Cho Đời Tôi Vui
Tôi nằm tôi ngẫm ra thơ
Tôi như một kẻ bơ vơ chợ đời
Trần gian bao nỗi đắng cay
Mà tôi vẫn cứ đắm say một người
Tôi đi giưã chốn trần ai
Phong sương gió bụi nổi trôi luân hồi
Canh Dần một thoáng thở dài
Meo, meo Tân Mão ngậm ngùi xót xa
Bao đêm mộng tưởng chiêm bao
Nhớ ai tôi mới làm thơ cho đời
Thơ tôi như cánh diều bay
Lênh đênh bão tố dập vùi biển sâu
Đứt dây lồng lộng lên cao
Lạc miền bồng đảo thiên nga cõi trời
Ngán sao hạ giới mưa rơi!
Quanh năm tầm tã ai người hiểu tôi?
Mong sao vẫn có một người
Hồng nhan tri kỷ bồi hồi thương tôi
Tôi như một kẻ lạc loài
Cô đơn lạnh lẽo tuyết rơi não nùng
Sáng nay mở cưả ngắm trông
Một màu trắng toát mênh mông cánh đồng
Nhưng tôi quyết chí sẵn sàng
Xăm xăm đạp tuyết xếp hàng mua hoa
Không quên chai rượu hồng đào
Tiễn con hổ dữ đón sao mèo về
Thăng thiên pháo nổ giưã trời
Giao thưà tuyết rụng cho đời tôi vui?
29.12.2010 Lu Hà
Tân Mão Đến Rồi
Hồn thơ tôi đã cháy rồi
Tro than vướng bụi mây trời cuốn trôi
Sông Tương tầm tã mưa rơi
Hạt châu lã chã lòng người vấn vương
Thuyền ai giưã chốn mênh mông
Cuồng phong dữ dội bốn phương não nùng
Trải qua muôn dặm đoạn trường
Mà sao sông vẫn dửng dưng hững hờ?
Quan san trăm nẻo sơn hà
Hỏi người thục nữ bây giờ ra sao?
Bọt bèo bao kiếp phù du
Hữu duyên tương ngộ bắc cầu mà qua
Dù cho biển rộng sông sâu
Trèo đèo lội suối ngẩn ngơ má đào
Chong đèn muá bút khai hoa
Bên song cưả sổ dật dờ meo meo!
Năm Dần một thoáng hết vèo
Ngán con hổ độc còng queo một mình!
28.12.2010 Lu Hà
Bên Bờ Sông Tương
Hồn bay theo gió bơ vơ
Hững hờ nước chảy đôi bờ sông Tương
Tâm tình năm tháng vấn vương
Cớ sao lồng lộng đại dương xa vời...
Bao nhiêu mộng ước chôn vùi
Giưã vầng mây trắng biển khơi lạnh lùng
Ơn con nhạn trắng can trường
Đạp mây cưỡi gió vì lòng thiết tha
Bao giờ ô thước bắc cầu
Cho mây gặp gió cho ta gặp nàng
Phỉ nguyền bao nỗi ước mong
Hồng nhan tri kỷ canh trường nỉ non
Đông về cúc nở phượng tàn
Muà xuân sẽ đến nắng tràn cây xanh
La đà trong cõi nhân sinh
Hồn tôi lạc lõng trường tình sầu tư
Tương tư nên mới làm thơ
Gửi người thục nữ bên bờ sông Tương!
28.12.2010 Lu Hà
Trăng Rụng Canh Tàn
hoạ thơ Nguyên Trường: Chiếc Lá Mầu Trăng
Ở lại bên nhau một tối nay
Trời sao vằng vặc muộn màng say
Ôi chao tha thiết còn trăng tỏ
Lơ lửng treo cao chẳng với tay
Huyền ảo bao nhiêu mộng đến nay
Vầng trăng nào tỏ nỗi sầu cay
Hương hoa chưa thắm tình xuân lạnh
Khúc nhạc sầu bi điệu lắt lay
Trăng hỏi mây che trách gió không?
Như người dương thế khóc đòi xuân
Hương hoa một thoáng luà trong gió
Đẫm lệ nhìn trăng lặn đáy sông…
Ở lại bên nhau còn tối nay
Tàn canh trăng lặn hết nồng say
Mai đi muôn ngả trời trăng mộng
Nhấc chén sầu ly cho thật say….
25.8.2209 Lu Hà
Lời Phân Trần
Hai mươi sáu năm rồi còn gì nưã
Em gái ơí! Em vẫn muốn hỏi anh
Sao vội ra đi khi tình mới chớm xanh?
Khi hoa lá vẫn đang chờ quả ngọt
Em đã đến như thiên thần giáng thế
Anh nhận ra như đã gặp trong mơ
Như ngàn xưa đã khắc hẹn lời thề
Và đã được như người anh mong đợi
Trên thượng giới vẫn đang chờ phán xét
Dưới trần gian em đã đến bên anh
Để chư tiên phải nổi giận lôi đình
Đã xé toạc ném trả nơi trần thế
Anh buồn tủi ra đi không trở lại
Thôi đừng trách anh trách kẻ lữ hành
Anh buồn lắm nước mắt chảy vòng quanh
Như vết chém buốt hai lần thế kỷ
Anh giận cho anh một đời bế tắc
Kỷ vật là một mảnh giấy vô duyên
Bút tích của anh nét chữ điêu tàn
Tàu đã chạy như vội vàng lẩn trốn
Anh đã sợ vì cuộc đời đau khổ
Nợ đàn bà bể aí sẽ dày thêm
Vì kiếp nghèo mà anh đã mất em
Bao năm tháng tắm mình trong nước mắt
Em xuất hiện như thiên thần phá rối
Vì yêu em mà bày laị ván cờ
Mong cuộc đời hai đưá sẽ nở hoa
Anh hồi hộp đợi phút giây lịch sử
Anh đã sợ run tay trang giấy mới
Nợ sổ đời mà anh dấu traí tim
Để cho em phải tự biết đi tìm
Em cũng sợ vì em là con gái
Thế mới khổ cho cuộc tình câm lặng
Ý anh ,ý em trời chẳng chịu chiều
Do dự thế để sầu muộn ngàn thu
Đã đánh mất thiên sử tình bất diệt
Trời nổi giận sai người đi gọi hát
Anh mất em rồi vĩnh viễn ái nhân
Em đâu biết đời chỉ có một lần
Người quân tử đánh ván bài số mệnh
Em đâu hiểu cuộc đời anh nặng gánh
Chẳng thong dong để đáp laị tình em
Vội vã ra đi như kẻ mất hồn
Mang nỗi khổ của sầu thu vạn cổ
Em đi hát là thuyền anh lỡ bến
Cho kẻ lữ hành bươn bả theo tàu
Chở về xuôi cả một nỗi u sầu
Ôm mặt khóc trên toa tàu giá lạnh
Thế là hết còn gì đêm biểu diễn
Rạng rỡ kiêu sa em đón anh vào
Phòng của em nơi son phấn ngọc ngà
Em tôi đẹp phong lan muà băng giá
Trên sân khấu em nhìn anh rõ nhất
Em hát cho anh hay hát cho mình
Mắt rưng rưng rơi ngấn lệ vòng quanh
Em ngoan quá để lòng anh tưá máu
Đi lang thang giưã đêm khuya tuyết đổ
Kẻ si tình còn suy tính làm chi?
Bao thương đau! Em án ngữ cuộc đời
Trời đang đẹp bỗng hoá thành u tối
Đời lữ hành muôn phương trăm nghìn ngả
Hàng triệu người may chỉ gặp một người
Trong kiếp này chỉ có một không hai
Hương đơm trái tim hồng cùng dao động
Em thích anh một tâm hồn cháy bỏng
Biết yêu thương và cũng rất phong trần
Để cho em làm chỗ dựa niềm tin
Anh xông xáo nhưng laị không thô bỉ
Em thích anh vì anh không uống rượu
Và trọn đời sẽ chẳng biết đánh em
Anh gặp em như tia sáng nghìn năm
Để trinh phục như thiên thần vệ nữ
Cuộc đời phải đâu như trên sân khấu
Để nụ cười tê tái trái tim em
Biết làm sao mà phải chiụ u buồn
Vì món nợ Việt Nam chưa trả được
Tha lỗi cho anh nghìn lần em nhé
Ván bài này anh đã trắng hai tay
Laị gặp em không đúng lúc đúng thời
Nên anh phaỉ cắn răng mà chiụ thiệt!
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét