Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

LUẬN BÀN VỀ CHỮ " NHÂN VÔ THẬP TOÀN " CÙNG VỚI TÙNG LINH




Giọt Mưa Hồi Tưởng
tặng Hoài Vân

Mưa giăng lối ngẩn ngơ hứng gío
Chiều hôm nay em nhớ tới anh
Hàng cây rung hạt long lanh
Lòng em chan chứa tình mong manh chờ


Em xao xuyến dại khờ cảm giác
Bờ môi mềm rạo rực hồn thơ
Ngang vai tóc ướt thẫn thờ
Chao ôi thương quá dật dờ bướm hoa

Buổi chiều ấy nhạt nhòa mưa gío
Dáng anh đi phong độ hiền hòa
Tình đầu như giọt sương sa
Để rồi tan biến la đà trời mây

Đêm vọng tưởng chuỗi ngày thui thủi
Đợi chờ chi buồn tủi hạt châu
Giọt mưa thuở đó đi đâu?
Sao không trở lại chân cầu vấn vương…

Đóa mộng đầu lên hương thơm nhụy
Để cho em bi lụy u hoài
Gặp nhau trong cõi trần ai
Nào ai nhắn hỏi liễu đài còn xuân?

cảm xúc khi đọc bài: Đơn Phương Tình Đầu.
20.5.2013 Lu Hà


-Tùng Linh trích dẫn: “Bí quyết của hạnh phúc là chiêm ngưỡng mà không ham muốn “
                                                                                                              F.H-Bradley

-Lu Hà: Cô nói đúng đó. Bí quyết của hạnh phúc là chiêm ngưỡng chứ không phải chiếm đoạt. Nhưng không phải đúng với tất cả mọi người. Bậc quân tử hào hoa phong nhã trí tuệ cao uyên bác thì nghĩ vậy, họ chiêm ngưỡng để làm thơ viết văn thả hồn mơ mộng vào lầu ngọc của văn chương thi phú và họ có hạnh phúc. Ngày xưa nàng Đại Kiều là một hoa khôi kỳ nữ của Đông Ngô đã làm cho chàng nho sĩ Gia Cát Cẩn phải sang Đông Ngô ở để được chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng. Đại Kiều biết được mà nói khéo cho Tôn Sách trọng dụng Cẩn cuối cùng thì Cẩn vẫn lấy vợ sinh con đẻ cái nhưng trong tim vẫn mang hình bóng của nàng Đại Kiều. Khổng Minh cũng vậy là kẻ si tình rất thích ngưỡng mộ Tiểu Kiều mà ba lần Chu Du giết không nổi vì Tiểu Kiều ngầm trợ giúp Khổng Minh cứu mạng cho.

Kẻ tiểu nhân thì dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt kể cả biện pháp gạo nấu thành cơm tạo ra sự đã rồi như cưỡng dâm hìếp dâm nhưng suốt đời y cũng không có hạnh phúc. Theo tôi đời người ai cũng lấy vợ cả, lúc cởi quần áo ra thì người đàn bà nào cũng trắng trẻo nõn nà đẹp cả. Không nên cố chấp như cụ Tản Đà chỉ say mê mãi một cô bán hàng xén họ Đỗ đến mức bị thần kinh phát điên lên vào rừng hú hồn gọi Bạch Cốt Tinh. Thơ cụ hay nhưng cụ vẫn chưa ngộ được cái lý lẽ ái tình của người đời.

Người xưa thường nói nhân vô thập toàn không có ai sinh ra hoàn hảo tuyệt mỹ cả. Đắc Kỷ, Dương Qúy Phi, Bao Tự v. v... không phải hoàn mỹ ngoài sắc đẹp ra còn thiếu rất nhiều điều cần có của một người đàn bà. Khổng Minh đã ngộ ra và chàng chấp nhận lấy con gái Hoàng Thừa Ngạn là sư phụ mình. Nàng Hoàng Tố cũng có khuân mặt khả ái nhưng có vết chàm ở cổ dưới tai trái nên bị coi là xấu xí, nhưng bù lại thì có cơ thể trắng như ngọc và rất thông minh học vấn còn vượt cả Khổng Minh. Nhờ vợ giúp đỡ và bố vợ hết lòng chỉ bảo binh pháp trận đồ mà trở thành một nhân vật kiệt xuất của lịch sử nhà Thục Hán. Hình như sau này Khổng Minh có nạp thiếp, cũng như học sĩ Tô Đông Pha có những 7 bà vợ. Tại các cô ấy say mê ông ta mà cứ đòi làm thiếp cho chàng Tô Đông Pha đó thôi, chứ Tô Đông Pha không phải là loại người háo sắc dâm dục.

Nếu ta cứ tham lam theo đuổi một người đẹp nào đó kể cả khi người đó yêu thích mình nhưng không biết nhìn xa trông rộng có thể là điều bất hạnh. Vậy thà rằng có một người vợ hiền cũng xinh đẹp nhưng không cần phải danh giá cao sang tiếng tăm gì sẽ tránh cho mình khỏi bao điều phiền muộn tai ương về sau.

Gái đẹp tài cao là miếng mồi ngon tham lam của thiên hạ. Những cô ca sĩ danh tiếng xinh đẹp theo tôi cuộc đời tình duyên cũng trắc trở điêu đứng trầm luân lắm, mấy đời chồng vẫn chưa yên thân và không biết ai mới là kẻ xứng đáng? Cho nên cái câu hồng nhan bạc mệnh hay hồng nhan hoạ thủy phân tích bàn luận rộng ra quả là một đề tài phức tạp. Từ Đắc Kỷ, Bao Tự; Dương Qúy Phi, Điêu Thuyền, Tây Thi, Nguyễn Thị Anh v. v... là cả một kho dẫn chứng về tâm lý học.

Giọt Lệ Ly Tao

Mắt buồn đượm vẻ ly tao
Thương nàng Lệ Hải liễu đào trần ai
Bâng khuâng dạo gót chương đài
Phong ba cổ lụy u hoài ngàn thu

Giai không tứ đại tình thù
Cung đàn ân ái vi vu gió sầu
Mưa sa cá lội chân cầu
Tóc mây lõa xõa giang đầu nỉ non

Ngậm ngùi thệ hải minh sơn
Tơ lòng sen ngó nguồn cơn tủi hờn
Mấy ai hiểu được tâm hồn
Thuyền quyên thục nữ lệ tuôn đôi hàng

Hằng Nga cung Quảng lỡ làng
Trần gian lạnh lẽo dở dang bến nào?
Trúc mai ong bướm xôn xao
Từng thu lá rụng nghẹn ngào giai nhân!

cảm tác từ bức ảnh ca sĩ Lệ Hải
17.1.2014 Lu Hà


-Tùng Linh: Hay lắm, Lu Hà. Cảm ơn vì bạn đã bỏ công viết rất tỉ mỉ... Nhưng như người đời có câu: Nếu bạn không thử thì bạn sẽ không biết mình đã bỏ lỡ điều gì..vì thế mới có cảnh giới: "kẻ cướp hoàn lương" & "thầy tu phá giới"

Kẻ cướp hoàn lương khi người đó đã trải qua bao tội ác nhưng một lục nào đó do hoàn cảnh thúc đẩy đánh động lương tâm kẻ đó biết ăn năn hối hận làm một người lương thiện để trả lại nợ đời. Còn thày tu phá giới do tâm ma quấy rối không thắng được bản thân mình bị cái ngã tham sân ái mà ra. Trong nhà Phật gọi là tám ngọn bát phong.

Muốn được làm chủ bản thân để tu hành viên mãn mà vượt qua cạm bẫy cuộc đời thì ta phải có cây cung Thiền định và lưỡi kiếm trí tuệ. Nhờ có định tĩnh ta không bị các phiền não trần lao chi phối, nhờ có trí tuệ ta dấn thân phục vụ tha nhân mà không biết mệt mỏi, nhàm chán nên dễ dàng cảm thông và tha thứ bằng trái tim yêu thương và hiểu biết.

“ Thân tâm cúi lạy bậc giác ngộ,
Hào quang tỏa sáng khắp muôn nơi,
Tám ngọn gió đời thổi chẳng động,
Ngồi vững tòa sen, dáng nghiêm trang.“

Tô Đông Pha


- Tùng Linh trích dẫn: “ Sự thông minh của phụ nữ nằm trong sắc đẹp. Còn nét đẹp của đàn ông lại nằm trong sự thông minh của anh ta.“

-J. Misler


- Lu Hà: Ừ đúng vậy, càng ngẫm ra thấy cô nói đúng. Chính nét đẹp của người đàn ông nằm trong sự thông minh của anh ta. Cổ nhân nói chẳng sai: Gái tham tài trai tham sắc. Bởi vậy có biết bao bậc nữ lưu kỳ tài sắc nước nghiêng thành lại thích người đàn ông thông minh uyên bác, dù cho kẻ đó là kẻ thù là đối thủ kình địch của chồng mình. Chính nét tâm lý này là một kỳ công của tạo hóa tâm linh và vũ trụ. Các bậc văn nhân học sĩ đều thích chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người phụ nữ như Lý Thái Bạch thích nàng Dương Qúy Phi, Vương Duy thích Tây Thi và Gia Cát Lượng thích nàng Tiểu Kiều là vợ Chu Du.

Kẻ tiểu nhân thì khác không có khả năng trí tuệ thơ phú, khi y thích người phụ nữ nào thì trăm phương ngàn kế để chiếm đoạt và cuối cùng tự y chuốc cho mình một cái giá đau khổ ân hận, không nói là thiệt mạng.

Bông hoa nó đẹp chỉ nên ngửi đừng nên hái.

Bản năng giống cái rất thích những con đực khoẻ mạnh, phụ nữ thì thích không những khoẻ mạnh trai tráng còn thông minh kỳ tài. Bởi vì con người hay con vật đều sợ nòi giống của nó bị khánh kiệt, con cháu bị diệt vong.

Xưa nay người ta thường nói, thời gian đã đúc kết ra một kinh nghiệm cổ truyền: Hồng nhan bạc mệnh là mệnh đề thuận hay phản đề hồng nhan hoạ thủy. Theo tôi ý nghĩa của hai vế này là một tổng hợp của một câu đố. Diễn giải quả là rất phức tạp thú vị vô cùng nếu tìm ra đủ dẫn chứng cổ kim đông tây. Có thời gian tôi sẽ viết tặng cô Tùng Linh một bài luận để làm kỷ niệm.


Giọt Thương Lệ Cuối Cùng
tặng A - V

Gần ba thập kỷ mất tăm hơi
Bỗng nổi sung lên giận dữ đời
Thương tiếc làm chi đừng nói nữa
Ngậm mồm ai phải chiụ cho ai?

Có phải xa nhau là đã hết
Nỗi sầu lưu đọng buốt trong tim
Chuyện xưa nhắc laị càng thêm rối
Hãy để người yên nhẹ nhõm dần

Chẳng phải taị anh chẳng tại em
Trời già cay nghiệt thói hồng nhan
Đường xa phố cũ còn đâu đấy
Dấu bóng người xưa đã lụi tàn

Anh biết rằng em vẫn nhớ anh
Nỗi niềm thổn thức với năm canh
Phải chăng duyên nợ trời cho vậy
Hận để ngàn thu mộng chẳng lành

Anh đi trong cõi mù xa thẳm
Em trở về quê pháo đỏ đường
Có phải vì anh mà giận dữ
Nên đời em phải chiụ đau thương?

Đám cưới đưa ma một cuộc tình
Thoáng qua ảo mộng vẫn in hình
Đến khi em hiểu thì em đã
Vội vã làm chi để hại mình

Người ấy ngày xưa thật lạ lùng
Ung dung thư thả cốt phong trần
Gặp nhau như dính vào căn số
Lụy để tình em chiụ lỡ làng

Hối hả cho ai cái ảo danh
Em tôi leo đến tận trời xanh
Cho đời em trở thành vô nghĩa
Hận cả cho anh một cuộc tình

Anh đã đi rồi em mới thương
Cuộc đời nghĩ lại thật vô thường
Em tôi trẻ quá thành non dại
Trắng cả đời anh một cõi lòng

Nay tuổi cao rồi vẫn thở than
Thương cho phận bạc cái hồng nhan
Người ta háo hức vì tăm tiếng
Buồn cả cho anh lạc nẻo trần

Đời khổ lắm rồi có biết không?
Giang hồ lãng tử thú ngang tàng
Ta bà bể ái còn bi lụy
Vui lắm em ơi! Cõi mộng trường

Xét laị cho cùng vẫn thấy vui
Khen cho cơn bão chốn mù khơi
Mừng ai có hưởng mùi say sóng
Mới biết rằng ta ở cõi đời

Một giấc ngủ trưa có xá gì
Đời nhanh như mộng chỉ vui thôi
Vô thường em vẫn thường hay nói
Ra thế hai ta nhạo báng đời

Thôi đừng rên rỉ với lời thơ
Đổi giọng đi anh để đẹp hoa
Mới biết ta bà vui đấy chứ
Ngân nga than thở mấy canh gà

Khóc nốt giọt này có thế thôi
lắm lời chỉ tổ khổ nhau thôi
Ngang tàng hãy sống cho ra sống
Hẹn lại muà sau cõi luân hồi!

4.2.2008 Lu Hà


-Tùng Linh: “ Người có tâm hồn cao thượng không bao giờ cô đơn.“
Sir Philip Sidney (1554 – 1586) - thi sĩ người Anh 

-Lu Hà: Vậy xin đối lại:
“ Kẻ mang tham vọng thấp hèn luôn cảm thấy bất hạnh “

Đối như vậy đã chỉnh chưa cô đơn và bất hạnh?

Gọi là nhân vô thập toàn, hạnh phúc và tình ái, nữ sắc chỉ là tương đối. Trên đời không có người phụ nữ nào thật hoàn hảo, hãy bằng lòng chính người vợ của mình đi như ông Gia Cát Lượng và Tô Đông Pha. Ngày nay là văn thi sĩ Thinh Quang


Giọt Dư Lệ Đầu Năm
tặng Mai Hoài Thu

Ngày xưa lục bát chưá chan
Bây giờ song thất nối vần thiết tha
Tình em sóng nước bao la
Nỗi lòng thiếu phụ đậm đà nước mây...

Trần gian bể khổ đắng cay
Xứ người băng giá vai gày gian lao
Nuôi con tuổi trẻ má đào
Giáng sinh cầu nguyện nghẹn ngào xót xa...

Khóc cười nghiêng ngả ta bà
Trầm luân từng đoạn phong ba dập vùi
Từ xa anh cũng ngậm ngùi
Đầu năm an ủi sụt sùi bài thơ...

Thuyền quyên thục nữ anh hào
Giai nhân tứ hải dạt dào bướm hoa
Vô thường mộng ảo sa đà
Ngút ngàn trăng gió Kiều Nga tủi hờn...

Canh khuya vắng vẻ trào cơn
Lòng nghe sóng vỗ bồn chồn nhớ em
Thánh đường chuông vọng êm đềm
Hàng hiên lã chã bên thềm tuyết rơi...!

Thương người tri kỷ xa xôi
Trùng dương dặm thảm chân trời khói tan
Đông buồn xơ xác điêu tàn
Trả vay vay trả hồng nhan đoạ đầy...!

4.1.2012 Lu Hà




Gịọt Lệ Trần Ai
Kính thương đại lão Thinh Quang, cây đại thụ của nền văn học Việt Nam

Mắt hoen lệ nhìn trời mưa gió
Buổi hoàng hôn lối  ngõ điêu tàn
Còn đâu trăng sáng hương ngàn
Thiếp đi trước nhé trần gian lạnh lùng

Bậc tiền bối não nùng rung cảm
Tuổi chín mươi buồn thảm Thinh Quang
Ân tình hai chữ tào khang
Chia ly đôi ngả dở dang đoạn trường

Cầu Thiên Chúa dẫn đường vĩnh cửu
Dải ngân hà mưa nhỏ sương sa
Vào ra tựa cửa bóng tà
Anna biền biệt nhạt nhòa lệ rơi!

Hàng đại lão sáng soi muôn thuở
Ánh thiều quang cổ thụ văn chương
Xuân ca biển cả đại dương
Hải âu cánh trắng mênh mông biển trời

Trái tim nóng một thời quan ải
Tiếng thư cưu ân ái vợ chồng
Mới đây mà đã khóc thương
Người đi kẻ ở âm dương cách vời !

Cõi vĩnh phúc xa xôi thăm thẳm
Tình bao la mang tấm thủy chung
Nàng cười mây gió trập trùng
Đầu ta đã bạc rưng rưng giọt sầu!

Xin thắp nén hương lòng phân ưu hiền nội của nhà văn Thinh Quang đã ra đi về nơi nước Chúa.
22.5.2013 Lu Hà



Giọt Mưa Sa
cảm tác khi đọc thơ Liên Lưu

Em như giọt mưa sa lóng lánh
Cả đất trời nhấp nhánh tinh khôi
Xinh tươi nhờ bởi nụ cười
Tóc mây tha thiết bồi hồi chơi vơi

Mắt biêng biếc xa xôi huyền ảo
Gió thu về anh ngỡ muà xuân
Hoa niên lai láng mấy tuần
Vần thơ say đắm trăng ngàn ngẩn ngơ

Hồn thi vị buồn đâu Liên nhỉ
Rộng thênh thang thần trí cao vời
Vượt lên trên những đỉnh đồi
Khổ đau quên lãng mảnh đời lang thang

Thủy cung thẳm trào dâng cuồn cuộn
Chiếc kim vàng lắng tận đáy sông
Chìm sâu hiểu được nỗi lòng
Biển sông hồ nước mênh mông nỗi niềm

Hoàng hôn đợi êm đềm sương phủ
Người trần gian chan chưá biết bao
Trải qua cuộc thế ba đào
Tương tư sầu mộng dạt dào làm sao...!

2.10.2012 Lu Hà


Tốt hơn ta hãy cứ yên tâm với cuộc đời, ngày ba bữa ăn no là đủ rồi, thả hồn trong tiếng nhạc lời thơ giao du với các bậc tao nhân m ặc khách đ ừng nên gian dối thèm khát ham hố gì thêm, sống thật lòng với chính mình để vươn t ới cảnh giới của sự hoàn thiện.


Giữ Mãi Cho Đời

Ai chăm chút cho hoa chói lọi
Giọt sương tình vưà mới tinh khôi
Chuyện mình thần thoại lưá đôi
Thuyền say sóng nước bao đời nhớ mong...

Thì em hỡi mênh mông huyền ảo
Vần trăng lên đừng sợ tiêu tan
Hương thơm ngây ngất non ngàn
Làn da nóng bỏng muôn vàn tứ thơ...

Lòng mở rộng đón chào biển cả
Hai trái tim in dấu yêu thương
Sáng soi khắp chốn thiên đường
Thơm tho tình ái quân vương thế trần...

Nghe tiếng hát bàn dân thiên hạ
Trầm trồ khen một đoá phong lan
Thướt tha yểu điệu thanh tân
Toàn thân mềm mại thiên thần ngẩn ngơ...

Hãy giữ mãi hồn thơ trong trắng
Buổi sơ đầu ánh nắng chiều buông
Dìu nhau trong một đoạn trường
Dạt dào ong bướm má hồng xôn xao...

Nào ai nỡ xì xào bàn tán
Thiếu bóng mình thơ thẩn ban mai
Nghẹn ngào bốn bể trần ai
Rưng rưng ngấn lệ chương đài cánh hoa...

Tôi biết lắm lòng hoa day dứt
Rừng trúc lâm réo rắt giọng đàn
Hiền nhân thức giả muôn vàn
Nụ cười tao ngộ chưá chan nỗi niềm...

Bài thơ này để tri ân Thi Nguyên đã mở ra chương trình ngâm thơ mình và thi hữu rất cảm động
11.1.2013 Lu Hà

viết ngày 7.3.2014
Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét