Thứ Năm, 4 tháng 7, 2019

Mùa Xuân Hy Vọng (3)


Truyện kể của Lu Hà phần 3

Mùa xuân là mùa của ong bướm đa tình, là mùa của trời đất giao thoa mà đơm hoa kết trái, là mùa của không gian vũ trụ vạn vật ngân nga bản tình ca muôn thuở. Lu Hà tôi mừng lắm, N đã về nước và cũng khỏi phải nhìn thấy cả những bộ mặt nhớp nhúa tiểu nhân hãm tài nhưng lại tỏ ra kênh kiệu ta đây. Sẵn có đồng tiền kiếm được từ đôi bàn tay lao động chân chính, chỗ 3 đồng, chỗ 4 đồng có khi gặp may còn được người ta còn trả cho 5 đồng Mark một tiếng. Bản bản tính tôi rất tiết kiệm như bà nội tôi, suy tính đắn đo, chứ không phải như loại bán trời không cần văn tự, hay loại thích đua đòi ăn chơi: Bán nhà đổi lấy cuộc say, bán vườn đổi lấy trận cười phá gia.


 Để tưởng thưởng cho cái niềm hạnh phúc tràn trề lớn lao là từ nay mình trút đi  cái gánh nặng ái tình cóc nhái trên đôi vai, hết cảnh mồi chài, cọ kẹ cò kè, nào là vai kề vai, vờ vĩnh như vô tình tay chạm tay bên bếp tập thể nữa. Tôi đi lang thang trên đường phố Dreden, gió nồm nam hây hây thổi mái tóc dài bay phất phơ. Không hiểu ma quỷ nào xui khiến lại bước chân xuống một căn hầm sâu thăm thẳm… Có lẽ ngày xưa là nơi trú ẩn hay là câu lạc bộ của các sĩ quan Gestapo, bây giờ vẫn nhộn nhịp xầm uất lắm.

Tôi thấy một cô gái có mái tóc màu bạc kim ngồi một mình không biết từ lúc nào, một cái bàn nhỏ kê bên góc. Cái vận số tôi may mắn được làm quen với ba cô gái Châu Âu đều có mái tóc màu này. Tóc màu bạch kim trắng ngà, tiếng Đức gọi là blond. Tôi lịch sự cúi đầu xin phép ngồi, vì còn 2 cái  ghế bỏ trống. Cô ta khẽ gật đầu. Cô ta thấy tôi ngoan khép nép ngồi, bên ngoài quê mùa, hơi nhỏ con nhưng săn chắc cường tráng dáng vẻ con nhà võ. Đôi mắt to ngước nhìn lên trần nhà ngắm mấy ngọn đèn chổng ngược tòng teng….

Sau vài phút im lặng cô ta nói: Anh có mái tóc đen đẹp lắm và anh từ đâu đến? Hồi đó tôi cũng thích đua đòi để tóc dài mặc quần ống loe như tụi Hipi. Tôi mỉm cười trả lời: Từ Việt Nam và còn cô  hiện đang sống ở đâu?
-Từ Canada đến thành phố này để thăm một người họ hàng. Còn 3 ngày nữa sẽ bay về nước. Cô ta nói tiếng Đức khá sõi, còn hơn cả tôi, nhưng tôi cũng theo đuổi kịp cô. Cô gái này khoảng chừng 20 tuổi, tôi không biết uống rượu nhưng cũng mua rượu mời cô. Mấy tiếng sau tôi rủ cô đi dạo, tôi trả tiền xong cô ta theo tôi lên trên đường phố, tôi dẫn cô ta vào một ngõ hẻm vào lúc nửa đêm. Tôi ôm hôn cô nồng nhiệt, thấy cô không phản đối tôi càng làm tới. Bỗng cô xoay lưng về phía tôi, hãy ôm em thật chặt. Tôi tốc váy cô lên, tôi lưỡng lự chả biết xử trí ra sao? Cô động viên tôi, đừng sợ không sao đâu. Cô cúi xuống chổng mông lên tôi thấy slip của cô ri rỉ nước mới dờ dẫm thử xem. Trời ơi cả một chiếc bánh dày to bằng nửa bàn tay…  Cô ta cầm cái chày huyền sương của tôi và cứ nhét đại vào. Chúng tôi đã ân ái yêu thương nhau ngộ nghĩnh như vậy đó.
Như duyên phận đã có từ ngàn năm vạn kiếp. Khi tôi tiễn đưa cô ra bến xe hỏa cô rơm rớm nước mắt và bảo rằng Canada là một nước tư bản xa xôi lắm. Cô ta hỏi: anh có thể sang Tây Đức được không? Tôi trả lời không thể được và hộ chiếu hiện nay còn ở đại sứ quán Việt Nam ở thành phố Berlin. Tấm thể căn cước này do công an đông Đức cấp. Hộ chiếu của tôi cũng không thể sang Tây Đức được, thời gian đã quá lâu tôi không còn nhớ chính xác tên cô nữa. Hình như gọi là Katrin thì phải? Nhưng kỷ niệm đẹp này vẫn còn in dấu mãi trong trái tim tôi, tâm hồn tôi.

Ngựa quen đường cũ vào một buổi sáng chủ nhật, vẫn chiếc bàn xưa, tôi ngồi xuống ghế. Lúc này quán khá đông, có 2 tầng nằm sâu dưới lòng đất. Bỗng có hai vợ chồng một người Đức hỏi có thể ngồi cạnh tôi được không? Tôi phảy tay được chứ, anh chồng mời tôi uống rượu nhưng tôi từ chối, vì tửu lượng của tôi rất kém và anh mua bia cho tôi. Chuyện trò rôm rả tôi thao thao bất tuyệt kể chuyện mình từng đi qua các nước Tàu, Nga, Mông Cổ, Ba Lan và bây giờ ở Đức. Tôi mời họ về Coswig thăm nơi tôi ở. Anh chồng hỏi tôi chỗ mua thuốc lá? Tôi bảo hơi xa đó, cách đây khoảng 3 cây số. Anh ta xăm xăm đi mua thuốc lá chỉ còn mình tôi với cô vợ nhỏ nhắn xinh xắn của anh ta… Cũng may chiều hôm đó mấy đứa Việt Nam cùng phòng ra hồ tắm hay đi đâu mất. Hơn môt tiếng sau anh chàng đó trở về, anh nhìn vợ có ý dò hỏi nhưng cô vợ lắc đầu. Tôi muốn giữ họ ở lại mời ăn cơm, nhưng họ từ chối, nằng nặc đòi về. Tôi không hiểu vì sao? Sau này tôi mới vỡ lẽ thì ra cặp vợ chồng này cưới nhau nhưng không có con. Thật là khổ, sao tôi tối dạ vậy? Anh chàng mong tôi sớm hiểu ý mà quyên góp, tặng cho vợ chồng anh một đứa con? Có thể lắm chứ? Nếu tôi nhanh trí hiểu sớm thì tôi cũng sẵn sàng chứ mình đâu phải là loại người keo kiệt bủn xỉn. Gọi là làm ơn làm phúc bố thí cho người ta. Với cách nghĩ của người Việt Nam gọi là cúng rường dâng lên ba ngôi tam bảo: Phật Pháp Tăng, cho vợ chồng anh sau này sớm tối còn vui với tuổi già, có người đỡ đần thuốc men rau cháo khi ốm lúc đau.

2.7.2019 Lu Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét