Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

CHUYỆN VĂN CHƯƠNG BẮT ĐẦU TỪ MỘT BÀI THƠ ĐƯỜNG










Một Thuở Thăng Trầm…

Nũng nịu đôi lần thỏa gió trăng

Thờ ơ nửa kiếp cợt mây hằng

Trăm đường bướm lượn mơ màng trải

Triệu ngả ong vờn lả lướt băng

Lộng lẫy ngàn hoa bừng sáng tỏa

Yêu kiều vạn sắc thoảng màu giăng

Muôn đời hụt hẫng nào hay biết

Một thuở âu sầu ngẫm thấu chăng ...



Sư Tử SL 26/4/14


Bài thơ này do một cặp uyên uơng thanh mai trúc mã nàng Sư Tử Hà Trần và  chàng Supa Long nhớ lại từ thuở xa xưa ong bướm tuần trăng mật, mây mưa hoa nguyệt mà ra. Nay cái tên đề : Một Thuở Thăng Trầm và một chuỗi dấu chấm lửng đã cho cho ta đoán biết là cả một câu chuyện tình ly kỳ, lâm ly, ân ái, dạt dào dập dìu chìm nổi thăng trầm …như cả câu chuyện một nghìn một đêm lẻ  được mô tả bằng 8 câu đường thi 56 chữ ngọc bích lấp lánh trăng sao trong dải ngân hà….Tự bài thơ đã nói lên tất cả, chắc các bạn cũng chẳng cần tôi phân tích từng câu từng chữ

Thơ Sư Tử Hà Trần hay nói về thân phận đàn bà trầm luân hoa trôi bèo dạt nguyệt lặn mây tàn. Từ lâu Lu Hà tôi không làm thơ đường nữa. Thỉnh thoảng có ai viết hay cũng họa lại đôi chút cho vui.




Cảm Thán Dưới Trăng

họa thơ Sư Tử Hà Trần: Một Thuở Thăng Trầm…



Ngửa mặt lệ rơi khóc với trăng

Mây tàn nguyệt lặn hỡi cô Hằng

Xôn xao một thuở nào mưa gió

Rạo rực ngàn thu nỡ tuyết băng

Quân tử ly tao sầu lá rụng

Mỹ nhân hồi tưởng nhuốm sương giăng

Trăm năm hoa thẹn duyên trời định

Sông chảy bèo trôi có biết chăng…!



26.4.2014 Lu Hà



Đôi Lời Biệt Ly

viết tặng Sư Tử Hà Trần



Thu tàn nguyệt lặn mờ soi

Kìa ai lững thững bên đồi sầu tư

Lá vàng lả tả như từ

Gợi miền thương nhớ vi vu gió lùa



Vằng nghe thoang thoảng chuông chùa

Mây hồng sương trắng bốn mùa đổi thay

Ngậm ngùi nuối tiếc đắng cay

Nắng mưa dầu dãi tháng ngày khổ đau



Xứ người tuyết trắng mái đầu

Xuân về én giục chân cầu thở than

Cố hương xa tít ngút ngàn

Chinh nhân dặm thẳm lệ chan đôi hàng



Thắt lưng dải yếm sang ngang

Trăm năm lỡ hẹn ngỡ ngàng người ơi!

Ngẩn ngơ cánh nhạn cuối trời

Mây về nhắn gửi đôi lời biệt ly !



25.4.2014 Lu Hà




Và đây là lời thơ đối đáp của chàng Supa Long tức tướng công của nàng Sư Tử Hà Trần


Tủi Trăng Tình Não Nuột…



Rũ rượi im lìm ngất ngưởng trăng

Đìu hiu lặng lẽ ngẩn ngơ hằng

Sương trầm quẩn quyện tràn lan lướt

Khói tỏa lơi làn gât gưỡng băng

Bởi thẹn thùng nên lờ lững vướng

Vì thơ thẩn mới chập chờn giăng

Đành thôi tức tưởi buông hờ hững

Tủi xót xa tình não nuột chăng ...



SL 26/4/14

Sau khi đọc bài thơ của vợ. Supa Long đã đối họa lại ngay. Tôi thấy khí thế của anh chàng rất sung mãn bởi 3 chữ: “ ngất ngưởng trăng “. Một cảnh hoan lạc , vui thú dưới trăng quả là xưa nay hiếm có. Trần Thúc Bảo có sống lại cũng phải gọi Supa Long bằng bậc Thày bậc cụ mất thôi. Rũ rượi im lìm ngất ngưởng trăng quả là tuyệt vời. Cổ kim trăng tròn vành vạnh như cái mâm đồng, hay chín mõm mòm đỏ ửng như của bà Hồ Xuân Hương từng tả, hay trăng lưỡi liềm, trăng non tơ hồng đào. Nhưng trăng ngất ngưởng khật khừ rên rỉ rũ rượi  làm cho nàng Hằng Nga ngẩn ngơ thì quả là một tuyệt tác.

Sau khi trăng rũ rượi ngất ngưởng đủ kiểu rồi thì dĩ nhiên là: Sương trầm quẩn quyện tràn lan lướt. Chao ôi trăng của chàng Supa Long tứa ra sao mà lắm sương thế hở giời? Kế tiếp làn hơi bốc khói gật gưỡng băng. Cái gì gật gưỡng trượt trên băng. Một câu thơ rất hay mang nhiều ấn ý. Trăng lừng lững ngất ngưởng mà thẹn thùng hay nàng Hằng Nga thẹn thùng đây? Cả hai hay chỉ có một là cảm thấy thẹn thùng. Trăng của chàng Supa Long say đắm huyền hảo nhưng trong thơ chàng mô tả cũng có vẻ hơi bất lực hay sao mà vội buông tiếng thở dài vậy?
“ Đành thôi tức tưởi buông hờ hững
Tủi xót xa tình não nuột chăng…“

Một thuở thăng trầm…và tủi trăng tình nảo nuột... của vợ chồng nhà Trần-Long tưởng rằng là Supa vô địch hóa ra cũng buồn thế sao? Nhưng bây giờ qua một cuộc bể dâu chắc hẳn đã có nhiều từng trải?

Lu Hà tôi rất vui được tri âm tri kỷ với vợ chồng thi sĩ. Thật là tâm đắc vô cùng. Vậy có bài thơ để chia sẻ tâm tình với những cặp uyên ương, người quốc sắc kẻ thiên tài, một vùng như thể cây quỳnh cành giao này.

Bóng Tà Chiều Đông



Dập dìu biển nước gợn sầu

Niềm thương nỗi nhớ buồn rầu giọt mưa

Lắng nghe gió gọi lưa thưa

Nắm tay lần cuối tiễn đưa qua cầu



Giang hồ thôi vĩnh biệt nhau

Trời Âu trôi giạt mái đầu điêu linh

Phong vân lận đận duyên tình

Giai nhân dặm nẻo viễn trình phút giây



Dừng chận quan ải đắng cay

Đêm nay tri ngộ vui vầy gối nhung

Dạt dào hương ngát hoa dung

Ngọn đèn hư ảo trập trùng gió mây



Chập chờn trăng lạnh sương ngây

Sầu chung lưu lạc hương say canh dài

Ái ân lơi lả Liễu Trai

Ra đi chẳng hẹn ngày mai trở về



Rượu đào dàn duạ đê mê

Rồi đây lưả tắt ê chề bình khô

Vắng em hồn lạc bơ vơ

Còn ai say nưã mộng mơ lỡ làng



Lối tìm mờ mịt dặm tang

Bến nào hải ngoại quê nàng xa xôi

Tuyết rơi tràn ngập phương trời

Lòng băng trắng xoá hồi hồi xót xa



Tương tư châu lệ mưa sa

Hoàng hôn hiu quạnh bóng tà chiều đông

Nưả đêm trời nổi cơn giông

Sóng lòng gào thét bi thương não nùng!



cảm tác thơ Vũ Hoàng Chương: Đời Vắng Em Rồi

23.10.2012 Lu Hà


Bóng Ngọ Sầu Vương

cảm tác thơ Phạm Thiên Thư: Ngày Xưa Hoàng Thị



Ngày xưa tan học Ngọ về

Đường xanh nho nhỏ làng quê thuở nào

Bây giờ em ở nơi nao

Lòng anh lại nhớ nghẹn ngào xa xôi...



Cuộc đời bụi đỏ chơi vơi

Dấu chân hai đứa một thời cát pha

Mười năm sóng vỗ nhạt nhòa

Hàng cây phượng vĩ chan hòa nắng mưa



Chim non dấu mỏ như xưa

Xôn xao rặng liễu trúc đưa gió đùa

Lời đầu ngỏ ý hay chưa

Thẹn thùng vào lớp say xưa ngại ngùng



Hôm nay trở lại rưng rưng

Giọt sương trĩu lá tưng bừng bướm hoa

Mặt trời gác núi bóng tà

Hoàng hôn soi dấu trăng ngà lửng lơ



Suối ngâm trong vắt hững hờ

Chân cầu cá lội mơ hồ lá bay

Phong trần bao nối đắng cay

Hàng cây lã chã đọa đầy mưa rơi!



Ai mang bụi đỏ đi rồi

Chuông chùa thoang thoảng nửa vời em ơi!

Con thuyền tình ái ra khơi

Phù du bèo bọt ngược xuôi bến nào?



20.7.2013 Lu Hà


Tớ có khoảng 20 bài thơ có chữ Trăng ở đầu đề bài, định đăng cả vào đây. Sực nhớ lại vào đầu năm 2011 Diêu Linh là một cô gái rất thông minh chỉ đáng tuổi con gái Lu Hà. Có ra hai câu thơ ngỏ ý vui trên mạng, tớ thấy hay tức cảnh sinh tình và nối vận luôn. Sau đó còn đối đáp với cô khoảng hơn 10 bài nữa, tâm hồn thi phú rất phong phú lãng mạn vô cùng. Nhưng có người vô tình hay hữu ý nói: Trời ơi! Họ yêu nhau và làm cô gái đó xấu hổ chạy biến khỏi trang Facebook. Thật là tiếc cho dòng thơ trữ tình Việt Nam và cảm hứng thi phú của Diêu Linh với tôi cũng bị thui chột luôn. Hôm nay vô tình tìm trong máy tính có ngay bài thơ này có chữ Trăng ở đầu đề bài, nên đăng ra đây cho mọi người cùng vui thưởng lãm. Âu cũng là một kỷ niệm đẹp với Diêu Linh một tâm hồn thơ phong phú vụt sáng và cũng vụt tắt luôn bên cạnh Lu Hà. hơn 3 năm nay không thấy Diêu Linh quay trở lại Facebook nữa. Nghĩ mà ngậm ngùi thương cảm. Tiếc lắm thay! Tiếc lắm thay!



Thật lòng mà nói, không chỉ riêng Diêu Linh vài ba cô gái khác cũng phải bỏ trang Facebook mà chạy bởi sự đàm tiếu nhạo báng của thiên hạ.Thiên hạ vẫn có những tâm hồn ghẻ lở ác độc nhưng lại muốn mình trở thành thi sĩ mới lạ. Con gái người ta trong trắng hồn nhiên vô tư đáng yêu là bản tính tự nhiên của tạo hóa. Đáng lý ra mình phải trân trọng nâng đỡ dù người ta thơ phú với mình hay với ai cũng là bông hoa đẹp sinh ra trong cuộc đời này. Bỗng dưng vô lý xúc phạm danh dự lòng tự trọng của người ta một cách quá đáng như vậy thì làm sao mà còn làm thơ được để mà yêu thương? Tôi thì là loại nồi đồng cối đá chai sạn với cuộc đời, nhưng có tấm lòng đa mang sầu cảm và có khả năng phân tích tâm lý xã hội nên tôi vẩn cứ chai lỳ ở trang Facebook này, nhưng con gái phụ nữ người ta có tính tự ái cao lắm, một khi họ bị tổn thương, trừ đám đĩ rạc dư luận viên thì chúng nó biết liêm xỉ là cái quái gì. Miễn là có tiền và danh hão



Tại sao vẫn có kẻ tự nhận mình là đàn ông nam nhi mà hèn vậy? Có một ngã tôi không nhớ tên chỉ nhớ với y tấm hình y chụp với vợ y ngày cưới mặt mũi rất sạch sẽ rất đẹp đôi ở Việt Nam, chàng comlê buộc ca vát nàng váy trắng ra vẻ con nhà có của nhai của chứa. Y nói toạc móng heo treo móng lợn ra một cách rất ươn hèn ti tiện: Đề nghị anh Lu Hà đừng đăng thơ đối đáp xướng họa cảm tác của anh với người ta nữa, để dành chỗ cho người khác cùng vui. Mời anh ra chỗ khác, trang này có giới hạn. Anh chàng này cũng chen chân được nửa bài, muốn sáng tác thêm nhưng cảm hứng chưa đến nên cáu kỉnh cả với Lu Hà không lẽ đập răng vào vỉa hè, đập đầu vào tường để lòi ra thơ?



Hiện tượng quái đản này giống như thời bao cấp tiêu chuẩn tem phiếu, từng bìa đậu thịt, mắm tôm cũng như tiêu chuẩn thơ phải được chia đều nhất là ưu tiên con em cán bộ có nhiều công lao với cách mạng không bằng.



Nếu Diêu Linh cứ đối đáp với tôi chưa biết chừng cô sẽ có nhiều hứng khởi học tập trau dồi thêm về thơ phú. Cả tôi cũng nhờ đó mà ngôn ngữ thêm điêu luyện. Giống như đấu kiếm, mình chỉ có mãi một đường kiếm cùn mà cứ muá may quay cuồng, nay có bạn gỉỏi kiếm thuật, kết bạn với người ta để mà nhân đó mà trao đổi từng đường gươm lưỡi kiếm. Văn ôn võ luyện mà.



Bây giờ cô ở đâu, chúc cô nhiều thành công và hạnh phúc trong cuộc đời đầy gian nan ghềnh thác hiểm độc này.



Tính tôi hay tâm sự về những hiện tượng tâm lý trong xã hội. Người hiểu có trình độ thì thích, người không hiểu thì chê viết vài chữ là đủ, đằng này cứ dài dằng đặc chả giống ai trong Facebook này cả, vội cho tôi là thứ hạng người dị hợm kỳ quái.



Những cái hay cái đẹp người làm thơ cần phải biết để có kinh nghiệm vốn sống mà sáng tác. Làm thơ phải biết giãy bầy sự thật, những đớn đau, mất mát, tổn thất, xúc phạm của linh hồn.Tôi viết ra những dòng tâm sự này vì lương tâm trắc trở xót xa, nếu cô Diêu Linh hay bạn bè thân thiết của cô có đọc và hy vọng đến tai cô cũng là chút tấm lòng của tôi với cô và vài ba cô khác nữa. Tôi chỉ có thể bảo vệ tâm hồn các cô được như vậy thôi. Chắc chắn Sư Tử Hà Trần, Supa Long hay nhiều bạn thơ khác sẽ đồng tình với tôi và cũng muốn bênh vực các cô về lẽ phải tự do và công bình.



Trăng Bồng Lai

thơ tiếp từ hai câu ngỏ của Diêu Linh



" Dù cho có khối vàng ròng

Đâu bằng một áng bềnh bồng trăng thanh"

Anh tìm ở chốn mây xanh

Bồng lai bột hải hương lành tình em



Nôn nao phong cảnh êm đềm

Lầu quỳnh gác phượng nỗi niềm chứa chan

Thướt tha khác cảnh nhân gian

Diêu Linh trong đám phi tần của Vua?



Hay đây là chốn tiên nga

Giám quan ngự mã la đà ngẩn ngơ

Dập dìu sóng vỗ dạt dào

Từ nơi Cung Quảng sa vào động tiên



Ở đây ta chẳng cần tiền

Hoa thơm quả ngọt rượu liền năm canh

Bồng lai đỉnh núi Ngũ Hành

Nghe hồ than thở rung cành dương xanh



Bồng bềnh một áng trăng thanh

Diêu Linh tức cảnh long lanh mạn thuyền!

Chập chờn giấc mộng thôi miên

Kìa đôi loan phụng lạc miền đảo xa…



15.1.2011 Lu Hà

Chúc hai vợ chồng thi sĩ bình an hạnh phúc, các cháu học hành tấn tiến. Và trăng của ngày hôm  nay chắc hẳn lộng lẫy rực rỡ hơn trăng của một thời xa xưa rất nhiều

27.4.2014 Lu Hà


Hồi đáp: -Supa Long: Hôm nay SL và ST rất vui (Đọc xong Vợ Chồng cười sảng khoái) ... vì nhận được một bài văn rất lý thú từ một người Bạn người Anh đã viết tặng. Nhân Anh đọc hai bài thơ ĐL xướng Họa của SL va ST ... cám ơn Anh rất nhiều ... mong Anh tha lỗi vì đã cắt xén bài văn của Anh, hầu cho cô đọng để bạn đọc dể thông hiểu hơn ...

SL thân mời mọi người ghé qua đọc bài văn sinh động nầy nhé ...



Lu Hà: Cám ơn chú Long đã trích đoạn bài cảm xúc của anh về thơ vợ chồng nhà chú. Theo anh nghĩ cũng như các cụ ngày xưa thường bảo: Thú chơi thơ, nghĩa là dùng thơ để vui để chơi giải trí như đánh cờ đánh bài vậy qua câu chữ hài hước trêu đùa trọc ghẹo, đố chữ, đối câu, trăm ngàn ý tứ và cách hiểu nghĩa cũng khác nhau muôn màu muôn vẻ v. v... Sau này thơ còn được mở rộng để tả tình và dùng để phê phán giáo dục hay đả kích những thói hư tật xấu nữa....Nhưng thơ vẫn là thú chơi thanh cao tao nhã của các bậc đại hàn lâm học sĩ, biện sĩ, văn nhân, đạo sĩ, tu sĩ v. v…



Anh vừa mới ngủ trưa dậy, nhưng trong giấc ngủ cũng mơ thấy một câu chuyện dấp dính hư hư thực thực, tính toán, nghi kỵ, khôi hài:



Anh vào một cái quán ăn, sau khi cởi áo khoác lên giá. Anh đến bên quầy mua mấy lạng thịt quay muốn mang về nhà. Khi xếp hàng đến lượt mình bà hàng thịt chặt tảng thịt ra nhiều đoạn, anh thấy bà chọn những phần ở giữa thịt nạc rất ngon ít bạc nhạc, không dính mỡ lên cân. Khi trả tiền thì lại quyên mất ví tiền,  để vào túi áo khoác mới xin lỗi quay trở lại. Anh tong tả mang ví tiền đến hớn hở mở ví thấy lẫn lộn toàn tiền bằng kim loại 2 €, 1 €, 50 Cent v. v.. Anh sơ ý để một 1 € lăn trên sàn vào một cái hốc nền gạch nứt. Nhưng trong đó lại có 5 € nằm sẵn ở đó từ lâu và anh thuận tay nhặt luôn cả lên bỏ vào ví. Anh quay lại hỏi : “Các vị đứng đấy có ai rơi tiền không?“ Anh thấy mọi người lao xao có vẻ không hài lòng. Họ cho là anh có ý riễu cợt nhạo báng họ.



Lúc trả tiền anh đổ lên lòng bàn tay một vốc toàn tiền kẽm loại  2 €, 1 € , 50 cent ...nhưng riêng đồng 5 € vừa nhặt thì không lấy ra.  Bà hàng thịt lạnh lùng thản nhiên vốc lấy, rồi ném  cả vào ngăn kéo. Anh trố mắt nhìn  và nói to: “ Này bà phải trả lại tiền thừa cho tôi chứ? “



Bà ấy ờ ờ… nhưng rồi l ại n ói:  “tôi nhìn kỹ trên bảng cân thì số tiền ông trả vẫn chưa đủ. Thôi ngày mai qua đây mua thịt và trả bù lại nhé, ông còn thiếu vài cent ? “

Anh ngỡ ngàng không hiểu bà hàng thịt quay này có đáng tin không? Nhưng cũng đành cầm gói thịt về nhà cho xong chuyện, đứng lâu ở đấy ôi cả mặt ra, người ta cứ nhìn mình chằm chằm. Anh tỉnh dậy thì té ra chỉ là một giấc mơ kể cũng khôi hài ra phết.



Thế mới biết cả khi ngủ anh vẫn không quên sự đời. Có lần ngủ anh mơ thấy một trận đại hồng thủy và anh đứng trên bờ cũng dáng vẻ hiên ngang tựa Tô Đông Pha cất cao giọng sang s ảng đọc một bài thơ và khi tỉnh dậy còn nhớ. anh lấy mảnh giấy có sẵn trên cái bàn bên giường và cái bút bi chép lại sửa chữa vài chữ. Để anh tìm lại trong máy tính cho vợ chồng chú Long và mọi người đọc cho vui.


Đại Hồng Thủy



Ầm ầm bão nổi cây rung

Giấc mơ hồng thủy hãi hùng xiết bao

Hỏi rằng nguyên cớ vì sao

Thiên đình nổi trận cuốn trào trần gian



Bởi vì cộng sản vô luân

Môi trường hủy diệt muôn vàn bi thương

Gây bao tội ác bất công

Đất đai chiếm đoạt thê lương não nùng



Toàn dân làm chủ núi rừng

Ngụy ngôn xảo trá tận cùng thảm sâu

Than ôi, cảnh tượng úa sầu

Xác ngưòi trôi nổi mái đầu còn xanh



Ba Đình gạch ngói tan tành

Nước dâng muôn trượng rành rành chẳng sai

Sáng ra tỉnh dậy bi ai

Hành tinh trắng xoá u hoài xót xa



Xoá đi ân oán sơn hà

Giai không tứ đại nhạt nhòa sương rơi!

Adam tiên tổ giống nòi

Hoang vu trái đất một thời khổ đau!



Bài thơ ghi lại sau khi ngủ dậy

13.12.2010 Lu Hà


Giá như ngày xưa người ta gọi anh là Hà lão trượng, hay là Lu Thái Công, hay gia gia rồi thế mà vẫn còn lãng mạng đa tình ra phết. Có lần anh ngủ mê gặp một cô gái rất xinh mặc quần áo như thời trung cổ, thời Hùng Vương ấy. Nhưng cô ta lại đứng cao hơn anh và hai người trồng một cây hoa màu vàng ngang tầm mắt, không biết là loại hoa gì? Giúp cô ta trồng cây hoa xong, anh bỏ đi thấy cô ta khóc òa lên cứ nằng nặc giữ anh ở lại không muốn rời xa. Cô ta kêu bị đau ở vai tê dại cả một cánh tay vì dùng xẻng đào hố trồng cây. Anh thấy lạ mới hỏi cô ta tên là gì, hoàn cảnh gia thế ra sao? Cô ta dẫn anh về nhà gặp một thiếu phụ chừng 40 tuổi, bà ta đang nấu cơm nhìn anh mỉm cười. Anh chào bà và hứa sẽ quay lại mạng trầu cau sang hỏi con gái bà về làm dâu. Lúc tỉnh dậy bồi hồi xúc động cầm bút hý hoáy viết một bài thơ tình hẳn hoi.



Anh Đã Gặp Em Trong Mộng



Tôi đã gặp em trong giấc mơ

Thật chăng nhắc lại chuyện bao giờ

Hay là hiển báo ngày sau đó

Quả kiếp đời tôi như mộng mơ ?....



Giật mình tỉnh dậy miên man nghĩ

Cô gái tên gì vẫn chẳng hay

Mộng huyễn sao mà kỳ ngộ quá

Giống bao chuyện thực ở trên đời



Tôi nhớ giúp em trồng khóm cây

Cho hoa đơm trái mộng thêm tươi

Nhưng rồi tôi lại quên đi mất

Cô gái trong mơ khóc rụng rời!



Vội đến bên cô hỏi chuyện chi?

Làm sao nhức nhối ở bờ vai

Thì ra chan chưá tình tương ái

Cô gái cho tôi đoá mộng đời….



Tôi biết làm sao được hở trời

Loay hoay mộng mị thế mà vui

Chờ cho biết đến bao giờ nhỉ

Cô gái cùng tôi ở cõi đời?



Tôi vẫn nhớ em dong dỏng cao

Áo dài hoa tím thuở bao giờ

Vài trăm năm trước ai mà biết

Hiển báo hôm nay mộng chẳng ngờ?....



10. 4. 2008 Lu Hà



Có một lần nghe một cô ca sĩ  hát, mình phải lòng hay sao ấy, rồi đêm cũng thành mộng mị sáng ra nhớ lại là m ột bài thơ


Giấc Mơ Diệu Kỳ

thơ tặng cô gái hát trên mạng: Tìm Lại Giấc Mơ



Đào nguyên cô gái lạc rừng

Tóc mây vóc liễu rưng rưng lệ trào

Trái ngang tìm lại giấc mơ

Dập dìu ong bướm bên bờ đại dương



Con oanh thảng thốt bi thương

Dấu sương bụi cỏ vấn vương phũ phàng

Đêm dài nức nở bẽ bàng

Làm sao quên được bóng chàng thi nhân



Hồn thơ ấm áp nồng nàn

Cơn mưa bồng đảo chứa chan nghẹn ngào

Hang sâu sưởi ấm má đào

Trái tim bùng cháy lẽ nào chia ly ?



Sáng ra xếp lại tàn y

Gối chăn ướt đẫm đầm đìa hạt châu

Mắt nai tê tái u sầu

Tìm đâu ra bến giang đầu đợi anh ?



Cung đàn rên rỉ tàn canh

Đoạn trường thổn thức thương cành phù dung

Giấc mơ kỳ diệu não nùng

Mênh mông sóng ái trập trùng biển yêu !



5.5.2013 Lu Hà



Chúc vợ chồng cô chú Long và các cháu bình an vui vẻ

Chiều tối 29.4.2014 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét