Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2021

Thơ Tình Chùm Số 1.265

 

Duyên Phận Long Đong

Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 20

 

Sáng ngủ dậy mong manh dải lụa

Kéo tấm mành lệ ứa trào ra

Cách xa muôn dặm quan hà

Ong ve bướm vãn thiết tha ái tình

 

Con chim xanh rung rinh lá thắm

Mai đung đưa cành hám bảy ba

Tình xa quản được người ta

Thần giao cách cảm mới là tương tri

 

Cành bắc nam rầm rì mây gió

Đã đành rằng sao nọ trăng kia

Tóc thề chải chuốt trau tria

Ngày mong đêm nhớ khắc bia tạc lòng

 

Nửa vầng trăng thuận dòng xa bến

Cuộc phân kỳ đến hẹn tìm đường

Mang theo gánh nhớ bọc thương

Hồn mây bảng lảng như dường theo ai

 

Tuyệt mù sương Dương đài xa lắc

Song bồng mưa xào xạc ngọn lau

Gảy đàn trận gió ruổi mau

Đầu mui đã thấy nhạt màu hương thôn

 

Sinh thấp thỏm bồn chồn rảo bước

Vội vào hầu lạy trước đài xuân

Ngồi trên đã thấy song thân

Hương đưa trầm mặc gấm nhuần thanh tao

 

Mở tiệc sẵn dạt dào phụ mẫu

Tình yêu thương hiếu tử trở về

Trải qua muôn dăm sơn khê

Chôn rau cắt rốn lòng quê nghẹn ngào

 

Thấy con trai ứa trào giọt lệ

To lớn hơn tráng thể anh hào

Hỏi ngay du học thế nào?

Kinh thành nghe đã xôn xao mở trường

 

Nợ thanh khâm bốn phương sĩ tử

Chí nam nhi khoa cử cương thường

Hiển danh quê quán thôn hương

Vinh quy bái tổ họ Lương bao đời

 

Con trai ta là người tuấn kiệt

Sau đại khoa nhất thiết tiểu khoa

Phu nhân hoan hỉ chan hòa

Lưu khanh thiếu nữ đóa hoa vẹn tròn

 

Cha con đã sắt son sau trước

Lưu tướng quân hẹn ước cầu hôn

Tiện tay danh thiếp đưa luôn

Lương công ha hả ôn tồn dạy sinh

 

Lương Phương Châu giật mình hoảng hốt

Mặt tái xanh đột ngột tin này

Bồ hòn ngậm đắng nuốt cay

Trời xanh giáng sấm thảm thay đất sầu.

 

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“

8.8.2020 Lu Hà

 

 

 

Duyên Phận Long Đong

Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 21

 

Sinh ngây dại cúi đầu chẳng nói

Phu nhân càng tươi rói môi hồng

Đình hoa mừng rỡ Lương công

Ngờ đâu thê thảm chữ đồng bẻ cong

 

Thôi đành vậy cầu mong chi nữa

Nỗi niềm đau chất chứa trong lòng

Phụ tình đâu dễ cho xong

phương xa chờ đợi sầu đong u hoài

 

Cửa thu luống nguôi ngoai chẳng dứt

Nửa vầng trăng đàn đứt dây cung

Biển khơi sóng gió chập chùng

Thuyền tình chao đảo não nùng tin sương

 

Người Tràng châu chưa tường mọi sự

Kiếp ba sinh tư lự Ngọc Hoàn

Ông tơ bà nguyệt đa đoan

Cuốc kêu khắc khoải thở than canh gà

 

Rồi một ngày cả nhà rôm rả

Phủ Dương công rộn rã tiếng cười

Chàng Diêu biện lễ sang chơi

Chúc mừng sinh nhật rượu mời tỉ tê

 

Cuộc cờ thánh thơ đề bài sẵn

Bồi câu tiên hỏi bạn thi tao

Lương Sinh chàng ấy ra sao?

Ngần ngừ Diêu mới thì thào nhỏ to

 

Lương Phương Châu đang lo hôn sự

Keo loan cùng ái nữ Lưu công

Hai nhà se mối chỉ hồng

Kim bôi hợp cẩn đèo bồng trúc mai

 

Nàng sa sẩm ngang tai sét đánh

Nông nỗi này oán trách chi trời

Buồng trong giọt lệ tuôn rơi

Tiếc công vàng đá với người đằng la

 

Tình cát lũy xót xa bày đặt

Nghĩa tao khang nghiêm ngặt song thân

Lựa lời Hương, Nguyệt xa gần

Biết đâu sự thể Tấn Tần, Trần Châu

 

Tiểu thư chớ âu sầu buồn bã

Tháng ngày dài thư thả xem sao

Gặp chàng tường tận âm hao

Bấy giờ định liệu thế nào cũng xong

 

Ví cho dù bướm ong ve vãn

Nhụy đào tơ dày dạn trần ai

Thoảng nghe nàng thấy trái tai

Mắng luôn miệng lưỡi giông dài nhố nhăng

 

Đã quyến gió rủ trăng mật bọc

Để cho ta dở khóc dở cười

Lỡ làng lại bảo thử chơi

Đàn bà tăm tiếng một đời vì ai?

 

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“

9.8.2020 Lu Hà

 

 

 

Duyên Phận Long Đong

Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 22

 

Đành mặc vậy nguyền phai thề nhạt

Tự thân ta khóa chặt buồng xuân

Đứng bên Nguyệt cũng tần ngần

Đến nay chưa hẳn dứt phần tơ duyên

 

Chắc vướng mắc ưu phiền uẩn khúc

Lưới nhện sa có lúc phơi bày

Ai hay ngang trái đắng cay

Biêt bao biến cố sự may tin lành

 

Tuôn ngấn ngọc thôi đành cam chịu

Tỷ muội cùng bìu ríu bên nhau

Lúc này biết rõ vàng thau

Chán chường đồng sắt bạc màu rỉ hoen

 

Tuổi ngây thơ dần quen sóng nước

Biết lênh đênh xuôi ngược cánh bèo

Buồn thay ngọn gió hắt heo

Đóa hoa vô chủ cheo leo đầu ghềnh

 

Con thuyền tình bồng bềnh đây đó

Vầng trăng suông ngọc thỏ buồn thiu

Còn đâu bướm trắng dập dìu

Mùa thu héo úa ỉu xìu trúc mai

 

Ngón đàn cầm bên tai khéo lựa

Điệu du dương chan chứa với ai

Tri âm vắng bóng mãi hoài

Túi thơ đầy ắp chẳng nguôi ngoai lòng

 

Cơn bão tố long đong duyên phận

Nhìn hoa tiên tủi hận bể dâu

Trận cờ cao thủ ngồi đâu

Đầu bù tóc rối chỉ khâu não nề

 

Lệnh Hoàng thượng triệu về kinh gấp

Dương tướng quân thu xếp gia đình

Tiền hô hậu ủng thủy binh

Hành trang sửa soạn hải trình xông pha

 

Dương Dao Tiên xót xa bề bộn

Riêng nỗi mình thêm rộn nỗi nhà

Lại còn quốc sự sơn hà

Lên thuyền chen chúc bóng tà tịch dương

 

Treo tám bức cố hương rầu rĩ

Cẩu vân kia hoan hỉ còn đâu

Nắng mưa dầu dãi mái đầu

Thành pha sắc khói bể sầu trào dâng

 

Bầy hải âu mấy tầng mây trắng

Cảnh chợ chiều cay đắng hợp tan

Làng quê thôn xóm nghèo nàn

Quạnh hiu viễn phố điêu tàn xác xơ

 

Quạ ăn sương bơ vơ ngơ ngác

Gà canh ba phờ phạc bước chân

Chuông chùa văng vẳng xa gần

Cửa thành rộng mở tướng quân tảo triều.

 

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“

10.8.2020 Lu Hà

 

 

Duyên Phận Long Đong

Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 23

 

Văn thư đã bệ thiều trình tấu

Dương tướng quân vội khấu đầu quỳ

Hay tin giặc giã biên thùy

Rợ Hồ quen thói thị uy kiêu hùng

 

Vó ngựa phi mịt mùng quan ải

Dương tướng quân nhẫn nại chờ thời

Dẫn quân bản bộ tới nơi

Bố phòng cẩn mật chớ khơi hận thù

 

Thế giặc mạnh ta thu mình lại

Vùng biên cương quyết phải giữ yên

Hịch ban cấp tốc sao truyền

Chăm lo việc nước tạm quên việc nhà

 

Viện hàn lâm Tiền nha sẵn có

Với phu nhân từ thuở đồng thân

Hãy sang bên đó cho gần

Dẹp xong giặc giã muôn phần thảnh thơi

 

Tiền học sĩ  tới nơi đón rước

Đã nhiều năm lại được đoàn viên

Chị em cậu cháu nối liền

Dương công nhờ cậy gióng yên cõi ngoài

 

Rợ Hồ kia lạc loài hoang dã

Vốn hung hăng tâm dạ bất lương

Yết sa quen thói khuyển dương

Ta đành nhẫn nhục nhún nhường bang giao

 

Phải chuẩn bị khi nào xuất trận

Lệnh triều đình nuốt hận vào trong

Tràng An sớm tối trông mong

Tô Châu có kẻ long đong ra vào

 

Lương Phương Châu, nghẹn ngào ngấn lệ

Biết cùng ai kể lể nguồn cơn

Bụi cay muôn hộc chập chờn

Cánh nào bay đến tủi hờn lầu trang

 

Trước tôn đường hoang mang quỳ lạy

Song thân liền truyền dạy Tràng Châu

Gia đồng sửa soạn theo hầu

Thủy hành buồm lá bóng câu xuôi giòng

 

Sóng nhấp nhô trốc mòng ngày tháng

Nửa vầng trăng cay đắng xót xa

Thẹn thùng non nước bao la

Hoa tiên đòi đoạn rằng ta phụ nàng

 

Dương Dao Tiên bẽ bàng duyên phận

Ngậm bồ hòn sầu hận vì ai

Cầm tôn vườn vẫn dằng dai

Hoàng diêu, Tử ngụy chưa phai sắc màu

 

Hoa mẫu đơn đua nhau vàng tím

Lòng thủy chung chết lịm bao giờ

Cành trông cội ngắm bơ vơ

Đầy song tuyết điểm hững hờ gió đông

 

Đào năm ngoái sắc hồng tàn lụi

Sinh một mình lủi thủi ngại ngần

Lại theo lối cũ cho gần

Cỏ gà cao ngỏng mấy lần cửa son.

 

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“

11.8.2020 Lu Hà

 

 

 

Duyên Phận Long Đong

Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 24

 

Bước chân đi héo hon tấc dạ

Theo lối mòn cầu đá rêu phong

Ngổn ngang chỉ rối tơ lòng

Chồi non thưa thớt bẻ cong mé tường

 

Sinh ngơ ngác tìm đường thăm hỏi

Thấy Viên ông rẽ lối đình ba

Nhìn quanh quang cảnh xót xa

Khắp tòa trống vắng song tà nhện trăng

 

Dấu thơ xưa còn dăng trên vách

Thi xã từng hiển hách một thời

Mà nay sủi bọt tăm hơi

Đình hồ lác đác sương rơi sao trời

 

Sân rêu nọ lả lơi mặt ngọc

Nâng chén đồng xõa tóc ngang vai

Thanh tao yểu điệu gót hài

Phù dung dương liễu nét ngài nở nang

 

Còn đâu nữa giá băng gương vỡ

Mảnh trăng thề còn đó như y

Đau lòng tử biệt sinh ly

Cánh hoa tàn lụi kinh kỳ mù sương

 

Ai dập lửa vùi hương tình ái

Nông nỗi này ngang trái đoạn trường

Tỳ bà gảy khúc tang thương

Vượt qua ải nhạn thê lương não nùng

 

Sinh vật vã tận cùng bi thảm

Cả bầu trời u ám tối sầm

Toàn thân xám ngoét tím bầm

Viên công đỡ dậy kim châm tức thì

 

May mắn sao tương tri hội ngộ

Giỏi nghề y cứu độ chúng sinh

Viên ông gắng sức hết mình

Gia đồng bên cạch tận tình thuốc thang

 

Nơi trú phường mơ màng giấc mộng

Sinh bàng hoàng biển động sấm vang

Biên cương quân địch lấn sang

Rợ Hồ vây hãm vành tang nấm mồ

 

Dương tướng quân thế cô lực kiệt

Sức già nua thảm thiết xiết bao

Cả nhà hoảng hốt lao xao

Nghe tin cậu báo nghẹn ngào Dao Tiên

 

Nợ ba sinh chưa đền tơ tóc

Chẳng phải vì trên bộc trong dâu

Mà sao sớm hắt hiu sầu

Lầu khuya thẻ cạn đĩa dầu hư hao

 

Thê thảm thay liễu đào duyên phận

Mái đầu xanh lận đận cát lầm

Cuốc kêu khắc khoải canh trầm

Nửa đêm ngồi dậy thì thầm thở than

 

Mai gầy guộc non ngàn biển rộng

Chốn biên thùy gò đống xương khô

Quạ đen chen chúc nấm mồ

Bể sầu vời vợi nhấp nhô cánh buồm

 

Bến Tràng Châu nằm ôm gối khóc

Từ Đình ba khó nhọc trở về

Đường dài dặm nẻo sơn khê

Đỗ quyên tu hú gọi hè râm ran.

 

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“

12.8.2020 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét