Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

Thuyền Và Biển…. Hoa Và Người….



Bình thơ Giang Hoa và Lu Hà


Thuyền Và Biển ...

Con thuyền vượt biển giữa trùng khơi
Lữ khách người đi buổi rạng trời
Soải cánh buồm xuôi chìm mộng hỡi !
Chao làn gió ngược trỗi tình ơi !
Luồng theo sóng vỡ tim vời vợi
Mấy nẻo niềm dâng dạ rã rời
Đảo bến dần trôi về ngõ đợi
Buông chèo trở lái vụn hồn rơi ....

01.05.2016
Thơ: Giang Hoa




Hoa Và Người…
họa thơ Giang Hoa: Thuyền Và Biển...

Duyên nợ đôi ta sóng biển khơi
Vùi trong trăng gió khói mây trời
Hoa buồn thế thái đời oan trái
Người tủi nhân tình phận liễu ơi!
Phong nhụy sen tàn xuân níu kéo
Hồng nhan lá thắm sắc chưa rời
Hồn thu bảng lảng sương chiều lạnh
Trúc khóc thương mai giọt lệ rơi… !

15.5.2016 Lu Hà







Người ta bảo cuộc đời là một phương trình vô định nhiều ẩn số. Nghiệm số chính phải vất vả vật lộn may ra mới tìm ra, không thì toàn gặp nghiệm số ngoại lại. Tình yêu muôn vàn trắc trở như con thuyền trên đại dương mênh mông luôn bị những cơn sóng bạc đầu đánh cho tơi tả, đá ngầm đâm thủng tan hoang, cánh buồm rách nát.

Đời người con gái như bông hoa xuân sắc sẽ phai tàn theo ngày tháng. Sinh lão bệnh tử là vô thường. Giang Hoa và Lu Hà kẻ xướng người họa thành hai bài thơ đường Thuyền Và Biển , Hoa Và Người…

Giang Hoa:
“Con thuyền vượt biển giữa trùng khơi
Lữ khách người đi buổi rạng trời“

Lu Hà:
“Duyên nợ đôi ta sóng biển khơi
Vùi trong trăng gió khói mây trời“

Thi sĩ Lu Hà cảm xúc từ bài "Phương Xa" của Vũ Hoàng Chuơng thành bài song thất lục bát tiêu đề là:

Đắm Chìm

Neo đã nhổ thuyền xa rời bến
Dẫu cho dù lận đận bốn phương
Mặc cho sóng đánh thê lương
Cô đơn cay đắng vấn vương u hoài

Lũ chúng ta lạc loài lê bước
Lỡ sa cơ thảm khốc trần gian
Giang sơn tổ quốc bần hàn
Đắm chìm biển dữ rũ thân cát lầm

Đừng tức tưởi sinh nhầm thời đại
Hỡi thiên tài tê tái ước mơ
Ngược xuôi tất bật bơ phờ
Bát cơm manh áo đôi bờ đại dương

Hồn đắm đuối một phường bạc nhược
Thuyền ơi thuyền! nuối mộng chiêm bao
Giong buồm cất tiếng reo hò
Đất lành chim đậu mịt mờ trầm luân

Hãy tỉnh dậy gian nan chèo néo
Mảnh trăng tàn lẽo đẽo bám theo
Heo may đứng nưả lưng đèo
Tương lai vô định đói nghèo khổ đau...

23.10.2012 Lu Hà

Người Lữ Khách của Giang Hoa đã chèo con thuyền tình thuyền đời ra khơi với biết bao hoài vọng vào buổi sáng ban mai rạng trời đông, mặt trời vừa lấp ló dưới những chòm mây bàng bạc xa xăm...Trùng khơi bão tố sẽ bất ngờ ập tới  bất cứ lúc nào? Lu Hà thì thiếu tin tưởng vào một tương lai sán lạn. Mà ngay từ 2 câu đầu đã than thở: Có phải chăng duyên nợ đã đưa nhau ra chốn biển khơi để chôn vùi trong mưa gió sóng dữ mây trời?

Giang Hoa:
“Soải cánh buồm xuôi chìm mộng hỡi !
Chao làn gió ngược trỗi tình ơi !“

Lu Hà:
“Hoa buồn thế thái đời oan trái
Người tủi nhân tình phận liễu ơi!“

Thuyền và biển hoa và người là hai đối cảnh bi thương của cuộc đời. Thuyền ra khơi phải chịu bão táp mưa vùi do biển cả gây ra. Nhưng thuyền cần phải có biển có đại dương mênh mông để thỏa cánh bằng tung gío tự do. Người cũng như hoa ở nơi phòng the rèm phủ cũng có những giông tố ngầm dữ dội nội tại của tâm linh trái tim cõi lòng. Cánh hoa đào ngoài rèm gió biển, người trong rèm nhỏ lệ sa châu. Người đây hoa đó rất gần, cơn mưa tầm tã tốc rèm lộ hoa. Hoa cũng biết xót xa ai đó, đứng ngoài vừơn mượn gió hỏi han. Người buồn biết nói làm sao? Nhân tình thế thái liểu bồ mảnh mai...

Ở ngoài kia biển khơi lồng lộn, người tình quân bầm dập cánh buồm, mộng chìm sâu đại dương, chao làn gió ngược trỗi tình hồn trôi... Hồn chết đuối nào ai cứu vớt, trái tim côi lầm lỡ lạc đường. Con thuyền vô định la bàn thì không. Biết đi đâu thuyền tìm bến đậu, hoa và người thồn thức canh thâu...

Giang Hoa:
"Luồng theo sóng vỡ tim vời vợi
Mấy nẻo niềm dâng dạ rã rời"

Lu Hà:
"Phong nhụy sen tàn xuân níu kéo
Hồng nhan lá thắm sắc chưa rời"

Người ta muốn yêu thì không với đuợc, người ta hững hờ thì lại yêu ta. Ma tình dồn đuổi bắt nhau nên mới biết bao cảnh đời oan trái chưa nói là thanh mai trúc mã yêu nhau tha thiết tâm đầu ý hợp thì lại bị gia đình cha mẹ xã hội tấn công bày mưu tính kế phá hoại mà gây ra bao chuyện dở khóc dở cười. Đến khi tất cả đã thành tro bụi thì lại đấm ngực kêu Chúa Trời: Lỗi mọi tôi mọi đằng, cha mẹ tưởng thuơng con muốn tìm nơi môn đăng hộ đối mà không thèm đếm xỉa đến tính cách có hợp nhau hay không? Liệu có chung sống cùng nhau suốt đời được hay không? Chàng vật lộn theo luồng sóng con tim đau vời vợi, mấy nẻo niềm thương tàn lụi rã rời. Nàng thì phong nhụy sen tàn mỗi năm mỗi tuổi làm sao níu kéo được mùa xuân khi mưa thu thỏn thức cánh sen ngha rốn bài ca hương sắc leo lắt mãi chưa thôi...

Giang Hoa:
"Đảo bến dần trôi về ngõ đợi
Buông chèo trở lái vụn hồn rơi ...."

Lu Hà:
"Hồn thu bảng lảng sương chiều lạnh
Trúc khóc thương mai giọt lệ rơi… !

Giang Hoa và Lu Hà tạo thành một cặp 4 câu kết của 2 bài đường thi cho chúng ta rõ nét đôi linh hồn đau tương quằn quại nơi biển ái sông tình, hồn trở về ngõ cũ vườn xưa có mái nhà tranh lam khói, chàng không còn hơi sức chèo chống vật lộn, có thể tuổi cao tóc bạc mắt mờ... Nàng thì như chiếc bóng còm cõi nghe tiếng gió thu bảng lảng bên thềm trăng lạnh, chập chờn nửa hồn mây trên cành mai ngọn trúc lã chã sương rơi như những giọt nước mắt của ái tình bi lụy sầu tang kiếp người trần ai.

Ái Tình Ảo Vọng
cảm đối thơ Mai Hoài Thu: Dạ Khúc

Anh nghe phiến lá sầu rơi
Hồn thu thổn thức chơi vơi bên đường
Lá vàng lả tả hơi sương
Hoàng hôn mờ mịt vấn vương đoạn trường...

Tháng ngày nối tiếp bi thương
Giấc mơ tàn lụi má hồng phôi phai
Hàng hiên lã chã canh dài
Nhớ nhung sầu muộn trần ai lỡ làng...

Đời buồn giọt lệ dở dang
Bờ vai sương giá trăng vàng lẻ loi
Xung quanh quang cảnh tơi bời
Côn trùng rên rỉ rã rời lòng em...

Trong mơ bóng tối êm đềm
Rượt nhau đuổi bắt bên thềm trăng suông
Yêu tinh ma quỷ gạt lường
Ái tình ảo vọng thê lương não nùng...!

25.5.2012 Lu Hà

 Bình thơ ngày 16.5.2016 Lu Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét