Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

Bình Giảng Thơ Lu Hà Do Thu Hà Diễn Ngâm Phần 131


Tài Mệnh Tương Đố
“Video 99“

Như vậy trong đêm tân hôn, động phòng Thúy Kiều và Kim Trọng đã thỏa thuận với nhau không chăn gối ân ái xác thịt chi hết. Kiều không muốn chuyện đó sảy ra gợi lại những cảnh truy hoan xác thịt thê lương đau khổ và đầy bất hạnh trong 15 năm lưu lạc đọa đầy, những khuân mặt đàn ông khả ố đểu cáng sẽ lặp lại tái hiện trong đầu Kiều và Kiều sẽ căm ghét cả Kim Trọng, yêu thương kính trọng không thấy đâu mà hằn thù đấy thôi. Kim Trọng không phải là thần thánh, chàng là người mang đầy đủ những tính nết phàm tục hỷ, nộ, aí, ố, ai, lạc, dục cũng có ghen tuông ích kỷ trong thất tình và lục dục bao gồm, tôi xin kể ra như sau:

Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
Thinh dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.
Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.
Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.
Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.
Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.

Kim Trọng là người học cao, tuy thời đó chưa có khoa tâm lý hay phân tâm học theo lý thuyết của bác sĩ  Sigmund Freud. Ông là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học. Ảnh hưởng của quá khứ, những cơn ác mộng sẽ dẫn đến những căn bệnh tâm thần và lãnh cảm. Kiều bị mụ Tú bà cho uống thuốc không thể có con. Nếu Kiều chung chăn chung gối với Kim Trọng mà không sinh ra đứa con nào thì là một sự sỉ nhục và Kiều có thể tự tử một lần nữa như ở sông Tiền Đường.

“Kim ngưỡng mộ ban mai bừng sáng
Sương mù tan lai láng xiết bao
Biển ca sóng vỗ dạt dào
Hôn bờ cát trắng ứa trào mạch tương

Đâu cứ phải cùng đường chung lối
Môi kề môi mới gọi là yêu
Đành rằng sinh tử đã liều
Chim trời cá nước sớm chiều nhớ thương

Tưởng cái xuân vấn vương khao khát
Chuyện bướm hoa chưa thoát bụi trần
Lẽ nào hờ hững lần khân
Tỏ bày băng tuyết muôn phần trọng coi

Vầng trăng kia sáng soi vàng đá
Nhọc nhằn nào biển cả mò kim
Sắt cầm gìn giữ trong tim
Lọ là chăn gối mà tìm đâu xa

Nay quân tử bao la quảng đại
Thương mảnh đời oan trái bể dâu
Cài trâm sửa áo cúi đầu
Chắp tay nàng lạy đĩa dầu đầy vơi

Con thuyền đã về nơi bến đậu
Được chở che rào giậu ngăn sân
Trọn đời tâm phúc tao nhân
Trăm năm tiết hạnh hồng quần mấy ai

Thân gạn đục hương lài phảng phất
Mảnh gương trong ngây ngất chứa chan
Thúy Vân thay chị nồng nàn
Con đàn cháu đống xa gần ngợi khen

Tâm thức ấy nhóm nhen bao lớp
Đúng như lời Tam Hợp đạo cô
Thúy Kiều nặng nghĩa chi mô
Tà dâm tránh khỏi mà vô cửa thiền

Càng yêu vẻ thuyền quyên thục nữ
Nến giá thêm tư lự hương bình
Cùng nhau chuốc chén thâm tình
Quỳnh giao tâm đắc gia đình thủy chung“


Tài Mệnh Tương Đố
“Video 100“

Kim Trọng không thể ân ái xác thịt được với Kiều về những lý do tâm lý học như tôi đã phân tích và Kiều đã xuất gia đi tu. Cái mạng sống của Kiều là do sư Giác Duyên lượm được trên dòng sông Trường Giang và Kiều không thể phụ ơn Từ Hải đã cứu nàng khỏi lầu xanh và chàng đã chết vì nàng. Nên để giết thời gian trong đêm động phòng Kim Trọng mới hỏi lại Kiều ngón đàn sở trường ngày xưa. Kiều lanh trí mới gảy luôn và nói rằng là xin gảy lần cuối cùng và từ nay xin chừa khúc đoạn trường hồng nhan bạc mệnh, ái oán bi thương này nữa. Kiều đã đạt tới cảnh giới tâm linh Phật tính cao và nàng đã tự giải thoát mình khỏi khổ đau, nên tiếng đàn bây giờ hoàn toàn vui tươi hoan hỉ lành mạnh làm cho Kim Trọng cũng phải ngạc nhiên. Cũng đàn ấy, đôi bàn tay ấy, cũng khúc nhạc ấy mà âm điệu hoàn toàn khác nhau.

“Trời cho để tao phùng tri ngộ
Có ánh trăng phổ độ đôi mình
Lại còn đuốc sáng lung linh
Thong dong hỏi ngón đàn tình ngày xưa

Khúc đoạn trường dây dưa ngày tháng
Dấn thân càng cay đắng xót xa
Đường tơ trong cõi người ta
Ma xui quỷ khiến mà ra nỗi này

Thiếp hối hận mới hay tài nghệ
Tự hại mình đến thế thì thôi
Hiểu ra mọi chuyện đã rồi
Nay chơi lần cuối đàn ôi xin chừa“

Bàn tay tiên say xưa lựa phím
Khói trầm bay màu tím thiết tha
Tiếng huyền cao thấp gần xa
Khúc đâu êm ái la đà Trang Sinh

Hồn hồ điệp rung rinh cánh trắng
Tình đỗ quyên lai láng chan hòa
Hạt châu thánh thót nhạt nhòa
Lam Điền sương ngọc một tòa hiền lương

Cung réo rắt duyềnh tương hương phấn
Tiếng ngân nga còn vấn vương tình
Suối trong soi thấy dáng hình
Yến oanh khúc khích bên đình trúc xinh

Ngũ âm dìu dặt bình rượu ấm
Chàng mềm môi thấm đậm cao xanh
Hỏi rằng phổ ấy đã đành
Xưa sao sầu thảm giờ thành vui tai ?

Hết khổ tận cam lai sẽ đến
Chút nghề chơi dâng hiến một thời
Buồn vui bởi tại lòng người
Một phen tri kỷ mỉm cười cả hai

Gà gáy sáng nét ngài chuếnh choáng
Chẳng bờm xơm chạng vạng rạng đông
Chuyện trò chưa cạn chén đồng
Cho hay thục nữ má hồng chí cao

Phải đâu phường sớm đào tối mận
Cả nhà khen hòa thuận vẹn toàn
Chẳng chăn gối, cũng nồng nàn
Ra vào nể trọng chứa chan ân tình“

20.12.2019 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét