Đời Người Chóng Thật. Thấm thoát ngày nào mà nay đã hơn 50 năm rồi. Khi tôi
khoảng 6 hoặc 7 tuổi thì ông bà tôi đã hơn 70 rồi. Bà tôi dáng người thanh cao,
nhưng cũng lạ lưng bà vẫn thẳng không bị còng xuống như các cụ già khác. Còn
ông tôi dáng đạo mạo trông giống như các đạo sĩ trong phim chưởng của Tàu. Tóc
trắng như cước, da mặt căng không nhăn nhúm. Hơn 70 tuổi mà ông rất hồng hào,
thân thể tráng kiện nhưng ông lại không biết võ công. Ngày xưa có người mến tài
văn chương của ông, nhớ ơn ông đã biện lý trước công đường cứu mạng mình mà muốn truyền võ công cho nhưng ông
cười và gạt đi.Ông chỉ có thú vui ngâm nga xướng vịnh mà thôi.
Nhớ những đêm hè trăng thanh gió mát chỉ
có chai ruợu cuốc lủi và vài quả cà ướp thôi mà ông tôi có thể nằm lỳ dưới cái
sân gạch trải chiếu hoa, đọc thơ cho tới canh khuya. Tôi làm nhiệm vụ đấm lưng
hoặc quạt gió cho ông độ chừng ông hết say thơ là được thưởng tiền. Còn bà nhổ
tóc sâu cũng ra tiền 5 xu hay một hào ngày đó qúy lắm là có thể mua hai túi
quần đầy táo. Ông bà tôi là loại người vô tư chẳng thù ghét oán hận ai bao giờ.
Bà tôi hay đi lễ chuà, hỉ sả sân si tạp niệm nên trần căn của bà thanh tịnh, bà
sống đươc 99 tuổi. Tôi cứ tiếc mãi sao bà không cố thêm 1 năm nữa cho tròn số
100 tuổi? Khi bà tôi chết thì tôi lại
không có ở nhà và cả với ông tôi cũng vậy.Tuy tuổi thọ ông tôi khiêm tốn hơn bà
nhưng ông cũng thuộc lớp người xưa nay hiếm „Nhân sinh bát thập cổ lai hy“. Tính
ông tôi thẳng thắn, vô tư không để bụng giận ai lâu bao giờ. Đêm đến là đặt
lưng đánh một giấc thẳng cẳng cho tới sáng. Ông tôi ngày xưa là cụ đồ có tiếng
hay chữ trong làng, mọi người kính nể trọng vọng. Trình độ quốc ngữ của ông chỉ
có lớp 4 thôi. Nên sau này trong cuốn sổ ghi chép hàng ngày tôi chỉ thấy ông
ghi chữ nho là chính.
Khi trong làng có đình đám lễ lạt gì thì họ phải cho người mời, nài nỉ ông tôi đến làm chủ tế thì làng mới dám khai hội .Ông tôi rất ghét tính lèm bèm củ hành củ kiệu của bọn tiểu nhân. Nhưng bọn xấu trong làng vẫn cứ bịa chuyện để chế riễu ông tôi. Chúng bảo ông tôi là lão thày đồ lang thang, hiếu thắng kiêu ngạo. Nhưng ông tôi chỉ cười khảy ngồi xổm trên những chuyện vặt vãnh thị phi đơm đặt. Lòng ông tôi vẫn thanh bạch trắng trong như trăng rằm, mình có làm gì hại đến ai đâu mà phải bận tâm suy nghĩ. Ông tôi thường dạy tôi:Từ nhỏ cha mẹ nuôi con bằng vú sữa, lớn lên cha mẹ nuôi con bằng tinh thần. Cái kim nó nhọn nó nhọn từ nhỏ, chứ không phải chờ lớn lên nó mới nhọn. Con chim nó đẹp thì cái lồng nó phải đẹp. Người chủ xách cái lồng có con chim đẹp người ta cũng thấy tự hào. Mấy thập kỷ xa quê hương, giờ nhớ lại tuổi thơ, những kỷ niệm với ông bà, cha mẹ, chú thím, cô dì hai bên nội ngoại mà ưá nước mắt ra. Đời người chóng thật.
Phơi
Lúa
Khi con tu hú giục nhau hoài
Dạo rực hoa lòng phượng vĩ ơi!
Cháu lại cùng bà phơi lúa mới
Một sân vàng óng đẫm mồ hôi
Bà bảy mươi rồi tóc bạc rơi
Giữa trưa hè nóng quá đi thôi
Rát bàn chân trẻ vưà lên bảy
Lẽo đẽo theo bà đạp luá tươi
Năm tháng qua đi lại nhớ nhà
Đất trời đâu phải ở quê ta
Mưa hay nắng vẫn thường thay đổi
Miền trung du sáng nắng chiều mưa
Hỡi linh hồn phiêu bạt đâu xa ?
Cháu gửi tiền xây lại nấm mồ
Có biết
chăng ngóng về cố quốc
Xa quê hương gửi mộng sầu đau
Ba mươi năm về lại thăm nhà
Nhìn lại cái sân cháu nhớ bà
Chiều nắng trung du cơn gió lạnh
Hàng cau thấp thoáng bóng chiều tà…
2008 Lu Hà
Tình Ông Cháu
Ông đã đi rồi cháu nhớ thương
Ngàn trùng cách trở cõi âm dương
Còn đâu bóng dáng ngày xưa đó
Sớm tối đi về cháu có Ông
Lời Ông văng vẳng vọng bên tai
Năm tháng hao gày chẳng nhạt phai
Lời dạy năm xưa từng trải nghiệm
Nghĩa tình ông để cháu xin ghi
Ăn cỗ nhà ai cũng cháu Ông
Một già một trẻ bạn theo đường
Mâm trên các Cụ cho hầu riệu
Bàn truyện trăm năm cháu thuộc lòng
Quanh năm bơi lội ở ven sông
Nước đục người đen cháu vẫy vùng
Chống gậy trên bờ Ông réo gọi
Sông thao rờn rợn nước xuôi dòng
Rồi một ngày kia đi vắng xa
Ở nhà coi cháu đã còn Bà
Học bài vô ý gây nên tội
Dầu đổ lửa loang cháy góc nhà
Lửa reo phần phật khói tàn bay
Tro bếp một thôi cháu vãi đầy
Có phaỉ Tổ Tiên phù trợ giúp
Cho đơì cháu có đến hôm nay
Nghe tin hốt hoảng Ông về nhà
Bỏ bát cơm ăn vội chạy ra
Cứ tưởng ông về cho kẹo đấy
Lần đầu nửa tát nhớ đơì chưa
Ông đánh mà Ông vẫn cứ thương
Giận lòng tí nữa cháu thiêu Ông
Cũng may phúc đức nhà ta lớn
Cho cháu của ông dập lửa hồng
Mười tám tuổi đời cháu phaỉ đi
Hai vai nặng gánh trả cho đơì
Ở nhà cao tuổi Ông lâm bệnh
Khi cháu về thăm chẳng có gì
Đời lính sao mà nghèo thế chăng?
Ba năm sốt rét cháu về không
Ba lô con cóc sầu than khóc
Sé võng may quần cháu tặng Ông
Quanh quẩn bên Ông được mấy ngày
Đời trai phía trước hãy còn daì
Lời Ông cháu hưá cùng non nước
Giông tố bão bùng chẳng đổi thay
Viễn sứ nhớ Ông nén hương lòng
Thương Ông vò võ một đơì sương
Sống vào giản dị ra tinh khiết
Hồn ở đâu xa có tỏ tường.
2007 Lu Hà
Quê Hương
Đố ai đếm được sao trời
Đố ai đoán được lòng tôi nhớ nhà
Nhớ ngày bên mẹ bên cha
Cả nhà xum họp ông bà chú cô
Quê hương nuôi dưỡng tuổi thơ
Con cò con vạc giấc mơ ru hời
Mộng lành tô đẹp cho đời
Cây non xanh lá, mây trời thêm cao
Gia đình nếp sống thanh tao
Chỉ mong tôi được làm sao thành người
Lê la học chữ học chơi
Cô dâu đám rước nụ cười hồn nhiên
Quan viên quỳ trước tổ tiên
Vợ tôi cô gái mới lên vỡ lòng
Sau này thiếu phụ có chồng
Chắc nàng còn nhớ anh chàng ba hoa
Giờ này chắc hẳn lên bà
Có con có cháu cả nhà yêu thương
Tôi thời tóc đã pha sương
Ở nơi viễn sứ nhớ nhung quê nhà
Hoa xưa cánh bướm la đà
Mải chơi quên cả chiều tà chờ cơm
Canh cua vừng lạc ngậy thơm
Dưa chua cà ướp con tôm vặt đầu
Lo âu lòng mẹ rầu rầu
Cả ngày phơi nắng nên đầu nóng ran
Thần sa khăn ướt chóng tan
Thương con như thể thương thân mẹ hiền
Mong cho đến tuổi thành niên
Biết vun biết vén làm nên công thành
Phù hoa cái bả công danh
Bon chen đừng có hạ mình cầu mong
Báu gì kiếp sống uốn cong
Kẻ khinh người ghét hổ lòng mẹ cha
Phần ba thế kỷ xót xa
Trăng thanh, bến nước, cây đa đầu làng
Nhớ ai gánh nước bên đàng
Ngẩn ngơ thơ thẩn lưng ong hương đồng
Gió bay một chút tơ lòng
Hàng tre quấn quít má hồng lao xao
Cho tôi một chút thơm nào
Hỡi cô thiếu nữ dạt dào đi qua
Nhạc vàng sóng nước bờ ao
Đuổi chim bắt cá bao giờ gặp may?
Bao lần hoa nở bướm bay
Mà tôi vẫn cứ trắng tay dã tràng
Đắn đo ánh mắt đưa sang
Mà sao hoa vẫn không hay hững hờ
Xa quê nhớ tiếng ai hò
Hôm nay tôi vẫn nao nao cõi lòng
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét