin một quả rơi
Loạn cả dương trần loài ếch
nhái
Tình như nước ốc nhạt như
vôi
Tuyệt thế giai nhân một mảng
thơ
Tử tôn nòi giống chúng ngâm
nga
Vô tiền khoáng hậu mong
thành đạt
Đạo đức vô loài xã hội ma
Thế giới bàng hoàng trận gió
Âu
Kỷ nguyên hy vọng đã sang
màu
Việt Nam văn sĩ còn chen
chúc
Thơ thẩn kià ai vẫn ngẩn ngơ
?
Tuỉ hờn vong bản lũ đười ươi
Nhục nhã sao cho một kiếp đời
Mãi quốc cầu vinh đầy tội lỗi
Sao đành nhắm mắt để đời
trôi ? ? ?....
Mượn tiếng thi nhân chàng viết
thơ
Một mình ôm ấp tấm thân trơ
Nghe theo lời đảng gieo
hoang tưởng
Chi bộ phân công mất tự do
Mượn gió bẻ măng chàng thét
to
Tình yêu đảng bác mộng hung
đồ
Thương nhau xin chớ quên
công vụ
Ủy mị là theo lũ thối tha
Thơ văn nhạt nhẽo suối tuôn
mưa
Hoàng tử làm thơ thật thế
sao ?
Cổ động tuyên truyền theo chỉ
thị
Chủ trương tuyên huấn duyệt
văn nô
Thiên hạ đui mù mãi thế sao?
Tình người chẳng có vắt ra
thơ
Lưà bao bạn trẻ tranh nhau đọc
Văn Miếu mộng mơ hàng chữ
to...
Lời vàng chân thật nhắn cho
ai
Chẳng phải phô danh ngạo nghễ
gì
Văn bút phải đâu quyền độc
chiếm
Tình người muôn thuở dễ ai
hay?
Tôi muốn nhắn ai tới cửu
trùng
Mịt mù tăm tối ngọn cờ hồng
Bởi loài ma quỷ đưa đường lối
Dẫn dắt thanh niên xuống điạ
đàng
Tôi viết ra đây nỗi chán chường
Hỡi chàng Hoàng tử tiệt sinh
trùng
Nhà thương áo trắng mùi cồn
thuốc
Màu trắng say xưa chẳng dõi
dòng…
Mộng ghi văn miếu hãy quên
đi
Tình ái phải đâu ở chốn này
Chiêu thức thơ tình đâu phải
lối
Duyên tình mệnh bạc mộng cuồng
si!
2008 Lu Hà.
Tôi có làm 3 chùm thơ về
Xuân Diệu, chùm 1 và 2 tôi chọn những bài hay cuả ông làm trước năm 1945 để cảm
xúc, cảm tác, sáng tác. Nói chung là có sự ngưỡng mộ. Nhưng sau năm 1945 Xuân
Diệu chỉ làm thơ vớ vẩn ca ngợi đảng và bác là chính. Ngoài ra lại là người
tích cực nhất cùng Tố Hữu, Chế Lan Viên
và tập thể bồi bút chống Nhân Văn Giai Phẩm và các nhà thơ miền Nam nên
tôi mới sáng tác ra chùm thơ số 3 này.
Chui Vào Túi Ta
Cuộc tranh đấu cam go sống
mái
Được bác Hồ te tái đến thăm
Bác ăn rồi bác lại nằm
Bác khuyên chúng cháu băm vằm
dân ra
Chúng con nguyện thành ma quỷ
đỏ
Bước theo chân lãnh chúa diệt
nòi
Mác Lê chủ nghĩa tanh hôi
Cùng Mao Xáng Xế trọn đời thủy
trung
Thành chó sói bần cùng dân
chúng
Lột xác mình theo đảng cướp
ăn
Xá gì hai chữ việt gian
Thiên đàng bong bóng lường
gàn tiến lên
Quyết bán nước làm tên xung
kích
Nắm tay thề vở kịch đại đồng
Miền Nam giải phóng tấn công
Hòa bình thế giới cờ hồng
tung bay
Làm nô bút cáo cầy chó má
Mẹ thằng Thu Bố Hạ sinh tao
Trường Chinh cuốc mả đào mồ
Bất lương đểu cáng côn đồ sổ
thơ
Hãy giết nữa thân trào máu đổ
Cùng Lan Viên Tố Hữu hắc nô
Sát nhân xây dựng cơ đồ
Lợi quyền ắt hẳn chui vào
túi ta
cảm tác từ hai câu thơ của
Xuân Diệu:
“ Mỗi lần tranh đấu gay go
Chúng con lại được bác Hồ tới
thăm “
2.7.2013 Lu Hà
Mộng Ghi Văn Miếu
Mộng Ghi Văn Miếu
Xuân động đầu muà nỗi ngóng
mong
Diệu càng mê mẩn tháng ngày
trông
Đồng duyên luyến ái nàng thơ
cóc
Tính chẳng tròn năm tấm mộng
vàng
Luyến ái tình chàng vẫn ngẩn
ngơ
Ái ân chẳng trọn tháng ngày
mơ
Hoàng hôn lững thững ra hàng
bún
Tử tuyệt giống nòi khóc bố
Thu?
Mộng mơ thi sĩ vào Văn Miếu
Du khách cầu xin một quả rơi
Loạn cả dương trần loài ếch
nhái
Tình như nước ốc nhạt như
vôi
Tuyệt thế giai nhân một mảng
thơ
Tử tôn nòi giống chúng ngâm
nga
Vô tiền khoáng hậu mong
thành đạt
Đạo đức vô loài xã hội ma
Thế giới bàng hoàng trận gió
Âu
Kỷ nguyên hy vọng đã sang
màu
Việt Nam văn sĩ còn chen chúc
Thơ thẩn kià ai vẫn ngẩn ngơ ?
Tuỉ hờn vong bản lũ đười ươi
Nhục nhã sao cho một kiếp đời
Mãi quốc cầu vinh đầy tội lỗi
Sao đành nhắm mắt để đời trôi ? ? ?
Xuân Diệu Đồng Tính Luyến Ái Hoàng Tử Mộng Du Loạn
Tình Tuyệt Tử Vô Đạo Thế Kỷ Việt Thơ Tủi Nhục Mãi Sao?
2008 Lu Hà
Mượn Tiếng Thi Nhân
Mượn Tiếng Thi Nhân
Mượn tiếng thi nhân Diệu viết thơ
Một mình ôm ấp tấm thân trơ
Nghe theo lời đảng gieo hoang tưởng
Chi bộ phân công mất tự do
Mượn gió bẻ măng chàng
thét to
Tình yêu đảng bác mộng
hung đồ
Thương nhau xin chớ quên
công vụ
Ủy mị là theo lũ thối tha
Thơ văn nhạt nhẽo suối
tuôn mưa
Hoàng tử làm thơ thật thế
sao ?
Cổ động tuyên truyền theo
chỉ thị
Chủ trương tuyên huấn duyệt
văn nô
Thiên hạ đui mù mãi thế
sao?
Tình người chẳng có vắt
ra thơ
Lưà bao bạn trẻ tranh
nhau đọc
Văn Miếu mộng mơ hàng chữ
to...
Lời vàng chân thật nhắn
cho ai
Chẳng phải phô danh ngạo
nghễ gì
Văn bút phải đâu quyền độc
chiếm
Tình người muôn thuở dễ
ai hay?
Tôi muốn nhắn ai tới cửu
trùng
Mịt mù tăm tối ngọn cờ hồng
Bởi loài ma quỷ đưa đường
lối
Dẫn dắt thanh niên xuống
điạ đàng
Tôi viết ra đây nỗi chán
chường
Hỡi chàng Hoàng tử tiệt
sinh trùng
Nhà thương áo trắng mùi cồn
thuốc
Màu trắng say xưa chẳng
dõi dòng…
Mộng ghi văn miếu hãy
quên đi
Tình ái phải đâu ở chốn
này
Chiêu thức thơ tình đâu
phải lối
Duyên tình mệnh bạc mộng
cuồng si!
2008 Lu Hà.
Biển Tình Vô Nghĩa
cảm nghĩ khi đọc thơ Xuân Diệu:
Biển
Người ấy viết bài thơ vô nghĩa
Ý tối tăm chan chứa gì đâu?
Mộng mơ thành sóng bạc đầu
Hôn bờ cát trắng biển sâu đoạn
trường
Nhưng không xứng vấn vương của
biển
Một màu xanh hiển hiện hiền
hòa
Ngàn thu vĩnh cửu nhạt nhòa
Hồn mây phiêu lãng một tòa
thiên hương
Thần vệ nữ yêu thương vi vút
Thủy triều dâng hun hút khổ
đau
Dù cho mưa nắng dãi dàu
Quản chi giông tố nhạt màu
thời gian…
Máu tuôn chảy vạn ngàn ma
chướng
Thì làm sao xứng với em
đây…?
Cung đàn dìu dặt vơi đầy
Tình như bát nước ngất ngây
má đào
Biển sôi sục thét gào giãy
giụa
Chẳng yêu thương chất chứa
căm hờn
Năm canh mây gió chập chờn
Hồn ma hoang dại đòi cơn mặn
nồng…?
Chàng Xuân Diệu viển vông
thê thảm
Chẳng biển xanh ảm đạm sóng
cồn
Mơ thành sóng biếc bồn chồn
Nực cười bờ cát nụ hôn bẽ
bàng.
*Xuân Diệu:“ Anh không xứng
là biển xanh
Anh xin làm sóng biếc “
21.11.2015 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét