Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

Thơ Tình Chùm 817

 



Liêu Trai Hồ Điệp
tặng Võ Ngọc Nhi

Xôn xao thiên hạ tấm hình
Trên đời chỉ có một mình cô thôi
Trái tim tôi lại bồi hồi
Để hồn dan díu thả trôi bến tình...


Chắp tay cầu nguyện thánh linh
Duyên tơ cầm sắt rung rinh bướm đào
Quỳnh hoa e thẹn ngọt ngào
Yến oanh thỏ thẻ thì thào bên tai...

Đêm nay lạc lối thiên thai
Như chàng Từ Thức mộng đài giao hoan
Sá chi cát sĩ cơ hàn
Hoài lang dạ cổ chứa chan cung đàn....

Nhớ thương nửa mảnh trăng ngàn
Hết tròn lại khuyết nồng nàn ái ân
Cưỡi mây theo thế đằng vân
Luồn qua song cửa tần ngần nhung y

Mặc cho sấm sét ầm ỳ
Thiên lôi quát tháo kinh kỳ gió mưa
Canh ba gà gáy say xưa
Bần thần tỉnh giấc đong đưa phiến sầu...

Ngọc Nhi buồn lã chã châu
Lu Hà thổn thức tinh cầu vần xoay
Không ngờ lại có hôm nay
Liêu trai hồ điệp ai hay kiếp nào...?

13.8.2016 Lu Hà




Trăng Chưa Chín Mềm

Trăng Chưa Chín Mềm
cảm đối bài thơ của nữ sĩ Lương Cẩm Quyên: Xin Đừng Xa Lạ

Trần gian thiếu phụ hai con
Hồn mây phảng phất chon von đỉnh sầu
Tóc nâu nhuộm sáng mái đầu
Mũ vàng chĩnh chện bể dâu đoạn trường...

Suốt ngày bận rộn mà thương
Mưu sinh cuộc sống vô thường thế nhân
Móng son kề miệng tần ngần
Xiêu lòng quân tử bần thần ngẩn ngơ

Có chàng cát sĩ mần thơ
Rửng rưng hờ hững hay vờ vĩnh thôi...
Đời hoa như cánh bèo trôi
Đài gương in dấu xa xôi bến nào....

Bàn dân thiên hạ thì thào
Thị phi ai nỡ xôn xao bướm hồng
Cỏ non xanh mướt cánh đồng
Cánh cò bả lả bềnh bồng nôn nao....

Một vùng thư thả quỳnh giao
Hai hàng tơ liễu nghẹn ngào giọt mưa
Tiếng gà eo óc sớm trưa
Xin đừng xa lạ trăng chưa chín mềm...

Hoàng hôn sõng sượt bên thềm
Tơ vàng óng ả nỗi niềm Hằng Nga
Vuốt ve cầm mảnh lược ngà
Hiên tây chênh chếch bóng đa dập dờn…

13.8.2016 Lu Hà




Ôm Tròn Giấc Mộng
cảm đối 4 câu lục bát của Lương Cẩm Quyên: Anh Giữ Hộ Em

Phải rồi anh vẫn giữ gìn
Bướm hồng sen nõn đền nghì phiếu mai
Qủa cà hoa tím hương lài
Liễu thanh sương đọng nét ngài ngẩn ngơ…

Bâng khuâng rạo rực hồn thơ
Cánh cò bay lả đôi bờ đục trong
Trước sau trọn vẹn chung dòng
Quản chi cát bụi long đong nửa đời…

Từ xa anh thấy em cười
Long lanh hạt ngọc chơi vơi nửa chừng
Vườn xuân ong bướm tưng bừng
Mảnh hồn thu thảo quế gừng thơm cay…

Nửa đêm gà gáy ai hay
Giật mình tỉnh giấc canh chày mộng du
Vẳng nghe tiếng hát em ru
Dòm song cửa sổ vi vu gió lùa

Em ơi, dồn dập bốn mùa
Tình anh phiêu lãng thêu thùa từng câu
Trán nhăn tư lự bên cầu
Bóng em ẻo lả mái đầu muối sương

Trăm năm một kiếp vô thường
Cung đàn dang dở vấn vương khối sầu
Ngậm ngùi bốn biển năm châu
Thần linh cảm động tinh cầu vòng quanh…

Nhân duyên tiền định mong manh
Hằng Nga buồn bã vén mành mây coi
Thương người trần thế lẻ loi
Suối mơ róc rách trăng soi bến tình…

13.8.2016 Lu Hà



Góc Trời Thảm Thê
cảm đối thơ Thủy Sao ( Lương Cẩm Quyên ): Ước Mơ Nghèo

Cô thục nữ làm thơ lục bát
Ước mơ nghèo rau nhạt muối thèm
Trăng thanh nũng nịu e hèm
Trõng tre kẽo kẹt buông rèm mộng thơ…

Mơ giàu có hững hờ sông nước
Thuyền ra khơi lạc bước thế gian
Đồng quê cò vạc non ngàn
Bản làng heo hút trăng tàn suối than…

Mùa xuân đến chứa chan tình ái
Lá thu rơi tê tái quan san
Gió đông bếp lửa tro than
Sắn khoai ngô bắp lệ chan đôi dòng…

Nửa thế kỷ long đong xuôi ngược
Nặng gánh đời xốc vác đôi vai
Giàu nghèo thương khó bi ai
Ngàn năm vọng tiếng giao đài hạc bay…

Hồn thơ gọi đắng cay tủi hận
Biển lòng đau lận đận thủy triều
Hoàng hôn phong cảnh tiêu điều
Hải âu tức tưởi liêu xiêu bóng mờ…

Cá tôm khóc dật dờ nhân ảnh
Bãi cát vàng luới rách người phơi
Ngân hà xa tít chơi vơi
Sao băng rơi rụng góc trời thảm thê…!

13.8.2016 Lu Hà




Lão Trư Hận Tình
cảm hứng với nữ sĩ Lương Cẩm Quyên

Lão Trư nhớ ả Hằng Nga
Trần gian thiếu phụ mặn mà đẹp hơn
Lu Hà thổn thức đòi cơn
Sông tình bể ái chập chờn thuyền trăng...

Có Lương nữ sĩ tuyết hằng
Đa tình tự cổ thiếp chàng ngẩn ngơ
Miên miên bất tuyệt ai ngờ
Nan di khứ hận lờ mờ mây bay...

Đời còn oan trái đắng cay
Nước non non nước chẳng hay thế nào?
Chất chồng công vụ má đào
Phấn son phai nhạt ứa trào giọt châu...

Kìa ai lững thững chân cầu
Thương đời khổ hạnh dãi dầu nắng mưa
Bạn bè thúc giục xong chưa
Bát cơm manh áo muối dưa qua ngày...

Bâng khuâng suốt cả canh chày
Hai con gọi mẹ còn say xưa gì?
Thiên bồng nguyên súy thầm thì
Sen hồng lãng đãng rầm rì hồn thơ....

Lẽ nào sông lại hững hờ
Mười năm dâu bể lờ đờ cá bơi
Trăm năm cũng chẳng thảnh thơi
Nghìn thu Bát Giới khóc người trần gian...!

13.8.2016 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét