Nhớ Cánh Phong Lan
Thơ mãi mà anh chẳng chán sao
Bâng khuâng thoang thoảng bóng hồn xưa
Lưả lòng âm ỉ còn vương mãi
Than củi còn đâu lúc xế tà?
Biết đấy mà sao chẳng chiụ yên
Thương đời day dứt mối nhân duyên
Tình người đeo đẳng theo năm tháng
Ôm cánh hoa lòng héo vạn niên
Có phải trời đày cho gặp nhau
Để rồi bi lụy mối sầu tư
Biển xa ngăn cách đôi bờ bến
Tóc bạc còn mơ chuyện vẩn vơ?
Anh vẫn làm thơ trả nợ đời
Ru lòng thi sĩ sống cho vui
Nếu không có lẽ thì anh chết
Đa cảm làm sao một kiếp người
Anh gặp trong đời bao mỹ nhân
Mà sao vẫn mãi chỉ là em
Những đêm ám ảnh hồn cô độc
Tỉnh dậy thương ai mộng ngẩn buồn
Anh vẫn thường ngày bên vợ con
Xuân thu đông hạ suốt quanh năm
Nhớ sao day dứt hoàng hôn ấy
Em gái chờ anh bóng xế tàn
Thôi đã lỡ rồi em gái ơi!
Nỗi buồn man mát nhớ nhau hoài
Thương nhau hãy sống cho nhau nhé
Hạnh phúc hương thu trọn cuộc đời
Nhớ lại mấy dòng gửi thế nhân
Đời em chìm nổi nỗi gian truân
Lụy tình hai đưá đầy đau khổ
Lỡ bước sa cơ lạc nẻo trần
Hai sáu năm rồi bao khổ đau
Giật mình mới hiểu tấm tình xa
Giá xưa hai đưá bình tâm lại
Một chút thời gian để có nhau
Ở đời ai dễ gặp tri âm
Chẳng được gần nhau anh nhớ em
Tri thức người ta là thế đấy
Nguyện cầu sao được sống bình an
Anh chẳng cầu xin được gặp em
Mong em hạnh phúc với chồng con
Dư thừa ngũ thập tri thiên mệnh
Còn ước gì hơn được sống yên
Nếu phải nghe tin chuyện của em
Vợ chồng em chẳng trọn tình duyên
Thương đau dằn vặt làm chi nữa
Hận để ngàn thu một nỗi niềm
Anh đã yên tâm với cuộc đời
Vợ hiền con thảo sống an vui
Biết bao hoạn nạn gom từng trải
Hạnh phúc có từ trong khổ bi
Anh vẫn làm thơ để tặng em
Chồng em liệu có trách gì không?
Anh tin người ấy là quân tử
Hiểu được lụy đời ôi thế nhân
Cũng xong mấy chục vài năm lẻ
Giấc mộng Nam Kha thoáng hết vèo
Tỉnh dậy vô thường ta mới biết
Tình thương tâm thức mới thanh cao!
1.5.2008 Lu Hà
Đám Cưới Trên Sông Ngân Hà
Em mới chính là vợ cuả anh
Cho dù có phải mất hư danh
Cả đời em chịu bao đau đớn
Tai tiếng cho em chữ aí tình
Thiên hạ nỡ phun lời rắn độc
Gán người quên nghiã bỏ tình thân
Vu oan giáo hoạ bầy nhung khuyển
Thóc mách người đời dương mắt xem
Em ơi hãy bỏ hết ngoài tai
Chỉ thấy trần gian có một người
Có kẻ yêu em từ tất cả
Tấm lòng tử biệt cuả sinh ly
Tuy chẳng cùng em với ái ân
Muối cay gừng mặn buổi còn xuân
Nhưng tình anh vẫn theo năm tháng
Thương cách xa nhau giận rỗi hờn
Đời người mấy chục thoáng là bao
Giấc ngủ trưa hè mộng vẩn vơ
Công Chuá Tiên Dung còn nhớ lại
Thương chàng Đồng Tử muộn đường tơ
Người xưa lưu luyến chuyện ven sông
Sóng nước xô đi bãi cát vàng
Có phải duyên trời hay hữu ý
Mà tình ai nặng mối sầu vương
Anh vẫn làm thơ kể chuyện mình
Muôn đời để lại cõi tâm linh
Em ơi! Yêu nữa và yêu mãi
Anh đã cưới em cả cuộc tình
Rồi một ngày kia thoát cõi dương
Đi tìm nhau nhé ở không trung
Vù vù gió thổi hồn nâng cánh
Trên dải Ngân Hà ngó bốn phương
Sóng nước đuà reo dưới gót chân
Muôn vàn ánh sáng nhảy lăn tăn
Em chờ anh ở nơi tiên cảnh
Như đã xưa kia hẹn dưới trần
Ngân Hà một dải rộng mênh mông
Ô thước từng đoàn sải cánh ngang
Chức Nữ em ơi! còn dệt vải
Đừng quên dệt tặng mộng trần gian
Tấm mộng dương trần đã dệt xong
Đường hoa chỉ nhẹ cánh tay tiên
Như hình em gái ngày xưa ấy
Nép bóng bên anh trải tấm vàng
Câu truyện đôi ta có thế thôi
Thắp đèn mà nhỏ lệ dầu rơi
Đầm đià gối lẻ hình in bóng
Đôi Hạc bay qua cánh cổng trời!
25. 2. 2008 Lu Hà
Thêm Một Muà Thu
Mấy chục năm rồi thu laị thu
Trời còn ảm đạm đến bao giờ
Như ai nhớ cánh phong lan ấy
Thương cả muà thu lạnh bốn muà
Cứ tưởng lâu rồi thu sẽ tàn
Cánh hoa yêu dấu của trần gian
Nào ngờ năm tháng còn lưu lại
Một chút hương lòng thu chẳng tan
Nếu bảo muà thu héo cánh hoa
Cho lòng thêm nặng nỗi tương tư
Thương ai khao khát người tri kỷ
Thêm một muà thu thêm khổ đau
Một bước xa đi một lỡ làng
Đường trần xanh thẳm áng mây trông
Thương ai lầm lũi trong mưa gió
Hận để ngàn thu một nỗi buồn
Ta phải đi rồi hãy dấn thân
Đời trai lãng tử cõi phong trần
Thương yêu chẳng được như mong đợi
Kiếp quả thôi đành ôi mỹ nhân
Ta chẳng quỳ xin nợ vấn vương
Tuỳ lòng tự nguyện của tình thương
Nếu cho duyên số là như vậy
Nhỡ bước sa cơ chiụ lỡ làng
Mấy chục năm rồi thu lại thu
Tình tôi khô héo đến bao giờ
Mong ai như đoá phong lan ấy
Mưa cả lòng tôi rụng lá sầu
Nếu đợi muà sau được tái sinh
Lụy tình kiếp trước hận trời xanh
Ba sinh chồng chất thêm duyên nợ
Thương dệt cho nhau tấm mộng lành
Thêm một muà thu thêm khổ đau
Vẩn vơ mơ mộng mãi trong đầu
Thương chàng thi sĩ tương tư mãi
Nửa già thế kỷ với hồn thơ
Anh sẽ tìm em ở kiếp sau
Dương trần mộng dệt tiếng đàn ca
Trời thu thăm thẳm không buồn nữa
Chẳng nỡ sinh ly chẳng nỡ sầu
Anh chẳng đi đâu trong gió mưa
Yêu chiều ân ái mộng tình xưa
Nếu trong căn số còn ghi nhận
Kiếp trước thiệt thòi bao khổ đau
Mấy chục năm rồi đã tạm yên
Đường trần lê bước nỗi truân chiên
Bỗng ai nhắc đoá phong lan ấy
Nhớ lại muà thu gợi cảm phiền
Chậm một sát na nặng gánh sầu
Trường tình đêm hận ngóng muà thu
Chẳng may nhầm nước sai đường bước
Thêm một trời sao thêm khổ đau….!
2008 Lu Hà
Món Nợ Ân Tình
Trải gió bụi bao phen ân oán
Sóng ba đào tủi hận nguồn cơn
Chúng sinh muôn cõi dương trần
Cánh bèo tan hợp ái ân chan hoà
Dẫu chẳng thuận kiếp xưa tiền định
Cưỡng làm chi số mệnh an bài
Người ơi gặp gỡ làm chi
Cho thêm sầu oán cho đời thêm cay
Say mê ai đặt bày quăng lưới
Ao hồ sâu bắt cái thủy chung
Trái duyên buộc chỉ tơ hồng
Cho đời vương lụy mang lòng sinh nghi
Dồn thế bí đường đi nước bước
Theo dấu chân đám rước qua sông
Thuyền qua bến vắng đò suông
Ngậm ngùi đôi ngả sầu vương canh tàn
Đời trai trẻ tủi hờn cố quốc
Chót sinh ra chẳng được như lòng
Nuôi con luống những cầu mong
Công thành danh toại xứng giòng nho gia
Bao mộng ước thành ra mây gió
Bút nghiên thành bỏ xó ai hay
Bon chen là giống đua đòi
Không thần không thế thành người bỏ đi
Dễ cam chiụ một đời hèn kém
Trí nam nhi chiụ ngậm bồ hòn
Trông ra bốn bể sầu than
Kiếp này giun dế tro tàn lá bay
Gạt nước mắt cho hay phương sách
Phải xuất dương cứu cánh cho đời
Tự mình giải phóng mình thôi
Vì cây dây cuốn một thời đau thương....
2008 Lu Hà
Anh Đã Gặp Em
Đã mấy thu rồi vẫn ngẩn ngơ
Thông reo đuà rỡn khách bơ vơ
Một ngày nắng đẹp ven đường phố
Bóng liễu thướt tha một Tiểu Kiều
Em đứng bên anh nở nụ đào
Bảo rằng đông khách lắm người chờ
Không còn chỗ nữa thì ăn đứng
Lữ khách giật mình coĩ mộng mơ
Em đi tìm chỗ để anh mua
Như nghĩa tao khang đã hẹn hò
Câu truyện dẫn đường người nghệ sỹ
Ô hay tiền định đã giăng tơ?
Hai bóng lồng nhau ép phố xưa
Em tôi bé bỏng dáng yêu chiều
Thầm thì bảo nhỏ anh hiền quá
Em chính tên là gọi Ái Vân
Gật đầu tư lự ngắm xa xăm
Giờ đã hết rồi chuyện đóng phim?..
Từ đó duyên em vào nghiệp số
Ai nào còn nhớ chuyện cô Nhung
Cứ tưởng chuyện này có thế thôi
Gặp nhau chẳng toại được thì đi
Giang hồ lãng tử đời vô định
Ai có ngờ đâu nợ chứa đầy ?
Nghĩ lại về sau mới đắng cay
Gặp nhau là chỉ để chia ly
Bao giờ hết nghiệp thì quay laị
Anh vẫn chờ em đoá mộng đời
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét