Một Buổi Chiều
Tuyết dày như
đệm thảm nhung
Tôi đi trên
đám bụi hồng thời gian
Nỗi niềm tâm
sự miên man
Muà Đông lạnh
lẽo vẫn còn vấn vương
Thương người
lữ khách tha hương
Mấy ai tri kỷ
má hồng phôi phai
Cô đơn buồn
bã ngậm ngùi
Vần thơ tao
ngộ ai người hiểu cho
Lòng tôi như
nắm tơ vò
Ngổn ngang
trăm sự ước mơ luân hồi
Phong trần dầu
dãi mưa rơi
Trán nhăn tư
lự nhớ người xa xôi
Em tôi tóc
xoã ngang vai
Hạt châu lã
chã bồi hồi xót xa
Bao giờ ta được
gặp nhau
Ngưu Lang Chức
Nữ chân cầu nỉ non
Bóng tà thêm
gợi cơn buồn
Tuyết rơi tầm
tã hoàng hôn u sầu!
19.12.2010 Lu
Hà
Tha Hương Đất Người
Lần theo lối
sỏi triền miên
Tha hương em
gái lạc miền xa xôi
Mênh mông dặm
thẳm trùng khơi
Hồn bay theo
gió khắp nơi dò tìm
Nỗi niềm
nghèn nghẹn trong tim
Cung đàn ai
oán im lìm xót xa
Lang thang khắp
chốn sơn hà
Giưã tầng mây
gió hoang vu đất trời
Thương cho
cánh nhạn ngậm ngùi
Đồng không
hiu quạnh mưa rơi não nề
Ầm ầm bão tuyết
bốn bề
Tai nghe gió
thổi bồi hồi hàng hiên
Suy tư vốn dĩ
thói quen
Chiêm bao mộng
tưởng ưu phiền trần ai
Tâm viên tứ
mã nan truy
Dặm đường
thiên lý đêm dài mưa rơi!
Thở than buồn
bã lẻ loi
Hồng nhan tri
kỷ niềm vui tháng ngày
Mấy ai đúc sẵn
tính trời
Trái tim đa cảm
bồi hồi gió sương
Thuyền quyên
thục nữ não nùng
Anh hào bi lụy
tha hương đất người!
18.12.2010 Lu
Hà
Tiếng Sáo Trương Lương
Nhớ ai rầu rĩ
trăng ngàn
Sớm trưa tối
mịt hoàng hôn xế tàn
Con người
sinh ở nhân gian
Tu mi nam tử
thả vần thơ bay
Thuyền quyên
thục nữ mấy ai
Nhịp cầu
vương vấn bồi hồi thở than
Bâng
khuâng như một khúc đàn
Dập dìu âm điệu
nỉ non não nề
Mảnh mai
sương liễu tràn trề
Bóng thu bảng
lảng gọi về cố hương
Quê hương ta
đó ngàn thương
Sông Hương
núi Ngự thê lương giống nòi
Tha phương
hành khất muôn nơi
Tìm sao tổ ấm
dập vùi cánh chim
Xót xa như
áng mây chìm
Côn trùng rên
rỉ màn đêm trập trùng
Hắt hiu chen
lẫn não nùng
Âm ba theo điệu
Trương Lương thuở nào?
17.12.2010 Lu
Hà
Cơn Say Ảo Vọng
Chuyển thể từ
thơ tự do Vũ Hoàng Chương: Say Đi Em
Điệu kèn biếc
quay cuồng hương phấn
Khúc nhạc hồng
phấn chấn mê ly
Ôm nhau ngất
ngưởng đôi người
Đầu xanh lận
đận ngậm ngùi xót thương
Càng thổn thức
vấn vương tê dại
Người hoa xưa
chăn gối má kề
Mà nay bao nỗi
chán chề
Tình xuân đã
héo hết rồi yêu đương
Hồn bả lả
nhưng chân chân còn dẻo
Khúc nghê thường
cuộc rượu lẳng lơ
Lòng nghiêng
tràn hết tim yêu
Ánh đèn tha
thiết nuột nà dáng tơ
Chân lả lướt
đê mê loạng choạng
Cánh tay hờ gợn
sóng âm ba
Hoang vu hồn
gửi bao la
Ánh đèn phai
nhạt ngẩn ngơ má đào
Hãy gượng dậy
mặt hoa da phấn
Dựa bờ vai đừng
thẹn giai nhân
Tiến lùi lạc
điệu đôi chân
Xiết tay ghì
chặt toàn thân đã mềm
Trên sàn gỗ
chập chờn lảo đảo
Nhớ làm chi
sóng gió ta bà
Say đi rượu vẫn
chờ ta
Mềm môi uống
mãi mắt hoa sương mờ
Thân mềm mại
còn chưa chuếnh choáng
Cuối chân trời
phóng đãng người ơi!
Khát khao hồn
vẫn chưả say
Cung đàn
nghiêng ngả lả lơi điên rồ
Rượu, rượu
nưã làm sao quên hết
Trong cơn say
thảm thiết bi ai
Sắc màu lướt
mướt buồn trôi
Có ai hư ảnh
kề môi rã rời...
Quay cuồng loạn
đất trời nghiêng ngả
Trong men say
bén lưả em ơi!
Thành Sầu lệ
đổ tuôn rơi
Tìm trong ảo
vọng u hoài chiều thu!
13.11.2010 Lu
Hà
Lời Dặn Dò
Anh vẫn làm
thơ cho em đấy chứ
Để kiếp sau
em chẳng nỡ quên anh
Như kiếp này
đã thất lỡ mộng lành
Anh đã kiện
cho u sầu chan chưá
Anh sẽ hoá
thành một con ác điểu
Lồng lộn lên
trời hỏi nợ trần duyên
Tội tình gì
mà gây nỗi oan khiên
Cho đau khổ
giết dần đời thiếu nữ
Anh sẽ bóp chết
một bầy cá sấu
Cắn xé em khi
lỡ bước sang đò
Cưỡng chế em
khi đã trái tơ
Bao thất vọng
trong răng bầy cá dữ
Nếu lỡ mất những
phút giây ân ái
Em vẫn là
trong mãi mãi chân thành
Như ngàn thu
khắc dấu một cuộc tình
Âm ỉ maĩ trái
tim thần bất tử
Thần Vệ Nữ vẫn
cứ còn sống mãi
Ở bao đời
muôn kiếp vẫn tôn thờ
Kể cả khi
trái đất đã bơ phờ
Mệt mỏi ê chề
muôn loài đau khổ
Anh mơ ước sẽ
là tên cướp biển
Cướp em đi và
dấu ở đảo tàn
Cho bóng hình
em khắc dấu trong tim
Như đêm tối
khóc than người viễn sứ
Em vẫn cứ là
của anh đấy nhé
Của tâm linh
và vĩnh cưủ tôn thờ
Ngàn đời sau
con cháu vẫn mong chờ
Hai thế kỷ là
thiên sầu vạn cổ
Hỡi em yêu,
trời vẫn còn lạnh lắm
Nhớ đi đâu mặc
thêm áo len vào
Đeo gang tay
và giữ ấm thật lâu
Đừng lơ đãng
mà sinh ra cảm cúm
Lời anh dặn
em phải nên nhớ nhé
Chỉ một tấm
lòng thương nhớ ở xa
Như kiếp trước
em đã hưởng yêu chiều
Và kiếp này để
đò anh lỡ bến
Em có biết
như muôn loài duyên khởi
Là nợ nần của
từng kiếp phôi pha
Nhận ra nhau
là người cuả hôm qua
Trong tiền định
ta là người ân ái
Sau hôn nhân
là nợ đời oan trái
Như kẻ trầm
luân trong cõi ta bà
Từng sát na nếu
để lỡ thời cơ
Như duyên phận
đời mình đành phải chiụ
Anh vẫn nhớ
em như là em gái
Cầu cho em hạnh
phúc với đời thường
Trong tâm
linh gắn bó với tình thương
Vui lên nhé
và sống cho đáng sống!
14.2.2008 Lu
Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét