Thứ Hai, 22 tháng 4, 2019

Thơ Tình Chùm Số 1.191


Trung Hiếu Nghĩa Hiệp
cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 17

Chàng rầu rĩ tái tê thểu não
Oán hờn căm lảo đảo toàn thân
Thế gian sao lắm bất nhân
Ác hơn lang sói vô luân tồi tàn


Năm ngày ròng muôn vàn dơi muỗi
Đói cồn cào nhớ tới ba hườn
Thuốc ông chủ quán miệt vườn
Giở ra ăn tạm cố trườn khỏi hang

Bỗng du thần đi ngang xem xét
Chuyện chúng loài mắc kẹt ở đâu?
Thấy người sương tuyết mày râu
Thân hình tiều tụy mái đầu còn xanh

Đại nguyên soái lừng danh thiên hạ
Sách trời ghi vàng đá phôi phai
Phù tiên bài viết u hoài
Ra tay cứu độ trần ai cậy nhờ

Lục Vân Tiên hồn mơ minh chúa
Gặp tiều phu xách búa vào rừng
Ban mai đi độ nửa chừng
Tiếng người rên rỉ mới dừng lại xem

Lão giật mình nhá nhem sáng tối
Ma quỷ xui lạc lối tới đây
Dưới vòm cổ thụ chất đầy
Lá vàng rơi rụng thân gày còng queo

Run lập cập hắt heo gió thổi
Tiều phu thương mới hỏi vì sao?
Vân Tiên nước mắt tuôn trào
Đầu đuôi sự thể thều thào nói ra

Kể sao hết nhân hà sầu tủi
Thiếu người đưa than củi đêm đông
Văn nhân hồ thỉ tang bồng
Chịu bao hiểm họa chất chồng khổ đau

Bên lề đường bạc màu mưa nắng
Chẳng ai thương cay đắng xót xa
Phận nghèo cơ cực lê la
Đầu đường xó chợ người ta khinh thường

Về với lão rau tương đạm bạc
Tạm lánh xa kẻ ác làm càn
Dần dà trong cõi nhân gian
Tìm thày thuốc giỏi trị căn bệnh này

Chàng than thở sáu ngày bỏ đói
Mắt thì lòa chẳng nói nên lời
Thân như tàu lá tả tơi
Không đi đứng được lệ rơi đôi hàng

Sẵn cơm nắm mời chàng trệu trạo
Cõng lên lưng lảo đảo về nhà
Cửa rừng vừa tới ngã ba
Đụng vào hảo hán tên là Hớn Minh

*Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên
19.2.2019 Lu Hà



Trung Hiếu Nghĩa Hiệp
cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 18

Trang tuấn kiệt dáng hình sắt đá
Lão tiều phu vội vã phân bua
Biết thày ở một ngôi chùa
Chân kinh võ thuật bốn mùa thảnh thơi

Lão đi rừng gặp người bị nạn
Lục Vân Tiên mừng bạn cố tri
Hớn Minh quỳ xuống tức thì
Có hai lạng bạc nhâm nhi tuổi già

Công lão trượng khắc bia trong dạ
Tiều phu cười vàng đá gì đâu
Một mình sương gió dãi dầu
Chẳng màng danh lợi sang giàu ngày mai

Lộc rừng gánh hai vai đủ sống
Cũng qua ngày nghe trống cầm canh
Hồng trần xa lánh ẩn danh
Hươu nai suối mát trăng thanh bạn cùng

Hai ngã biết anh hùng tương ngộ
Hỏi họ tên để nhớ tạ ơn
Lão tiều trở lại lâm sơn
Ung dung rìu búa dập dờn cỏ may

Về tới chùa vào ngay câu chuyện
Huynh làm sao lại đến nơi đây?
Mù lòa tàn tật nhường này
Biết bao cạm bẫy đọa đày não thân

Vân Tiên kể tinh thần chao đảo
Nhận thư nhà cấp báo mẫu thân
Bỏ thi người đã từ trần
Tiểu đồng mắc nạn tiểu nhân hại người

Bị xô xuống biển khơi hút chết
Họ Võ kia muốn giết mình đi
Dật dờ như cánh chim di
Phận bèo trôi dạt vân vi nơi này

Còn Hớn Minh từ ngày huynh đệ
Võ miếu kia mới kể ngọn ngành
Vẫn chưa đi tới kinh thành
Loan Minh quan huyện bạo hành dân oan

Ngã Đặng Sinh lăng loàn hống hách
Gái nhà lành đành hạch nhiễu nhương
Giữa đường gặp kẻ bất lương
Ra tay trừ ác mà vương án đày

Quận Sóc Phang chuỗi ngày thảm thiết
Thù gãy chân muốn giết đệ đi
Đặng Sinh sai lính một khi
Thức ăn bỏ độc xác thì bỏ bao

Chúng chẳng ngờ mưu cao kế hiểm
Cai tù kia dấu diếm làm chi
Anh hào mã thượng tương tri
Mai danh ẩn tánh trụ trì chùa thương

Đệ vượt ngục mà nương cửa Phật
Bỗng thấy huynh lật đật tới đây
Thôi thì tới bước đường này
Ở nơi thanh tịnh tìm thày thuốc thang

*Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên
20.2.2019 Lu Hà



Trung Hiếu nghĩa Hiệp
cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 19

Lục Vân Tiên hai hàng lệ nhỏ
Bình châu sa lại nhớ xuân đường
Tuổi cao mưa gió thất thường
Làm sao biết được cố hương tủi sầu

Chòm mây bạc chân cầu thảm thiết
Cánh chim trời biền biệt tha phương
Heo may ngọn cỏ thê lương
Hữu tam bất hiếu mạch tương ứa trào

Thương tiểu đồng gian lao vất vả
Cũng vì mình mà đã chết oan
Quặn đau chín khúc ruột gan
Sương rơi đầu ngõ dao hàn cắt da

Vào những lúc chiều tà xế bóng
Một mình cha mong ngóng con về
Phong ba dặm nẻo sơn khê
Dập vùi biển hận bốn bề bão giông

Đấng trượng phu tang bồng hồ hải
Hớn Minh khuyên oan trái vô vàn
Sinh ra phải chịu nguy nan
Hai vầng nhật nguyệt thế gian tỏ mờ

Rồi có lúc thiên cơ lại đến
Khương Tử Nha vinh hiển trọn đời
Cam La mưu trí hơn người
Mới mười hai tuổi một thời lừng danh

Lục Vân Tiên thôi đành chờ đợi
Luyện võ công cùng với Hớn Minh
Nỗi lòng hiếu tử trung trinh
Cam lai khổ tận thần linh trợ phù

Hết bĩ cực âm u bóng tối
Động lòng trời mở lối đường mây
Cha con xum họp vui vầy
Tào khang ân nghĩa vơi đầy nỉ non

Giờ kể đến Thể Loan hớn hở
Dồi phấn son nhăn nhở Võ Công
Quỳnh Trang khấp khởi ngóng trông
Đợi Vương Tử Trực tơ hồng xe duyên

Trai anh hùng thuyền quyên ái mộ
Quan trạng nguyên hạ cố đến chơi
Vợ chồng vội vã ra mời
Thể Loan yểu điệu nụ cười lả lơi

Vương Tử Trực chơi vơi trước ngõ
Huynh trưởng đâu chẳng có ở đây?
Anh em bát nước vơi đầy
Tuy hai là một hẹn ngày hàn huyên

Võ phú hộ huỳnh tuyền xa lắc
Họ Lục kia đã thác lâu rồi
Bệnh tình nguy kịch than ôi!
Thuốc nào chữa khỏi mệnh trời lìa xa

Vợ chồng lão làm ma tử tế
Lập đàn chay đủ lễ chiêu hồn
Cờ đen bóng quạ chập chờn
Cánh đồng hoang dã tủi hờn tóc xanh

*Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên
20.2.2019 Lu Hà



Trung Hiếu Nghĩa Hiệp
cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 20

Vương Tử Trực long lanh ngấn lệ
Thương đại huynh tài nghệ xiết bao
Văn chương uyên bác thi hào
Kinh luân đầy bụng lẽ nào biệt ly

Trang tuấn kiệt kinh kỳ thượng võ
Chức trạng nguyên để ngỏ cho tôi
Hiếu trung nhất mực than ôi!
Xót thân phù thể nổi trôi sông hồ

Tình mẫu tử cơ đồ thống thiết
Chống gậy đi biền biệt tháng ngày
Màn trời chiếu đất heo may
Biển cờ võng lọng xuống ngay hoàng tuyền

Mụ Quỳnh Trang đến bên ỏn ẻn
Mời quan vào uống chén sầu tang
Thể Loan yểu điệu dịu dàng
Chén thù chén tạc rộn ràng canh thâu

Trực say khướt đĩa dầu leo lắt
Phút mơ màng dìu dặt cung nga
Định thần chàng mới nhận ra
Giật mình ngồi dậy da ngà lạnh tay

Tẩu tẩu hãy mặc ngay quần áo
Phường bá dơ trơ tráo mặt dày
Chị dâu sao dám phơi bày
Lõa lồ như vậy giường này của ai?

Phan Kim Liên then cài cửa đóng
Tề Hoàn Công hoài mộng vợ người
Thế Dân quen thói lả lơi
Tranh giành huynh đệ tiếng đời loạn luân

Lã bất Vi lường gàn Tử Sở
Trò thông dâm chẳng sợ thế gian
Võ công chạy tới khuyên can
Quỳnh Trang hổ thẹn lạy van xin chàng

Vương Tử trực giàu sang chẳng đoái
Đầu đội trời không nói hai lời
Đôi chân đạp đất mà cười
Khinh tài trọng nghĩa mến người thẳng ngay

Hai vợ chồng chúng bay bạc nghĩa
Con gái ngươi tâm địa gian manh
Mai ta thăm viếng Đông Thành
Lệnh cho phủ huyện ngọn ngành hỏi ra

Đại huynh ta hồn ma tức tưởi
Thác khi nào rũ rượi ở đâu?
Án oan xét lại từ đầu
Sẽ đem các tích vạc dầu khảo tra

Đã Đổng Trác còn gà họ Lã
Kế mỹ nhân dùng ả Điêu thuyền
Gian phu dâm phụ đảo điên
Cha con ly gián Phụng Tiên giết người

Mả chồng ngươi còn tươi nấm cỏ
Nhang chưa tàn còn nỡ nguyệt hoa
Thể Loan đon đả sai ngoa
Bước ra ngưỡng cửa tân khoa ra về

Mật đắng trào ai dè ngã bệnh
Võ công kia đoản mệnh cho hay
Máu phun thổ huyết năm ngày
Chết như chó dại lăn quay giữa nhà

*Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên
21.2.2019 Lu Hà



Trung Hiếu Nghĩa Hiệp
cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 21

Chuyện kể tiếp Nguyệt Nga khi đó
Nỗi lòng riêng bày tỏ với cha
Nguyện thề một dải Ngân hà
Trọn đời chung thủy thiết tha cùng chàng

Lục Vân Tiên là trang tuấn kiệt
Bức truyền thần da diết xiết bao
Vào ra rơm rớm má đào
Trời xanh vời vợi nghẹn ngào nhớ ai

Phủ Hà Khê khâm sai đón rước
Kiều lão gia lên chức thái khanh
Quản luôn địa hạt Đông Thành
Ra tờ thông cáo thi hành quan nha

Sai quân đến tận nhà họ Lục
Mang bức thư hối thúc đi liền
Kiều công hỏi Lục Vân tiên
Hai dòng lệ chảy sầu miên não nùng

Quan thượng phẩm gạn gùng cho rõ
Lục ông đành bày tỏ nguồn cơn
Bấy lâu mưa gió chập chờn
Hồn ma bóng quế tủi hờn lá bay

Thiên hạ đồn chẳng may uổng mạng
Tháng ngày dài bóng dáng mất tiêu
Thân già lạnh lẽo cô liêu
Mong con trở lại sớm chiều ngóng tin

Chỉ còn biết đứng nhìn cánh nhạn
Cuối chân trời lẻ bạn xa đàn
Thái công cảm động vô vàn
Sau màn nghe hết khóc than nàng Kiều

Kiều Nguyệt Nga một điều chắc chắn
Vẫn tin chàng mắc nạn nơi đâu?
Sá gì bãi bể nương dâu
Dù cho gặp lại mái đầu hoa râm

Lòng nàng đã quyết tâm chờ đợi
Mời ngay vào con mới thưa lời
Nguyệt Nga nước mắt tuôn rơi
Chỉ tay bức họa phải người này chăng?

Ông giật mình ngỡ ngàng thổn thức
Treo trên tường đúng Lục Vân Tiên
Bấy lâu nàng vẫn chẳng quên
Trăm năm ôm mối lương duyên thề nguyền

Khách má hồng thuyền quyên mấy kẻ
Giờ hiểu ra con trẻ đi đâu
Nắng mưa dầu dãi mái đầu
Để cha trông đợi bể dâu đoạn trường

Sống hay chết tha phương xứ lạ
Bóng hoàng hôn muôn ngả ly tao
Thương thay phận gái má đào
Thầm yêu trộm nhớ anh hào  trần ai

Quan Thái Khanh trâm cài một bóng
Con gái tôi mong ngóng đợi chờ
Suốt ngày thơ thẩn ngẩn ngơ
Hai đầu nỗi nhớ đôi bờ đại dương

Chút tiền bạc tình thương thơ dại
Xin ông đừng ngần ngại nhận cho
Thày đồ cũng chẳng đáng lo
Vườn rau ao cá học trò đông vui

Tiếc kẻ sĩ dập vùi biển cả
Phận hồng nhan vàng đá sắt son
Kiều công lòng cũng héo hon
Mây trôi bèo dạt nước non sụt sùi

Thương con gái lui cui sớm tối
Ngày lại ngày tiếp nối không thôi
Thư cưu trống mái có đôi
Tơ duyên Nguyệt Lão than ôi kiếp người!

*Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên
22.2.2019 Lu Hà














Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét