Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

Tôi Đã Hiểu Chuyện (2)


Truyện kể của Lu Hà phần 2

Tôi rất mê trồng hoa, nhất là hoa mười giờ, trồng khắp mô đất gianh giới giữa nhà tôi và nhà ông G. Ông G tôi gọi là ông trẻ, ông là vai em, con chú con bác với ông nội tôi. Ông bà G rất đông con, các cô các chú bên nhà dù lớn hơn hay ít tuổi hơn tôi, đúng phép tắc ra tôi đều phải gọi là cô chú và xưng cháu, nhưng mấy người ít tuổi tôi chỉ gọi tên trống không coi như bạn bè. Không hiểu các cụ tiền bối từ lúc nào đã chia phần đất cho hai anh, mỗi người một nửa khá công bằng, nhà nào cũng có vườn trải rộng ra song song đối diện nhau, có hàng rào nứa che chắn.


Nhà cửa bên ông bà nội tôi khá khang trang, nhà bên kia có vẻ nhỏ hơn. Nhưng tại đây tôi luôn chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn giữa ông tôi và ông G.
Ông tôi có học vấn cao, tài ba lỗi lạc biết làm ra tiền, còn ông G, theo tôi là kém cỏi, không biết làm nghề gì. Chuyện thật nực cười nhà bên ấy trồng chuối, cứ nảy mầm mọc cây nào thì ông G lại nâng cái hàng rào lấn sang một tí. Ông tôi mới nhắc nhở ông em, chú đừng tham lam mà làm như vậy. Ông G không chịu nhận lỗi mà còn gân cổ cãi lộn, hung hăng đòi đánh ông nội tôi.
Ông G trả thù làm cái chuồng lợn và hố xí ngay lối ngõ đi vào nhà, khách khứa đến chơi nhà tôi ai cũng phải bịt mũi vì thối rinh lên. Ông tôi lại bảo chú phải cho cái chuồng xí ra chỗ khác, vườn tược rộng rãi thiếu gì chỗ mà phải làm như vậy? Ông G gầm ghè mài dao rồi dóng giả tao sẽ chém mày thành tàn phế.
Ông nội tôi nóng máu lắm, nhưng bà nội tôi can và nói to lên: Đứa nào giỏi, dám chém ông T nhà tôi, thì bà sẽ xé xác nó ra. Nhưng ông G muốn chém thì bà bỏ mặc cho ông G chém chết ông T nhà bà đi, cho gia phả mồ mà cả hai nhà phải lụn bại, nền móng tổ tiên cùng bị đổ nát luôn. Ông G nghe vậy chỉ đằng hắng, mãi sau này thấy quá đáng vợ con khuyên can, ông G mới chịu dời xa cái hố xí xa đi một chút, nếu có khí thối có bay vào bàn thờ các ông bà tổ tiên nhà tôi ngửi thì cũng có phần ông bà tổ tiên nhà ông ấy nữa. Vì cả hai ông là con chú con bác. Bố ông ấy lúc sinh thời, cô tôi vẫn gọi là chú. Ông cụ hay đến nhà cô tôi để chọc đu đủ, ngoài Bắc gọi là quả thầu dầu. Cô tôi rất thương chú để mặc muốn lấy bao nhiêu thì lấy.

Chú lớn nhất vẫn sang bên nhà nằm lên võng để tôi đẩy võng hầu hạ và đòi chú kể chuyện trả công. Chú kể hết chuyện nọ chuyện kia một lúc thì ngáp dài và ngủ luôn, tôi cứ phải chầu chực chờ chú thức dậy để nghe tiếp. Ân oán giữa hai nhà về sau chỉ hóa giải khi ông trẻ G chết đi, ông ấy nghe nói chết rất thảm, bỗng dưng bụng phình trướng lên cho vào quan tài  không vừa, phải ép mãi dằn mãi mới lọt, nước rỉ ra ngoài lênh láng, phải mang đi chôn khẩn cấp.
 Chú thứ tư đã có công cứu tôi khỏi chết đuối, là khi tôi theo cô ra sông tắm, hai bên bờ sông trẻ con người lớn tắm rất đông vào mùa nước cạn, nước trong veo. Tôi chả may bị lọt vào chỗ sâu chưa biết bơi hai tay chới với, thì chú Tư đứng cạnh đấy hốt hoảng giơ tay kéo tôi vào, nếu không chắc chắn tôi sẽ bị dòng nước cuốn phăng đi. Tôi sợ hết hồn không dám kể lại cho bà và cô tôi nghe, sợ lần sau bị cấm đi tắm.

Ba cô sau và một chú bằng chà tuổi tôi và ít hơn tôi. Vẫn chơi đùa với nhau như bạn bè. Khi học trường cấp hai vào năm lớp 7, một cô là bí thư đoàn trường đã giới thiệu tôi vào đoàn.Suốt cả đời tôi chỉ có danh hiệu đoàn viên thanh niên cộng sản là cao nhất, còn về sau dù ở trong quân đội hay về trường văn hóa Lạng Sơn ôn thi vào đại học quên sự, chả có ai giới thiệu tôi là cảm tình đảng cả.

Tôi thường hay sang nhà ông bà trẻ G ngồi ngắm rất lâu những bức tranh cổ rất đẹp mà thả hồn mơ mộng.



Nhớ Bức Tranh Cổ

Tôi được sinh ra ỏ cõi đời
Chả may lưu lạc tới nơi đây
Năm canh vò võ niềm thương nhớ
Hình bóng quê hương với bóng người…

Kỷ niệm xa xưa phút hiện về
Hai hàng dâm bụt mái nhà quê
Sông thao nước đục người đen cháy
Một nắng hai sương những dáng người

Quê tôi đẹp lắm nắng vàng hoe
Daỉ tóc tre bay tiếng chích choè
Những dạng cau xanh treo trĩu quả
Bờ ao giếng nước tiếng ve sầu

Mẹ tôi hay vắng chợ đường xa
Biền biệt cha tôi chẳng có nhà
Thơ thẩn một mình tôi ngắm ảnh
Những hình tranh cổ cuả Trung hoa

Tôi nhớ không nguôi yến vườn đào
Anh em Lưu Bị giưã vườn hoa
Triệu Vân qùy gối dâng A Đẩu
Bà cười đôi mắt cháu tròn xoe…

Lớn lên tôi học ở trường làng
Thày giáo chú tôi cụt một chân
Ê a tôi cứ gào như cuốc
Nhồi mãi rồi sau cũng thuộc lòng

Rồi một ngày nao tôi trở về
Những hình tranh cổ hẳn còn treo
Mỉm cười tôi nhớ thời thơ ấu
Một thời thơ mộng của hôm qua.

2008 Lu Hà

Chú Thích: Nhớ bức tranh cổ là kỷ niệm quê hương thời thơ ấu cuả tôi, treo ở nhà ông bà hàng xóm bên cạnh, không phải là có tư tưởng vọng ngoại đâu.
Thời trẻ con mà , ở vùng nhà quê nhiều nhà hay có treo tranh cổ: Lã Vọng câu cá, Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài v.v...
Hoài niệm về những kỷ niệm xa xưa, quá khứ hay dở; theo tôi người ta hay viết ra thành thơ lắm.

Sau nhiều năm sinh sống ở Đức, khi tôi trở về thăm quê, sang chơi nhà bên thì một cô bằng tuổi tôi, đã giới thiệu tôi vào đoàn và nay cô là hiệu trưởng, tôi hỏi lại bức tranh cổ thì ra vẫn treo nguyên ở chỗ cũ, nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, rồi hai cô cháu cùng cười vui vẻ.

9.6.2019 Lu Hà








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét