Nhớ
Cánh Phong Lan
Thơ mãi mà anh
chẳng chán sao
Bâng khuâng
thoang thoảng bóng hồn xưa
Lưả lòng âm ỉ
còn vương maĩ
Than cuỉ còn
đâu lúc xế chiều?
Biết đấy mà sao
chẳng chiụ yên
Thương đời day dứt
mối nhân duyên
Tình người đeo đẳng
theo năm tháng
Ôm cánh hoa lòng
héo vạn xuân
Có phải trời đày
cho gặp nhau
Để rồi bi lụy mối
sầu tư
Biển xa ngăn
cách đôi bờ bến
Tóc bạc còn mơ
truyện vẩn vơ
Anh vẫn làm thơ
trả nợ đời
Ru lòng thi sĩ sống
cho vui
Nếu không có lẽ
thì anh chết
Đa cảm làm sao một
kiếp người
Anh gặp trong đời
bao mỹ nhân
Mà sao vẫn mãi
chỉ là em
Những đêm ám ảnh
hồn cô độc
Tỉnh dậy thương
ai mộng ngẩn buồn
Anh vẫn thường
ngày bên vợ con
Xuân thu đông hạ
xuốt quanh năm
Nhớ sao day dứt
hoàng hôn ấy
Em gaí chờ anh
bóng xế tàn
Thôi đã lỡ rồi
em gái ơi
Nỗi buồn man mát
nhớ nhau hoài
Thương nhau hãy
sống cho nhau nhé
Hạnh phúc hương
thu trọn cuộc đời
Nhớ lại mấy dòng
anh được xem
Đời em chìm nổi
nỗi gian truân
Lụy tình hai đưá
đầy đau khổ
Lỡ bước sa cơ lạc
nẻo trần
Hai sáu năm rồi
bao khổ đau
Giật mình mới hiểu
thế là yêu
Giá xưa hai đưá
bình tâm lại
Một chút thời
gian để có nhau
Ở đời ai dễ gặp
tri âm
Chẳng được gần
nhau anh nhớ em
Tri thức người
ta là thế đấy
Nguyện cầu em được
sống bình an
Anh chẳng cầu
xin được gặp em
Mong em hạnh
phúc với chồng con
Dư thừa ngũ thập
tri thiên mệnh
Còn ước gì hơn
được sống yên
Nếu phải nghe
tin truyện của em
Vợ chồng em chẳng
trọn tình duyên
Thương đau dằn vặt
làm chi nữa
Hận để ngàn thu
một nỗi buồn
Anh đã yên tâm với
cuộc đời
Vợ hiền con thảo
sống an vui
Biết bao hoạn nạn
gom từng trải
Hạnh phúc có từ
trong khổ bi
Anh vẫn làm thơ
để tặng em
Chồng em liệu có
trách gì không
Anh tin người ấy
là quân tử
Hiểu được lụy đời
ôi thế nhân
Cũng xong mấy chục
vài năm lẻ
Giấc mộng nam
kha thoáng hết vèo
Tỉnh dậy vô thường
ta mới biết
Tình thương tâm
thức mới thanh cao
1.5.2008 Lu Hà
Nhớ
Chiều Hoàng Hôn
Đôi dòng nước mắt
chua cay
Xót xa ngấn lệ bồi
hồi nhớ em
Còn đây vẫn ánh
mắt huyền
Như ngày xưa ấy
hoàng hôn chiều tàn
Anh đi theo bóng
mây tần
Con tàu lữ khách
vương buồn cố nhân
Tình xưa chẳng
được toại nguyền
Cho đời thoang
thoảng tâm hồn cuả em
Tình thương anh
dấu trong tim
Gánh đời nặng trĩu
tấm thân phong trần
Chinh nhân đạp
giải non ngàn
Nặng lòng cố quốc
nồng nàn quê hương
Xa xa một dải
mây hồng
Cánh chim vô định
bốn phương đất trời
Ta bà trôi nổi
luân hồi
Uyên ương là giống
đấy thôi hữu tình
Con chim yêu khoảng
trời xanh
Kiếp người định
mệnh duyên tình giở giang
Thương em phận bạc
má hồng
Xót thân quân tử
long đong sớm chiều
Hôm nay ngày nghỉ
tình cờ
Trên màn hình ảnh
người xưa vẫn còn
Hồn thơ nặng nợ
thi nhân
Trạnh lòng cầm
bút mấy vần thăm em
Lâu nay vẫn được
bình an
Chồng con hạnh
phúc mọi phần an khang
Cha em có được
khoẻ không?
Vẫn ca vẫn hát
bình thường Thái Chân
Anh thì đã quá
năm lăm
Người ta lại
đoán bốn nhăm là cùng
Lơ thơ điểm bạc
lá vàng
Tiền tiêu vưà đủ
làng nhàng thế thôi
Ung dung chỉ biết
vui cười
Muôn vàn gian
khó mặc đời khỏi lo
Đời người sống
được bao lâu ?
Lo buồn cũng thế
vô tư sướng rồi
Chẳng thù chẳng
oán ghét ai
Dương trần hoạn
nạn em ơi thường tình
Cái là chính mạng
thân mình
Tóc tơ không mất
trời xanh xem thường
Vi vô xoá hết đau thương
Học theo Lão Tử vô thường trung dung
Tiểu nhân quân tử
trùng trùng
Như người với quỷ
như ngày với đêm
Tránh người thì
quỷ đến liền
Tránh ngày thì lại
đêm đen bần hoàn
Miễn cho lòng dạ
bình an
Bình minh sẽ đến
quỷ tìm bóng đêm
Tiếc rằng chả được
cùng em
Luận bàn thế sự
tri âm bạn đời
Từ ngày lỡ bước
chia ly
Hai ta chịu cảnh
đắng cay muôn phần
Ngược xuôi tất bật
trần gian
Kẻ tần người sở
lao phiền não tâm
Cảm lòng anh mến
phục em
Gần ba thập kỷ
phơi trần tâm gan
Mấy lời tri kỷ
cùng em
Tình huynh nghiã
muội muôn vàn yêu thương
13.7. 2008 Lu Hà
Thơ
Để Cho Em
Thơ đi thơ lại vẫn
là thơ
Thơ thẩn kià ai
cả sớm chiều
Cứ nghĩ đến em
là nước mắt
Trong đầu chưá
chất chỉ toàn thơ
Thơ như giọt nước
lấy trong tim
Đọng nỗi sầu tư
đắng mật gan
Dồn cả vào thơ đầy
cốc lệ
Thương em thăm
thẳm cõi ru hồn
Thơ nhắn nhủ em
sống hết mình
Đầm đià châu ngọc
giỏ năm canh
Mộng tàn gối chiếc
buồn đêm lẻ
Người ấy giờ đây
vẫn mạnh lành
Thơ tiễn buồn ai
đi lấy chồng
Chẳng thuận lòng
Cha với họ hàng
Tính nết sao mà
ương bướng vậy
Chỉ vì tức bực
vơí người thương
Tha thiết yêu
nhau để lỡ làng
Vì em chẳng khéo
giữ chân chàng
Vì em tranh giải
thành lơ đãng
Anh biết thơ
ngây chỉ có nàng
Đông qua xuân đến
đọc dòng tin
Tết đến mà sao
nghẹn tắc lời
Ngũ thập biết rồi
thiên định mệnh
Trăm năm bằng cuộc
biển dâu đầy
Tức quá mà ta phải
chiụ sao
Nâng niu như ngọc
thắm như hoa
Tình em anh giữ
hòn trân bảo
Căm kẻ vô lương
xéo ác tà
Than thân, trách
phận giận trời xanh
Giận cả không
gian vũ trụ hành
Xé nát chín tầng
mây khí quyển
Đưa em trốn đến
đảo hoàng tinh.
2008 Lu
Hà
Vẩn
Vơ Cõi Lòng
Tự nhiên tim động
lao xao
Nhớ nàng tiên nữ
vẩn vơ cõi lòng
Mảnh mai như sợi
chỉ hồng
Lắng nghe theo mạch
nhưạ thông vắn dài
Bước đi nhập thể
trần ai
Nỉ non thánh
thót u hoài sầu đưa
Sóng lòng cuồn
cuộn như mưa
Ô hay nàng đã nhập
vào hồn tôi
Nưả đêm trằn trọc
nghĩ suy
Thương người con
gái đắng cay giưã đời
Sinh ra muôn cõi
luân hồi
Phong tình cổ lụy
ngầm ngùi chiều thu
Bơ vơ giưã chốn
ta bà
Trầm luân bể khổ
má đào phôi phai
Thông minh vốn sẵn
tính trời
Con nhà gia giáo
nết đời phỉ phong
Thiên tư dòng họ
thanh quang
Sớm khuya đèn
sách theo giòng thời gian
Mưu sinh cuộc sống
gian truân
Chắt chiu dành dụm
ưu phiền mãi sao?
Tâm hồn dào dạt
thơ ca
Cố hương Nam Việt
dập diù biển khơi
Sài Gòn đơm đặt
thị phi
Hang hùm nọc rắn
miả mai vì tiền
Thương ai chiụ
khổ muôn vàn
Lời khen tiếng
trách oán hờn rền vang
Đảo điên miệng
thế gian thương
Vu oan giá hoạ
thê lương hãi hùng
Thương ai vò võ
canh trường
Nỗi niềm cố quốc
tha hương nghẹn ngào
Viễn phương nàng
vẫn đi chuà
Quy y tam bảo má
đào chưá chan
Thương ai như
ánh trăng ngàn
Ngàn thu vằng vặc
sắt son tấm lòng!
7.12.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét