Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Bàn Với Triết Gia Paul Nguyễn Hoàng Đức Về Sự Phân Biệt Giữa Khoe Khoang Và Giá Trị

( Bàn về “Cái ‘tôi’ của người Việt. (Từ Thức) trên trang của nhà thơ Hoàng Liên Sơn)

Paul Nguyễn Hoàng Đức

Khi đọc bài này, và comment của nhiều người, tôi thấy cần viết bài để xác định cùng nhau cho rõ, kẻo đồng – thau lẫn lộn, khiến chúng ta hoang mang không rõ tài – tầm ra sao?!


1- Lời nói đi đôi với việc làm:

Để chắc chắn tiêu trừ sự khoe khoang, phét lác, chúng ta chỉ cần phân biệt, lời nói có đi đôi với việc làm không. Cụ thể kẻ khoe khoang có dám ứng cử rằng: thơ tôi hay nhất làng, nhất xã, hay nhất huyện. Tôi đã gặp rất nhiều người khoe khoang, nhưng không hề dám ứng cử. Khoe vu vơ, chém gió vô tận thì để làm gì?

2- Khôn ngoan đến cửa quan mới biết:
Đó là lời dạy của người Việt. Rằng đừng có khôn trong xó kiểu “thổi kèn khen lấy” , hãy ra trước đám đông tỉ thí đi, thì rõ ngay mà. Tôi gặp nhiều người không dám ứng cử thơ mình, chỉ dám thủ thỉ rỉ tai bạn gái “thơ anh hay nhất thế giới”. Hay cái gì, sao không dám nói toẹt ra đi?!

3- Mực của học giả còn quí hơn máu kẻ tử đạo
Đó là châm ngôn của người Ả Rập. Bốc phét tung trời ư, sao không dám viết lấy một vài dòng. Người Việt nói “bút sa gà chết”, loại này đâu có kiến thức thật, lại sợ trách nhiệm đâu có dám viết?!

4- Có nhu cầu làm số một xin hãy thượng đài
Tôi gặp không ít người vỗ ngực tán dương mình, nào chẳng chịu thua ai cả… như bóng đá Việt Nam vậy, tìm một trọng tài hẳn hoi còn không có… tức là không có nổi giá trị công tâm, công lý, còn gì để bàn nữa?!

5- Không tiêu chí không tìm được người thắng cuộc
Điều này là nối tiếp điều 4 bên trên. Anh muốn giỏi, muốn hay về bất cứ cái gì thì phải ứng cử, thách đấu, và có tiêu chí rõ ràng như: ăn khỏe nhất, uống dai nhất, vác nặng nhất… nếu anh hơn người (theo tiêu chí) sẽ được tôn vinh. Còn nếu thua, anh không thể chày cối bảo người ta chẳng là gì, còn mình thì vần vỗ ngực chẳng chịu ai. Giống bóng đá Việt Nam bét tĩ mà vỗ ngực thì ai tin?

Tôi gặp vô số kẻ thế này, vỗ ngực nơi trà dư tửu hậu dăm ba mống, thơ mình hay lắm, nhưng khi có diễn đàn thơ không dám đọc, thậm chí còn biến mất vào thời điểm y được ưu tiên xếp số đọc thơ… Quả là “bái nhục”, vậy mà y vẫn được xếp hạng biên tập thơ người khác?!

Ở trong xó bếp liệu có là anh hùng của quảng trường?!

Ý kiến của Lu Hà:

- Bác Paul viết hay lắm, tớ rất thích lối suy tư biện giải của bác, có trước có sau, có chấm có dứt mạch lạc khúc triết.

Lời nói phải đi đôi với việc làm. Con người ta sống phải có tráng khí, ngực phải ưỡn ra, ngẩng cao đầu, dáng đi phải thẳng, không hề khúm núm qụy lụy ai. Người có tài thì phải biết trân trọng, kẻ bất tài chỉ đuợc cái lẻo mép bốc phét thì phải biết vạch mặt chỉ tên. Cái tụi tiểu nhân hãm tài hay núp dưới vỏ bọc kiêm tốn gỉa vờ thì phải lôi nó ra ánh sáng.

Trường văn trận bút thì phải thỏa chí tung hoành xông pha ngang dọc, ai đó mỉa mai mình là khoe khoang thỉ vả cho nó rụng răng ra, không còn hạt ngô nào mà nhai cơm. Làm thơ viết văn mà không biết tung ra xã hội thì viết văn làm thơ để làm gì? Không thể cho vào bị dấu diếm như dấu mả tổ, cho giòi bọ nó đẻ trứng nhung nhúc ra mà vẫn cho mình là đại văn sĩ.

Thế nào là người tráng khí? Phải có kiêu của kẻ dũng, cái mưu của kẻ trí, cái đức của người có lòng nhân ái. Biết bảo vệ công lý và sự thật.

Tớ ghét nhất đám chém gió a dua nịnh bợ chuyên nghề thổi ống đu đủ nâng bi ai đó có chức có quyền. Không thể vú cả lấp miệng, cậy số đông Chí Phèo Thị Nở bướm thâm cu đen để la lối om xòm.

Xã hội loài người phân biệt giàu nghèo gọi là giai cấp. Đó là cách nói hồ đồ của ông Mác. Nhưng linh hồn không có giai cấp mà chỉ có đẳng cấp. Mà có giai cấp là có đấu tranh chém giết cướp đoạt ghen tỵ hằn học và kèn cựa.

Một là đạt tới cảnh giới vi diệu của khoái lạc tinh thần, thần linh thánh thiện hay là xuống địa ngục ma quái thú vật.

Còn mọi  tầng lớp xã hội là loài người.  Hay gọi  là con người. Chữ con viết trước người viết sau. Vậy phải cố gắng để sống từ bản năng con vật lên thành người.

Thế nào là người? Cái đó cần phải có triết học, tôn giáo, y học và văn chương giải thích khái niệm làm người sao cho đúng nghĩa.

Khi đọc một bài thơ người có tâm Phật hồn Chúa thì thật vô tư công bằng. Còn kẻ tâm ma thì hằn học  cho là thơ không hay thơ dở ẹt đọc như vè. Nhưng những bài thơ  thật sự như vè, không có trái tim luơng tri nhân phẩm nặng về tuyên truyền mị dân thì lại ca ngợi là triết lý lãng mạn….

Tớ gặp phải một trường hợp bị loài ma qủy bần tiện hẹp hòi khốn nạn trêu ngươi ngay trên trang facebook của tớ. Mộ kẻ tự nhận là bạn thân của nữ thi sĩ nhạc sĩ Mai Hoài Thu, vì khi ả biết tớ nặng lòng thi hứng với nữ sĩ cách đây mấy năm. Tớ còn cho ả biết Email của tớ và muốn gửi cho ả 450 bài thơ tớ thi hứng với Mai Hoài Thu cho ả đọc. Nhưng ả chối từ bảo gửi 10 bài thôi.

Tớ nghi ngờ trình độ kiến văn của ả, nên mới bảo: Em từng nói đã có tác phẩm văn chương được in ấn phổ biến rộng rãi trong và ngoài nước thì hãy trích đoạn một chương cho anh đọc đi. Anh chưa biết khả năng của em ra sao mà lại nhắm mắt gửi 10 bài thơ anh gắp thăm trong kho thơ của anh sao được?

Thì thấy ả im de, ả chỉ hú thế thôi để phỉnh phờ tớ. Mục đích là ả muốn khai thác về đời tư chút ít thông tin về tớ. Năm lần bảy lượt ả cứ muốn chat video với tớ, muốn nghe giọng tớ nói.

Tớ cũng ham nghe ai đó hát hò về thơ mình , vì ả tự nhận là bạn thân Mai Hoài Thu, nên hy vọng ả đọc thơ tớ và khuyên Mai Hoài Thu phổ nhạc cho tớ. Phổ ngay vào những bài tớ viết về Thu chả đâu xa. Mai Hoài Thu gá bụa chịu cảnh gà mái nuôi con. Nay nhờ trời xui kiến bỗng dưng có một người đàn ông bằng da bằng thịt hẳn hoi lúc nào cũng nhớ tới mình làm thơ tặng mình ngót 450 bài thơ mà chẳng động lòng xúc cảm tí nào cũng lạ? Chính cô nữ văn sĩ Hòa Đàm con gái giáo sư Nguyễn Liệu từng làm cố vấn chính trị văn hóa cho quốc trưởng Phan Khắc Sửu phải kêu lên: Má ơi! Anh Lu Hà ấy viết tặng chị Mai Hoài Thu 450 bài thơ hay qúa xá. Bà mẹ mới cười bảo: Con Thu nó có phúc cả một đống của hồi môn tinh thần lớn qúa.

Cô ả gìa này tỉ tê trò chuyện mãi, khi gây được chút cảm tình thì ả huych toẹt trắng trợn thơ tớ và thơ Mai Hoài Thu không hay, đọc như vè. Tớ không cần bỏ ra nhiều công sức viết các bài bình thơ Mai Hoài Thu nữa. tớ chỉ giỏi làm thơ đả khích trào phúng thôi. Thơ trào phúng là thứ thơ đặt cọc thì ả ca ngợi. Một thủ đoạn rất lưu manh của nghề công an cộng sản chuyên gỉa vờ khen cái nọ chê cái kia. Cứt thối khen thơm, đào tiên chê dở. Ả tấm tắt khen thơ ông Hữu Thỉnh gì đó. Nên tớ tá hỏa lên nghi ả là dư luận viên cao cấp với danh nghĩa văn nghệ sĩ ra hải ngoại, mấy ngày nay tớ cứ lo các blogs của tớ bị ả và các hacker xóa. Tớ phải vội vàng thay đổi địa chỉ Email.

 Vì tớ trót khoe với ả viết hàng chục blogs và lo cả facebook cũng bị cướp tài khoản. Cẩn tắc vô áy náy thôi thì xóa toẹt tên ả ra khỏi danh sách kết bạn trên facebook là hay nhất.

- Khôn ngoan tới cửa quan mới biết. Nhưng ở nơi tôn trọng pháp luật, lẽ phải công bằng và sự thật. Chứ với tình hình Việt Nam hiện nay, càng khôn ngoan càng thông thái càng dễ bị trù ám, ném đá công kích. Anh hùng đa hoạn nạn ngu si hưởng thái bình. Việt Nam trọng người có tiền của các đại gia tư bản đỏ chứ người ta đâu có khoái người hiểu lý lẽ văn chương chữ nghĩa giắt đầy mình.


-Mực học gỉa còn qúy hơn máu kẻ tử đạo. Câu này rất chí lý cho loài người văn minh tiến bộ. Nhưng trên đời cũng có kẻ tử đạo vì niềm tin Thiên Chúa, hay sự thật như Galilê lên giàn hỏa thiêu. Nhưng thật ghê tởm buồn nôn cho những tín đồ vô thần tin vào Các Mác Lê Nin Mao trạch Đông mà lao vào vòng chém giết chiến tranh cướp giật để lãnh một tấm bằng tổ quốc ghi công, anh hùng liệt sĩ cả một dòng sông máu thì tử đạo kiểu này lãng xẹt nhục nhã bi đát qúa

-Có nhu cầu làm số một xin hãy thượng đài. Nói lên thượng dài thì nhóm văn sĩ rỏm sợ rúm tứ túc lại. Như trường hợp ả văn sĩ rỏm kia vô cớ nhảy vào khung chat của tớ la lối òm xòm. Thật là bỉ ổi bá dơ khốn nạn lưu manh mất dạy vô học qúa mức. Mấy hôm nay tớ cứ lo vẩn vơ, ả kia thuộc cán bộ phòng  văn hóa ngoại vi của bộ công an hay ban tuyên giáo được đặc trách cử ra nước ngoài công tác, văn thơ hay dở không ngại. Ngại nhất là ả báo cáo về Hà Nội huy động các hacker phá sập các trang blogs của tớ đi. Còn tính mạng tớ thì tớ có phải là công dân Việt Nam quái đâu? Có ý định hại tớ cũng chỉ tự rước những sự phiền toái mà thôi. Thơ văn thì đằng nào cũng đăng tràn lan còn làm các file gửi đi các nơi tặng bạn bè. Còn chuyện ả ra sức nâng bi vuốt ve qủa cà của ông Hữu Thỉnh cha ky chú kiết gì đó , tớ mặc xác ả không quan tâm. Ả khoe Hữu Thỉnh làm thơ triết lý lãng mạng. Lu Hà mới bảo : Ối giời ơi, khoản thơ này Lu Hà viết hàng chục bản trường ca triết học cảm chớp từ tâm hồn tinh thần Paul Nguyễn Hoàng Đức thì ả lờ tịt đi. Chứng tỏ ả chẳng có chí ham hiểu biết, tò mò học hỏi. Nói chuyện thơ văn với ả phí lời thà nói với cái đầu gối còn hơn.

- Không tiêu chí không tìm được người thắng cuộc. Câu này của bác Paul rất đúng là tổng hợp là lời kết luận xác đáng cho các câu trên. Miễn bàn nhiều mà chỉ giơ tay tán thưởng.

Vừa mới có cô em xinh đẹp trên facebook tớ mới quen và đã có thơ ngay. Đã nói là làm như bài viết của bác Paul.

Tâm Sự Với Trần Ngọc Tố

Đã bao lần tắm trong nước đục
Nhờ thần linh thánh đức nhân từ
Phật Bà quảng độ chân như
Cam lồ rửa sạch thói hư xấu đời

Lòng trong sáng dong chơi tứ hải
Thích làm thơ tình ái thiết tha
Ô hay ác qủy ma tà
Nhiễu nhương quấy phá Hằng Nga chẳng sờn

Các tiên nữ chập chờn đây đó
Cùng Lu Hà trăng gió bướm hoa
Thiên nhiên lộng lẫy một tòa
Tây Thi diễm l ệ mượt mà thương yêu

Hồn Lý Bạch phiêu diêu khoái lạc
Chốn trần gian ngơ ngác mắt nai
Dìu nhau lên chốn giao đài
Nam Kha giấc mộng canh dài mãi thôi…

Trần Ngọc Tố bồi hồi cảm động
Hỏi thi nhân cuộc sống ra sao?
Nước trong mát lịm dạt dào
Xót xa bùn lợ nghẹn ngào châu sa

Ôi! Tâm sự nhẩn nha trần thế
Kể cho đời tri kỷ tri âm
Hải triều sóng vỗ ầm ầm
Quản chi giông tố khai mầm văn chương!

17.11.2017 Lu Hà


Giấc Mộng Thần Tiên
Thơ cám ơn Tố Ngọc Trần

Cám ơn nàng Tố Ngọc Trần
Nửa đêm gõ cửa tần ngần ngẩn ngơ
Thăm chàng cát sĩ mần thơ
Lửa lòng trỗi dậy bơ vơ ái tình

Thơ say khiến cả thần linh
Thiết tha mời mọc thiên đình ghé chơi
Ai hay vui vẻ nhận lời
Cưỡi trên lưng hạc tới nơi cổng trời

Diêu bông mềm mại lả lơi
Long lanh ánh mắt nụ cười hân hoan
Lẽ nào trở lại trần gian
Trả vay kiếp nợ bần hàn khổ đau

Qủa cà con cá lá rau
Đĩa vừng muối lạc trước sau mặn mà
Chờ khi xế bóng dương tà
Răng long đầu bạc Nại Hà tỉ tê

Rủ rê trở lại miền quê
Ngậm vành kết cỏ nguyện thề sắt son
Dù cho biển cạn đá mòn
Thiên thu vạn cổ vẫn còn hồn thơ

Lu Hà gửi tặng giấc mơ
Xin đừng quên nhé hững hờ cá chim
Trân châu bảo ngọc khó tìm
Bao giờ gặp lại trái tim bằng vàng…!


17.11.2017 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét