Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

Thơ Tình Chùm 802


Bến Tình Trăng Lạc
cảm hứng thơ đường của Giang Hoa: Đỉnh Ái…

Xót xa kiếp phận trần ai
Ngân buồn ảo não canh dài lệ chan
Sáo vang tiếng nhạn non ngàn
Chập chờn dáng liễu khóc than bến nào…


Thuyền kia sóng vỗ rì rào
Có thương má phấn hương đào tàn phai
Sương đêm ướt đẫm gót hài
Dưới trăng chỉ thấy sông dài mà thôi…

Tim còn gõ nhịp bồi hồi
Hương giang quyến rũ núi đồi gần xa
Ngược xuôi trong cõi sa bà
Tìm đâu lối hạc ngân hà mờ soi…

Dập dờn cá nước mặn mòi
Gừng cay mật đắng lẻ loi hận mình
Thôi đừng đỉnh giáp ái tình
Hoa buồn bướm ngán vệ tinh xoay vần…

Dừng chân bóng nguyệt tần ngần
Lăn tăn mật nước phân vân cánh bèo
Hồn ai hiu hắt cheo leo
Trúc mai héo úa xuân vèo thu qua…

7.7.2016 Lu Hà




Nụ Tầm Xuân
cảm đối với Hiền Châu: Bao Đêm Dài Nữa

Hoa ủ rũ nơi rừng sâu băng tuyết
Bướm âu sầu sao đã hết đông chưa
Cây thông buồn suốt từ sáng tới trưa
Gió ve vuốt cho bình minh chan chứa...

Ồ lạ chửa nụ tầm xuân răng rứa
Tiếng ve kêu con tu hú gọi hè
Giọt mưa rơi đôi mắt ướt tràn trề
Mùa thu đến ánh trăng vàng thỏ bạch...

Tim thổn thức ngọn lửa lòng lóng lánh
Cả bốn mùa ôm khoảng khắc yêu thương
Một đêm thôi trong nhạc điệu nghê thường
Hồn ngây dại lang thang miền xứ lạ...

Thơ cứ viết nâng cánh cò bay lả
Ru cái oanh thảng thốt hẹn non thề
Gót sen hồng lạc lối nẻo sơn khê
Ngàn thế kỷ dải ngân hà bất diệt...

Cả vũ trụ cũng say tình da diết
Hiền Châu ơi! Lưu luyến nhớ Lu Hà
Rồi trước sau sông núi đẹp bao la
Nghe văng vẳng tiếng chuông chùa thong thả...

Nét mầu nhiệm luân hồi trôi muôn ngả
Thuyền ái tình chới với giữa biển khơi
Ân nghĩa còn xao xuyến đóa sen cười
Vu Phần mộng xót xa đàn kiến lửa...!

8.7.2016 Lu Hà




Tiếng Việt Của Tôi

Bạn ơi! Hãy tới nước tôi
Mà xem phong cảnh núi đồi gần xa
Phong vân trải rộng quan hà
Năm tư dân tộc ông bà tổ tiên

Lắng nghe giọng nói sầu miên
Tự tình lai láng ba miền Việt Nam
Đồng quê cò lả khói lam
Sáo diều bay bổng con tằm nhả tơ

Trắc bằng réo rắt vần thơ
Sắc không hỏi nặng huyền mơ ngã tình
Thăng Long hoài vọng bóng hình
Mộng hồn muôn thuở oai linh Loa Thành

Thuyền theo sông Mã tỉnh Thanh
Ngắm đồi sim tím trúc mành liễu buông
Thần kinh thành nội kịch tuồng
Huế thương vương vấn trống chuông nhà Hồ

Huyền Trân công chúa cơ đồ
Mô tê răng rứa nhấp nhô bướm hồng
Nỉ non vần điệu mênh mông
Cửu Long Vàm Cỏ non bồng tiêu dao

Hoài lang dạ cổ nghẹn ngào
Bà ba duyên dáng má đào Hậu Giang
Bưởi bòng cam quít thênh thang
Miệt vườn soài tượng dịu dàng khúc ngâm

Gừng cay muối mặn âm thầm
Cồn Tiên thổn thức tình thâm giống nòi
Miền Tây kênh rạch mặn mòi
Ca dao tục ngữ gác chòi lều tranh

Cao Nguyên luyến láy âm thanh
Tiếng chim ríu rít ngọn ngành suối ca
Mồ hôi bùn thấm vắt ra
Cung thương hồ thỉ gương nga điệu đàn

Nguyễn Du đẫm lệ chứa chan
Tiếng ta bền vững giang san vẫn còn
Nguyện thề sông núi sắt son
Việt văn phong phú vuông tròn thủy chung

Biển Đông sóng vỗ chập chùng
Thuyền trăng thấp thoáng bập bùng lửa tim
Trường Sa gió lộng cánh chim
Cát vàng ngọc qúy lặn tìm ngư ông

Truyền thừa giòng máu Lạc Hồng
Nam thanh nữ tú tiên rồng ngẩn ngơ
Trương Chi tiếng hát ai ngờ
Mỵ Nương say đắm đợi chờ tình lang

Lũy tre bao bọc xóm làng
Sân đình mở hội thiếp chàng ái ân
Mẹ cha khuya sớm tảo tần
Cù lao chín chữ nghĩa nhân sáng ngời

Bảng đen phấn trắng nên người
Sân trường rộn rã tiếng cười trẻ thơ
Đánh vần học chữ ước mơ
Thày cô khuyên dạy ươm tơ kén tài

Bể dâu chẳng chịu nguôi ngoai
Tôi yêu tiếng nói tương lai nước nhà
Thanh tao vũ điệu giang hà
Thoảng bay vóc hạc mượt mà lụa nhung!

Tượng hình sinh động vô cùng
Pháp Anh Đức Nhật thư hùng năm châu
Đồng bào ở khắp hoàn cầu
Tần ngần dạo gót mái đầu tuyết sương!

Hương sen xao xuyến nõn nường
Dẫu lìa ngó bẻ còn vương tơ lòng
Đoạn trường cát bụi thong dong
Ba kêu má gọi rằng mong con về

Phong trần dặm nẻo sơn khê
Bến đò thuở đó tình quê mặn nồng
Lúa vàng trải rộng cánh đồng
Tao đàn hội ngộ quần hồng trúc hoa

Cầm tay nước mắt nhạt nhòa
Tiếng oanh thỏ thẻ một tòa thiên hương
Ngất ngây nở nụ môi hường
Trộn pha âm tiết càng thương tiếng mình!

9.7.2016 Lu Hà





Tiếng Vọng Quê Hương
cảm đối thơ Lưu Quang Vũ: “Tiếng Việt“

Việt Nam ơi! Mây gió cuối chân trời
Miền xứ lạ biển lòng dâng rạo rực
Con tu hú gọi đêm hè thao thức
Tiếng ve sầu da diết mãi không thôi

Đời tha phương trái tim đập bồi hồi
Kìa ai đó âm thanh nghe xào xạc
Ngoảng mặt trông mắt nai hiền ngơ ngác
Người đồng hương thân mến của tôi cười

Bước chân đi hồn ngây ngất chơi vơi
Gợi nỗi nhớ nôn nao về quê mẹ
Chiều lam khói tuổi ấu thơ con trẻ
Bắt chuồn chuồn đuổi bướm cạnh bờ ao

Nước sông trôi cơn sóng vỗ dạt dào
Trăng vằng vặc lũy tre làng xanh mướt
Bầy đom đóm dong chơi tình tha thướt
Khua mái chèo văng vẳng khúc đò đưa

Đồng lúa vàng cha bận rộn sớm trưa
Mẹ gồng gánh nắng mưa hai buổi chợ
Quanh bếp lửa khói than hồng chan chứa
Đàn em thơ ríu rít với ông bà

Giọt sương rơi lã chã dải sơn hà
Chung tiếng nói cả ba miền đất nước
Chữ quốc ngữ nhớ ơn người đi trước
Sắc hỏi huyền nặng ngã dấu ly tao

Giọng ca ngâm xao xuyến thật ngọt ngào
Câu vọng cổ xót xa sầu đạm bạc
Bài ca dao ôm cánh cò chân vạc
Nghĩa cù lao khuyên dạy học nên người

Gió xuân về hoan hỉ nét vui tươi
Viết câu đối mừng bánh chưng pháo tết
Lời chúc tụng xóm làng quê đoàn kết
Đàn so dây kỳ diệu tiếng thơ bay

Ôi tiếng Việt man mát vời vợi thay
Cung bằng trắc nước non tình muôn thuở
Chim ríu rít hương say trăng cổ độ
Chuông chùa vang thánh thót nhạc giáo đường

Hỡi thày cô tóc trắng bạc ngôi trường
Thương nhớ lắm bảng đen từng chữ viết
Ai còn mất nghe tiếng đời tha thiết
Trái tinh cầu thổn thức hạt mưa rơi!

Xa quê hương phải học tiếng nước người
Anh Pháp Đức vần sao thơ Việt được
Tiếng mẹ đẻ sáng ngời vầng trăng ngọc
Lụa gấm thêu lưu luyến mãi không quên

Trống Mê Linh xung trận gái thuyền quyên
Hồn tử sĩ thủy chung bia mộ cổ
Xương cốt nhục bao đời ơn tiên tổ
Tấc đất không dời, quyết giữ giang san

Cuộc bể dâu thân khó nhọc bần hàn
Mùa nước lũ xắn quần cao bì bõm
Tay chống gậy bóng cụ gìa lọm khọm
Bát canh cua con cá lạc đồng xa

Cuộc đời tôi lạc lõng chốn quan hà
Đêm giông gió bâng khuâng niềm trăn trở
Tay gõ phím lửa tình quê hăm hở
Chữ ân tình vang vọng mãi không nguôi!

Năm mươi tư dân tộc núi non ngồi
Hình chữ S uốn cong rồng Lạc Việt
Chín muơi triệu dồng bào kêu thảm thiết
Biển Nha Trang cá chết trắng than ôi!

Hoàng Trường Sa lãnh hải biển xa xôi
Thềm lục địa cớ sao còn kẻ nhận
Dân vong quốc đã bao đời lận đận
Khóc thương Kiều tiếng Việt Tố Như ơi!

7.7.2016 Lu Hà



Tiếng Việt Khóc Cười

Bấy lâu tôi thầm nhủ
Tiếng mẹ đẻ thân yêu
Suốt từ sáng tới chiều
Mong ai mà nhớ thế…?

Tôi quen giọng nhỏ nhẹ
Mảnh mai vòng lưng eo
Đêm trăng sáng nằm khoèo
Cho anh thơm tí nhé…!

Bỗng cái oanh thỏ thẻ
Gớm cái ông tướng này
Cứ táy máy chân tay
Làm sao mà chịu nổi…

Bờ môi xinh nóng hổi
Mê man tôi đọc thơ
Suối róc rách lờ đờ
Con cá trê ngọ nguậy…

Hàng liễu xanh run rẩy
Vũ điệu hồn lên mây
Thoảng qua mấy canh chầy
Gió lùa qua khe cửa…

Trắc bằng vần xong chửa
Văng vẳng khúc ca ngâm
Tiếng hạc kêu vang ầm
Qụa ăn sương vội vã…

Phố Khâm Thiên thong thả
Qua thăm mấy ả đào
Ghé tai em thì thào
Bài thơ này mới viết…

Véo von tình da diết
Luyến láy đoạn sầu miên
Mộng đẹp gái thuyền quyên
Càng nghe càng trong trẻo

Bình minh con chèo bẻo
Ríu rít sắc hỏi huyền
Nặng ngã bến đào nguyên
Ngẩn ngơ kìa Từ Thức

Lửa lòng thêm rạo rực
Nửa hồn say nôn nao
Tiên nữ lại ngọt ngào
Thanh âm nàng quyến rũ

Vành nôi xưa sữa bú
Lớn lên học làm người
Nguyễn Du giọt lệ rơi !
Tôi thương nàng Kiều Lắm… !

Tươi lai này gửi gắm
Nước Việt Nam bao đời
Góc biển cuối chân trời
Ba miền chung tiếng nói

Trái tim người đau nhói
Biển Đông sóng rì rào
Hoàng Trường Sa nghẹn ngào
Ngư phủ than lưới rách

Ai là kẻ đáng trách
Dửng dưng với đồng bào
Vô cảm giọt máu trào
Sóng triều dâng đỏ quạnh

Dựng lầu cao thành quách
Biệt thự khắp xa gần
Mà sao lắm kẻ bần
Lo toan từng bát gạo

Sắn ngô nào khoai cháo
Kêu khóc dưới gầm cầu
Cụ gìa bạc mái đầu
Huân chương đeo đầy ngực

Nghe thấy lòng rưng rức
Tiếng Việt của tôi ơi !
Tang thương bao cảnh đời
Lê la lầm ngõ chợ

Nhiều con sen đứa ở
Xuất khẩu đi làm thuê
Cô dâu buồn não nề
Xót xa ôm đàn hát

Đồng quê làng nước khát
Nha Trang xác cá trôi
Than ôi kiếp luân hồi
Chuông chùa nghe ảm đạm

Khói hương bay ngàn dặm
Thấu tới tận trời xanh
Loài người sao nỡ đành
Bỏ rơi dân tộc Việt ?

9.7.2016 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét