Một sự bất ngờ Khương Nha là nữ thần oanh vàng đã cảm ngộ
thơ tình của Lu Hà. Tịnh thổ tràng can, đến chết không quên ơn Khương Nha ( Thu
Hà ). Xin được bày tỏ với Khương Nha mấy năm nay tất cả cả các bài thơ Lục Bát
hay Song Thất Lục Bát của Lu Hà làm rất đúng âm vận niêm luật. Song thất lục
bát khó nhất bởi cái anh vần trắc chữ cuối cùng câu thất đầu phải vần với chữ số
5 của câu thất 2. Cái này không phải dễ đâu. Không phải là khoe khoang tài làm
thơ mà lời tâm sự chân tình ngay thẳng từ đáy lòng của một tâm hồn thi sĩ .
Lu Hà chính thức bước vào niềm say mê sáng tác từ năm
2008. Từ năm 2000 đến 2007 chỉ chăm đọc thơ văn, đọc hết các bài giảng của giáo
sư Vũ Ký, tìm hiểu kỹ về niêm luật thơ đường. Cũng do tình cờ quen Thày Thích
Nguyên Tạng và giáo sư Trần Kiêm Đoàn. Làm được bài thơ nào cũng gửi anh Đoàn
cho ý kiến nhận xét. Lu Hà đang hào hứng thơ đường với nữ sĩ Tâm Quang thì bị
anh Đoàn dội cho một gáo nước lạnh: Lu Hà thôi làm thơ đường đi, thời nay thiên
hạ họ không đọc đâu. Nhưng anh thấy em có sở trường làm thơ tình đó.
Lúc đầu Lu Hà cãi lại rằng em sẽ tìm bạn thơ khắp hoàn cầu
trên mạng Internet. Xem có ai thích đường thi thì kết bạn thù tạc với họ. Sau
ngẫm nghĩ: Ừ nhỉ sao mình không sáng tác cả hai?
Thế nhưng tình ở đâu? Mình vợ con rồi, còn trai lơ ong bướm
làm gì? Vợ con mình toàn nói tiếng Tây?
Thế thì hồi tưởng lại thời thanh nhiên trai tráng của
mình, lục tìm trong trí nhớ xem có cô gái nào mình phải lòng? Bắt đầu là một cô
bí thư đoàn trường và ra đời bài thơ: Chiều Mưa Hà Nội
Chiều Mưa Hà Nội
Năm tôi mười tám tuổi
Lần đầu đến nhà chơi
Thẹn thùng không dám nói
Cháu vào đây ngồi chơi
Mẹ em cũng biết duyên
Tôi đã thầm yêu em
Nhưng tuổi đời chưa chín
Nên chẳng dám nói lên
Là bạn học cuả nhau
Tôi cũng chẳng khôn nhiều
Nên tình tôi câm lặng
Không dám ngỏ chữ yêu
Hà nôị một chiều mưa
Còn mưa đến bao giờ
Ta sánh đôi cùng bước
Hạt mưa lòng ngẩn ngơ
Rồi tôi đi bộ đội
Em đã tới nhà chơi
Tuổi cũng vưà mười tám
Đôi vầng trăng vàng soi
Những năm dài Trường Sơn
Còn thổn thức nguồn cơn
Tự trách mình nhút nhát
Sao ngày xưa dại khờ?…
Sau ba năm tôi về
Em chê tôi nhà quê
Để mẹ ngồi tiếp chuyện
Mà lòng tôi tái tê
Khi em đã có chồng
Quay xe em cản đường
Có nỗi niềm tâm sự
Nước mắt chảy đôi dòng...!
Lu Hà
Rồi mình đi bộ đội lại thì phải lòng cô gái mở đường Trường
Sơn:
Tặng Em Cô Gái Trường Sơn
Thuở trời đất trào cơn sóng đỏ
Hận ngàn thu giông tố mưa rơi
Nước non bàng bạc một thời
Cuốn theo tuổi trẻ một đời chinh nhân
Trai với gái lưá còn rất trẻ
Xếp bút nghiên thể chế lên đường
Chẳng hò hẹn ở chiến trường
Đoàn năm năm chín mở đường Trường Sơn
Anh tòng quân chưa tròn mười tám
Em theo sau tuổi mới trăng non
Vì sao duyên phận lưã lần
Yêu em mà chẳng trọn phần nỉ non
Trong đại đội xa gần là nữ
Luật nhà binh lành dữ biết sao
Cấm đôi trai gái hẹn hò
Cấm cùng đi dạo cơ hồ công khai
Anh lén lút bồi hồi ghi tặng
Gưỉ cho em vài tiếng thương yêu
Sợ rằng đồng đội biết nhiều
Phê bình kiểm thảo mọi điều gian ngay
Đời ta sao khổ thế này
Yêu nhau chẳng được tỏ bày cùng nhau
Cứ lầm lũi sớm chiều cuốc đất
Mở con đường đâm nát con tim
Hàng ngày xe chạy ầm ầm
Chiến xa xanh lá tới miền cao miên
Bệnh sốt rét lan tràn đại đội
Mưả mật vàng tê tái thương đau
Than ôi tuổi trẻ còn đâu
Môi thâm mặt tái âu sầu làn da
Sợ mất điểm thi đua tiến bộ
Nên anh đành thất thố với em
Thương em để bụng âm thầm
Ngày đêm toan tính lo tìm lối ra
Nhìn về miền Bắc quê nhà
Tương lai hy vọng đang chờ đón anh
Sau ba năm rừng xanh núi đỏ
Gạt lệ sầu máu rỏ tim phai
Chưa hề thề thốt nặng lời
Anh như cơn gió một thời thoảng qua
Rừng Trường Sơn vi vu gió thổi
Lạnh ru hồn tử sĩ âm u
Mây vàng lãng đãng chiều xa
Như Hoa chẳng biết bây giờ ở đâu?
Sống hay chết làm sao biết được
Chỉ biết rằng một bước lưu ly
Thương em tuổi trẻ thiệt thòi
Đời Hoa tan nát một thời chiến chinh…
2008 Lu Hà
Mình là bộ đội đoàn 559 lính công binh mở đường ở Nam
Lào. Mình chăm học nên vài tháng đã nói
được tiếng Lào chuyên mò vào bản đổi chác gà vịt về cải thiện cho trung đội. Chỉ
có đào rừng khoét ngạch có 3 năm thì năm 1975 mình ra Bắc để thi vào đại học
quân sự. Tuy không đủ điểm nhưng số điểm của mình thừa vào bách khoa hay tổng hợp
toán, nhưng chế độ bàn giấy quan liêu bộ đại học không nhận vào học. Nên tức
mình xin đi học nghề ở Đức.
Mình bỗng nhớ tới hai cô gái Đức đều tóc màu blond cả (
màu bạch kim ) giống như nàng Bạch Tuyết . Một cô tình cờ quen người anh trai đến
thăm gia đình. Cả nhà theo đạo và rất qúy mình thấy mình thật thà hiền từ. Mình
tin chắc cô bé này rất thích mình lúc hai người đứng duới một bức tượng cổ. Cô
ta bảo mình ghé tai vào xem cô nói gì? Nhưng mình đúng là ngã nông dân khờ khạo
trả lời: Chẳng nghe thấy gì cả. Bây giờ nghĩ lại biết đâu cô ta chả nói: Em yêu
anh ( Ich liebe dích) ?
Tiếng Vọng
tặng Susane
Anh đã ngoài hai mươi
Mà chưa một lần nào
Hưởng phút giây êm ái
Cuả tình thương dạt dào
Cuộc đời anh lênh đênh
Chiến tranh vùi dập anh
Nơi rừng thiêng nước độc
Tan tác bao mộng lành
Rồi anh được sang đây
Người ta gọi xứ tây
Gặp muà hoa tuyết nở
Mắt em nhìn lung lay
Cha em cũng mến anh
Anh trai laị rất lành
Mẹ thì ngồi yên lặng
Sứ quán dập rình anh
Mắt xanh nhìn xa xăm
Xinh tươi như trăng rằm
Mà anh còn câu nệ
Giáo lý của Việt Nam
Bữa ăn tối hôm nay
Thấy mọi người chắp tay
Anh giật mình luống cuống
Và quên cả chắp tay
Cha nhẹ nhàng mỉm cười
Con cũng phải chắp tay
Ra nhà em đi đạo
Thưa vâng: Giê Su Ma
Nhà em ở cũng gần
Sáng biên giới Ba Lan
Tiếng chuông chuà văng vẳng
Thức dậy em ngồi bên
Theo em đi thăm cha
Cao vút một toà nhà
Rồi ta đi thăm Mẹ
Bệnh viện đường xa xa
Moỉ chân dừng ở đâu
Đứng sát cạnh bên nhau
Dưới chân một bức tượng
Em thì thầm thật lâu
Áp tai vào oang oang
Tiếng vọng từ hư không
Nào anh đâu có biết
Tiếng lòng em ngân vang
Thật thà chẳng hiểu chi
Không biết em nói gì
Hai má em bừng đỏ
Đáy mắt dấu nụ cười
Linh cảm mối tình duyên
Nhưng anh chưa từng quen
Nỗi lòng ngươì con gái
Nên phận anh lần khân….
Ta đi tắt qua rừng
Quê anh gọi rừng thông
Nghe tim em hồi hộp
Sao anh nỡ lạnh lòng…
Không! Anh rất yêu em
Tình anh như tơ tằm
Vì anh còn lo sợ
Anh phải về Việt Nam
Thật là khổ trăm chiều
Còn trẻ chưa biết nhiều
Một cái gông xiềng xích
Tâm hồn chốn lao tù
Tự thương đời bơ vơ
Yêu em mà vẫn lo
Anh cần gì kia chứ
Quê anh nghèo xác xơ
Hèn không ngỏ tình em
Một muà đông bần thần
Buồn lá thư em gọi
Tuyết đáp dày dưới chân…
Đức Quốc 2007 Lu Hà
Trải qua nửa năm học tiếng Đức, mình thấy có cô gái Việt cứ
liếc mắt đưa tình với mình và mình tưởng bở viết thơ tán tỉnh cuối cùng lòi ra
cô ta đã có người yêu và mình tự nhiên trở thành thất tình một thằng cò chờ sái
2 còn bị thiên hạ mỉa mai đàm tiếu. Bực qúa hận đời đi lang thang trên một chuyến
tàu không định hướng lại gặp một nàng Bạch Tuyết hẳn hoi. Cô nàng cứ thầm lặng
quan sát mình tủm tỉm cười hoài. Mình cũng bạo dạn liều đến làm quen, may quá
toa tàu vắng người.
Rừng Bạch Dương
tặng Angelika
Mây trời bay vẩn vơ
Nào tôi đâu có ngờ
Người mà tôi yêu dấu
Bỗng ngoảnh mặt làm ngơ
Một mình trên toa tàu
Chợt thấy một Tiểu Kiều
Người đâu xinh xinh lạ
Tóc bạch kim thắm màu
Tôi buồn tôi mơ màng
Ngắm trời xanh mênh mang
Nàng nhìn tôi chăm chú
Dáng ra chiều cảm thông
Tôi thấy mình tự nhiên
Ấm lòng đến làm quen
Vì mới sang nước Đức
Ngô ngọng noí chẳng nên
Nàng dạy tôi phát âm
Ghép chữ cho đúng vần
Tôi là học trò nhỏ
Rất ngoan và rất hiền
Tôi sóng đôi cùng nàng
Dong duổi khắp phố phường
Nàng đưa tôi lên tháp
Rồi thăm viện bảo tàng
Dừng lại cùng ăn kem
Tôi giở ví ra xem
Nàng bật cười khanh khách
Ôi! Anh chàng Việt Nam
Thôi để em trả cho
Nàng thương tôi còn nghèo
Nhưng lòng tôi trong trắng
Trái tim nấc nghẹn ngào
Liếc nhìn anh quê quê
Nhưng ngoan quá, ngoan ghê
Anh chỉ cười không nói
Mà tình em đê mê
Tháng sáu nắng chang chang
Bóng tôi lồng bóng nàng
Tay nắm tay cùng bước
Một ngày nên nghiã chăng?...
Nàng thương tôi bơ vơ
Mạn tàu sông En- Bơ
Tôi nhìn dòng nước chảy
Ngao ngán ai hững hờ….
Vui chân tôi theo nàng
Lạc vào rừng bạch dương
Mắt nàng xanh biêng biếc
Như dấu cả trời trong
Nàng đưa tôi về nhà
Người quen đến dèm pha
Họ cãi gì không hiểu
Mặt tôi đành trơ ra
Mọi chuyện sẽ qua thôi
Nếu nàng quyết thương tôi
Thì ai nào cản được
Dòng sử tình vẫn ghi
Lòng biển say mặn nồng
Bén như ngọn lửa hồng
Lưả rơm từ tiền kiếp
Sét ái tình ngân vang
Nay nàng quá xa xôi
Mây trời lạc tới nơi
Hỏi về phương xa đó
Sao chẳng nói lên lời…
2007 Lu Hà
Cô gái này với mình gặp nhau rồi lại biến đi như một giấc
mộng liêu trai. Mấy lần Lu Hà này cũng quen mui nhớ mùi ân ái mò mẫm tới thì cửa
khóa chặt. Hỏi thăm hàng xóm thì họ dấu biệt tăm. Hình như cô ta dặn: Nếu anh
chàng Việt Nam đó đến hỏi thì nói không biết gì hết.
Lúc chia tay cô ta cứ ôm mình khóc nức nở dàn dụa nước mắt.
Thật là cay đắng tình đời. Sau đó là những bài thơ tặng ca sĩ Ái Vân. Anh Trần
Kiêm Đoàn tấm tắc khen hay và Lu Hà chính thức thênh thang trên đại lộ thơ tình
ái đó Khương Nha ơi!
Mình thấy lạ thiên hạ cứ khen hay, thơ mình làm rất chỉn chu, niêm luật bằng trắc ý tứ hình ảnh phong phú. Nhiều bài vận dụng điển tích rất khéo léo có kém gì Nguyễn Du đâu? Nhưng ngâm cho thì họ chạy ráo chả ai muốn dây dưa với mình. Có người mình tặng thơ rất tình cảm và anh ta khoe từng là ngâm sĩ của đoàn văn công. Chiều 30 tết có ông cụ đến tận nhà nhờ ngâm và anh ta sẽ sẵn sàng ngâm. Hình như một bài thơ tự do? Vậy mình bảo: Anh hảo tâm quá là đấng trượng phu thì ngâm thơ Lu Hà đi. Anh chàng không dám trả lời công khai mà lén lút gửi Email : Tôi chỉ ngâm thơ trong vòng anh em bạn bè gia đình họ mạc thôi. Còn Lu Hà thì xin lỗi tôi không quen anh. Hắn làm mình trở thành tẽn tò, phí phạm cả bài thơ mình cảm xúc tặng đích danh hắn khi nghe hắn ngâm thơ. Cũng may lại có nghệ sĩ Nguyễn Hoài Hương ngâm cho đúng một bài cũng đỡ tủi thân.
Mình tự hỏi thơ mình không hay dở ẹt hay trình độ cảm thụ thơ ca của các chàng các nàng ngâm sĩ nhà ta qúa kém hay vì lý do gì? Chính trị, tư tưởng ý thức hệ, hư danh háo danh, bổng lộc, tiền bạc, thị tường tiêu thụ v. v….?
Nay có Khương Nha mở đường tiên phong bước vào lầu thơ của Lu Hà ngâm liên tiếp 2 bài liền rất hào sảng ,say mê phong phú có thể là một cái dấu mốc son chói lọi đầu tiên trong lịch sử thi ca của Lu Hà ?
Thật ra đời Lu Hà chỉ sống có một lần, đời các nghệ sĩ ngâm thơ quả thật là tài ba có tâm hồn nghệ thuật hiểu biết về thơ thật sự mà họ không chịu ngâm thơ mình là tự họ thiệt thòi cho cái đời họ mà thôi. Không thể chờ tất cả chúng ta chết hết cả đi, rồi 30, 50 hay 60 năm con người ta sẽ vô tư hào sảng hơn và người ta sẽ ngâm? Để làm gì khi thi sĩ đã chết từ đời tám hoánh nào rồi như trường hợp Anh Hàn Mạc Tử là một tấm bi thảm hài kịch.
2.3.2016 Lu Hà
Mình thấy lạ thiên hạ cứ khen hay, thơ mình làm rất chỉn chu, niêm luật bằng trắc ý tứ hình ảnh phong phú. Nhiều bài vận dụng điển tích rất khéo léo có kém gì Nguyễn Du đâu? Nhưng ngâm cho thì họ chạy ráo chả ai muốn dây dưa với mình. Có người mình tặng thơ rất tình cảm và anh ta khoe từng là ngâm sĩ của đoàn văn công. Chiều 30 tết có ông cụ đến tận nhà nhờ ngâm và anh ta sẽ sẵn sàng ngâm. Hình như một bài thơ tự do? Vậy mình bảo: Anh hảo tâm quá là đấng trượng phu thì ngâm thơ Lu Hà đi. Anh chàng không dám trả lời công khai mà lén lút gửi Email : Tôi chỉ ngâm thơ trong vòng anh em bạn bè gia đình họ mạc thôi. Còn Lu Hà thì xin lỗi tôi không quen anh. Hắn làm mình trở thành tẽn tò, phí phạm cả bài thơ mình cảm xúc tặng đích danh hắn khi nghe hắn ngâm thơ. Cũng may lại có nghệ sĩ Nguyễn Hoài Hương ngâm cho đúng một bài cũng đỡ tủi thân.
Mình tự hỏi thơ mình không hay dở ẹt hay trình độ cảm thụ thơ ca của các chàng các nàng ngâm sĩ nhà ta qúa kém hay vì lý do gì? Chính trị, tư tưởng ý thức hệ, hư danh háo danh, bổng lộc, tiền bạc, thị tường tiêu thụ v. v….?
Nay có Khương Nha mở đường tiên phong bước vào lầu thơ của Lu Hà ngâm liên tiếp 2 bài liền rất hào sảng ,say mê phong phú có thể là một cái dấu mốc son chói lọi đầu tiên trong lịch sử thi ca của Lu Hà ?
Thật ra đời Lu Hà chỉ sống có một lần, đời các nghệ sĩ ngâm thơ quả thật là tài ba có tâm hồn nghệ thuật hiểu biết về thơ thật sự mà họ không chịu ngâm thơ mình là tự họ thiệt thòi cho cái đời họ mà thôi. Không thể chờ tất cả chúng ta chết hết cả đi, rồi 30, 50 hay 60 năm con người ta sẽ vô tư hào sảng hơn và người ta sẽ ngâm? Để làm gì khi thi sĩ đã chết từ đời tám hoánh nào rồi như trường hợp Anh Hàn Mạc Tử là một tấm bi thảm hài kịch.
2.3.2016 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét