Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

THƠ TÌNH CHÙM 30



Sông Tương

Sông Tương sóng vỗ nghẹn ngào                                                                          
Mưa tình nhân thế dạt dào chảy xuôi
Đông Tây hai ngả ngậm ngùi
Chưá chan giọt lệ biển khơi trập trùng

Thương em anh mới có lòng
Năm canh rầu rĩ má hồng phôi phai
Sao em chẳng nói một lời?
Rằng em cũng nhớ bồi hồi sông Tương
Sáng ngày ẻo lả soi gương
Tháng năm ảo não vấn vương tâm tình
Trái tim giá lạnh sao đành
Để người tri kỷ vấn mình thở than
Nỗi niềm canh cánh trăng ngàn
Cung đàn lạc điệu muôn vàn sầu tư
Bây giờ người ở nơi nao?
Mênh mông thăm thẳm bụi mờ thời gian
Dửng dưng lá rụng trăng tàn
Hoa trôi bèo dạt muà xuân héo mòn
Xót xa cánh nhạn đôi lần
Đôi bờ lạc lối cho buồn sông Tương!

25.12.2010 Lu Hà


Hãy Nói Đi Em

Đợi mãi em hoài em gái ơi!
Noel lưỡng lự chẳng nên lời
Lòng anh hừng hực như than đốt
Rơm củi lò hương đã bén rồi...

Đừng trách tơ duyên phận hẩm hiu
Nưả đời lận đận vẫn đòi yêu
Thương em vương vấn dư dòng lệ
Thổn thức năm canh một dáng Kiều

Anh sẽ tìm em bên suối thơ
Mặn mà êm ái trái hoa mơ
Hồng nhan tri kỷ cùng năm tháng
San sẽ cho nhau cả bốn muà...

Hãy nói đi em bởi cớ sao ?
Bâng khuâng tư lự nỗi âu sầu
Bao điều như thế ô hay thật
E thẹn nên em muốn giả đò...?

Chuyện chỉ đôi ta biết thế thôi
Mà sao lại sợ thế gian cười
Thị phi khó tránh đời dung tục
Hãy nói đi em chỉ một lời!

24.12.2010 Lu Hà


Em Giận Anh Sao?

Em giận mãi sao mà chẳng nói
Hay còn vương vấn với thời gian
Đàn ông ra thế ồ hay nhỉ
Hừng hực lò than chóng nguội tàn?

Thì hỡi em ơi, ở thế gian
Phải đâu bóng xế buổi hoàng hôn
Trái tim tươi thắm hoa màu đỏ
Năm tháng phôi phai chẳng dễ tàn...

Kỷ niệm tâm hồn dõi bước đi
Đường trần muôn nẻo cõi bi ai
Em ơi! có phải vì tiền kiếp
Vương vấn tình anh với tháng ngày?

Lần lưã làm chi em cuả tôi
Vì sao em chẳng nói nên lời
Tương tư giưã bến đò mong đợi
Khắc khoải canh khuya mộng rã rời...

Phải chăng còn nợ nghiã tào khang
Một kiếp phôi phai phận má hồng
Hữu duyên tương ngộ năng thiên lý
Cách mặt trùng dương bao nhớ thương!

Chỉ rối tơ vò em biết không?
Năm canh vò võ tháng ngày mong
Lênh đênh trong cõi mù xa thẳm
Đất khách phong trần ôi, cố hương!

25.12.2010 Lu Hà


Tâm Sự Người Thơ

Tâm sự người thơ lệ ưá trào
Thương ai vò võ một đời hoa
Bao muà thu đến trăng tròn khuyết
Tình ái chôn vùi đắm biển sâu!

Nàng vẫn nặng lòng chiếc bóng côi
Thời gian lặng lẽ phũ phàng trôi
Tình người nhân thế đầy gian dối
Giấc mộng tàn canh tấm tức hoài...

Đáng mặt anh hào có mấy ai?
Cùng ai san sẽ nghiã đầy vơi
Đêm trăng huyền ảo hồn thơ gọi
Để chị Hằng Nga thức giấc cười...


Ai biết lòng ai như đoá hoa
Hương thơm xào xạc suốt canh khuya
Bướm chim ngây ngất hồn thu thảo
Bột hải triều dâng sóng nước trào!

Thôi nhé đừng than nuối tiếc đời
Cung đàn réo rắt gió mây bay
Bá Nha gảy khúc tình nhân thế
Thao thức kià ai Chung Tử Kỳ!

Ai vẫn đem lòng ngưỡng mộ ai
Mà sao ai vẫn chẳng nên lời
Ngóng trông như đợi người trong mộng
Tỉnh dậy bâng khuâng luống ngậm ngùi!

25.12.2010 Lu Hà


Em Tôi Vất Vả

Tìm em anh biết ở đâu?
Sáng ngày bươn bả la đà hoàng hôn
Thức khuya dậy sớm chuyên cần
Mưu sinh tần tảo muôn phần khó khăn
Đoan trang yểu điệu môi son
Chiều thu dào dạt nỉ non sông hồ
Hò ơ bên bến Ninh Kiều
Sông Hương núi Ngự thuở nào còn đây
Tình trường vương vấn đắm say
Rượu nồng em rót bồi hồi chưá chan
Quê hương cay cực cơ hàn
Tấm lòng tha thiết tổ tiên giống nòi
Việt Nam muôn dặm xa xôi
Bát cơm rau muống nhớ mùi me chua
Thương em viết mấy vần thơ
Bình yên an thái má trái đào xuân nương
Mênh mông dặm thẳm trùng dương
Biển khơi xa cách nỗi lòng cuả anh!

14.12.2010 Lu Hà


Trái Duyên
tặng V

Bế tắc tinh thần khổ lắm sao?
Để người thục nữ cứ lao đao
Thương em phải chịu vòng kiềm toả
Lễ giáo trói đời phận gái tơ

Chẳng chút yêu thương chẳng mặn nồng
Mím môi hờ hững nỗi bi thương
Đau lòng nuốt hận gieo nhầm trái
Nhăn nhở hò reo kịch hí trường

Đỏ thắm trái tim dấu bóng anh
Cương thường phá bỏ sống cho mình
Hình anh vẫy gọi cho em sống
Đạp vỡ u minh cõi mộng tình

Em nói đúng rồi, em gái ơi!
Đi là để đẹp trọn cho đời
Nếu không có lẽ thì điên mất
Có sống bằng không một kiếp người...

Cò vạc tình suông hận bến đò
Sống trong tủi cực mối tình hờ
Tiếc gì hai chữ vinh quang chứ
Rớt mực gà sa chó cắn bưà

Mượn tiếng kỷ cương nó doạ em
La làng đánh trống kẻ đê hèn
Tráo trâng mặt thú thêm vây cánh
Ức hiếp em tôi chịu nỗi niềm

Anh ngẫm đời anh tự xét ra
Cả em nữ sắc cũng anh hào
Đôi ta ra thế mà vui phết
Sóng gió ta bà trải mấy thâu

Mỹ Quốc muà này đẹp nắng xuân
Anh mừng em được sống bình an
Cùng chồng hai cháu vui yên ấm
Hát nữa cho đời bao thế nhân

Biển khổ cuồng phong trận bể dâu
Ngắm trời mây trắng mộng vân du
Tố Như đi hẳn còn vương lại
Trong cuộc trăm năm cạn đĩa dầu

Em đã vui rồi muá hát ca
Thương em vò võ một đời hoa
Trời Âu xót laị dòng dư lệ
Cuả một người anh chốn hải hồ

2008 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét