Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

LUẬN VỀ TÌNH YÊU: PHẦN 6

Tình Yêu Là Một Tai Hoạ? 
loài người, nhân loại, Adam và Eve, nguồn gốc, hậu duệ, tổ tiên
Người ta bảo: Quân tử đa hoạn nạn, tiểu nhân hưởng thái bình, hồng nhan thì bạc mệnh, gái thuyền quyên gặp nỗi truân triên, tiểu tỳ tiện nhân thường hay ngạo mạn đắc ý? Còn tôi ngẫm đời mình mà thấy bao chuyện đắng cay; có thể tôi đã khổ từ khi vẫn chưa sinh ra? Chưa sinh ra mà đã biết là số mình khổ? Nói như vậy, nghe có trái tai mơ hồ quá chăng?
Chỉ nghe kể lại: cha mẹ tôi lấy nhau rất sớm nhưng mẹ tôi vẫn chưa chiụ mãn nguyệt khai hoa. Dòng họ Nguyễn nhà tôi mà không sinh ra người nối dõi thì coi như là đồ bỏ đi. Mẹ tôi buồn lắm  thường cùng với bà nội cuả tôi lân la các cửa chuà, đình miếu.... Cốt chỉ để cầu xin một đưá con trai giữ chân bàn thờ ông bà ông vải. Tốn kém không biết bao nhiêu là thủ lợn, đầu gà, sôi gấc thật khổ vô cùng ...Rồi cuối cùng sau 10 năm, chừng 28 tuổi mẹ tôi mới sinh cái thằng tôi.

Tôi là con đầu lòng, người nhà quê gọi là con so. Khi nghe tin mẹ tôi mang bầu, ông nội tôi mừng lắm cho con dâu ăn sâm nhung và cao hổ cốt để dưỡng thai. Không ngờ vì thế mà mẹ tôi mất sưã và tôi xuýt nưã tôi bị chết đói. Tôi nghe chuyện lịch sử ở bên Triều Tiên gì đó có một hoàng tử sinh ra không có lỗ hậu môn, chỉ vì khi mang thai người mẹ ăn sâm cao ly mà khổ như vậy đó. Nhưng tôi thì lại khác vẫn toàn vẹn không bị đui què mẻ sứt gì cũng là do lòng trời chẳng nợ hại tôi? Hồi đó bố tôi đang tiễu phỉ ở Hoàng Xu Phì thì phải; khi nghe tin vợ sinh con trai, vì mừng quá mong mỏi mãi nên suốt đêm ông đã cưỡi ngưạ về làng để thăm con trai.... Có lẽ vì trong bụng mẹ đã được nuôi dưỡng bằng cao hổ nên tôi là một đưá trẻ bụ bẫm, đôi mắt to đen lay láy như mắt nghé con, trông thích lắm ai nhìn cũng muốn bế. Lên 6 tuổi trong lúc chơi đuà tôi vật ngã một đưá trẻ 7 tuổi gãy xương ống chân. Bọn ghen ăn tức ở trong làng nó thưà cơ hô hoán đòi  bắt trói ông tôi. Ông tôi là một cụ đồ, một nho sĩ cũng phải gắt lên: Tao đố đưá nào dám đến trói tao, luật pháp nào dám làm chuyện thất đức như vậy. Cháu tao nó mới hơn 5 tuổi chưa đến 6 tuổi; nó đuà nghịch với bọn trẻ con chả may mà xảy tai nạn chứ nó đã biết gì đâu? Ông bà tôi là người nhân hậu sẵn sàng chiụ mọi phí tổn thuốc thang cho đưá trẻ bị tai nạn. Cô tôi lúc đó có mang em họ tôi cũng phải lặc lè khiêng đưá trẻ bị nan đó đi bệnh viện tỉnh để chưã chạy.  Người trong làng bảo tôi là một đưá trẻ ngỗ nghịch, nhưng thực ra tôi là một đưá trẻ rất ngoan và giàu tình thương ái. Sau vài năm đưá trẻ bị nạn kia nó vẫn oán thù tôi, nó vẫn không chiụ tha cho tôi. Khi tôi đã được 9 tuổi đang là học sinh lớp 3 truờng làng câu chuyện tai nạn tưởng chôn vùi trong dĩ vãng. Nhưng buồn thay, trong lúc đi học về  do sơ ý, còn thằng bạn kia nó vẫn nuôi lòng oán hận tôi.... Nó rình rình sẵn trong bụi rậm  và xông ra ném củ đậu vào đầu tôi, máu me đầm đià... Nó muốn trả thù tôi vì cái chân bị gãy cuả nó từ thời chúng tôi còn ngọng líu ngọng lô . Nhưng cũng nhờ cái chân gãy này mà tôi đã cứu mạng sống cuả nó đấy các bạn ạ. Chả là ngày đó trai tráng trong làng đều phải đi khám tuyển nghiã vụ quân sự, nhờ cái chân ống sậy mà nó bị loại ra ngay từ vòng đầu. Bạn bè cùng lưá đều chiụ cảnh sinh Bắc tử Nam cả nhưng nó vẫn còn sống trơ ra, sờ sờ ra đấy. Thật là hạnh phúc may mắn cho nó, tha hồ mà kén chọn gái làng . Sau này chính tôi lại phải đi lính, thuộc binh chủng phá rừng đào ngạch ở trường sơn thì nó lại ra tận Hà Nội, đến nhà xin lỗi mẹ tôi và gửi lời hỏi thăm tôi. Nó hối hận cũng là may cho lương tâm cuả nó rồi. Đời là như vậy. Cái  tưởng ruỉ, tưởng như bất hạnh hoá ra là một niềm vui, niềm hạnh phúc nào ai có thể ngờ được? Cho nên tôi mới nói  đời tôi khổ từ lúc vẫn chưả sinh ra là như vậy. Nhưng lớn lên, tôi lại học giỏi và lắm mơ ước lắm. Rồi bị gọi đi lính thế là hết cả mơ mộng và xuýt bị chết ở rừng Trường Sơn vì bệnh sốt rét.

Các bạn cũng biết rằng tôi đang viết bài luận về tình yêu. Nếu là những bậc nam nhi và có máu giang hồ lãng tử chắc họ sẽ khoan dung độ lượng cho cái tính khí cuả tôi. Nhưng biết đâu đấy, chả có người hẹp hòi lại miả mai rằng: Ở đời chưa thấy ai kiêu hùng như hắn, thơ văn cuả hắn có là cái quái gì đâu, tự hắn kể lể về cuộc đời cuả hắn... Hắn cứ làm như hắn là con trời không bằng, là đưá con thưà tự, mẹ hắn và bà nội cuả hắn phải ăn chay niệm Phật, nên mới sinh ra được hắn. Hắn làm như hắn còn hơn cả thánh Hồ không bằng?

Hắn kiêu ngạo quá đáng lắm rồi, không thể nào mà chiụ nổi. Hắn lại có ý khoe khoang về dòng dõi quý tộc ba linh thôn nhà hắn ở cái vùng nhà quê khỉ ho cò gáy nào ấy. Nếu cứ theo quan điểm giai cấp mà suy ra thì khối kẻ ghét tôi và chê luôn thơ văn cuả tôi. Họ không thèm đọc chưa biết chừng còn thoá mạ nguyền ruả tôi?

Trong thơ tôi hay dùng hình tượng con chim đại bàng, hay nói đến chữ anh hùng, đại trượng phu nam tử Hán mong các bạn đừng cười tôi nhé. đừng bảo rằng: hắn chỉ là thằng lính quèn đào đất mở đường có phải tướng tá trận mạc gì đâu mà cũng đòi là anh hùng. Theo tôi định nghiã, anh hùng là gì? Anh hùng là những ngươì dám làm những việc mà người khác không dám làm, miễn là luơng tâm mình không có đìều gì phải cắn rứt. Nàng Kiều dám bán mình chuộc cha, để cứu em trai, cứu cả nhà. Nàng là anh hùng rồi. Hàng triệu đồng bào miền Nam dám từ bỏ quê hương quyết tâm vượt biển, cầm chắc chín phần chết, một phần sống nhưng cũng dám ra đi . Như vậy là anh hùng rồi. Đời tôi cũng nhiều phen dám can đảm làm những việc kẻ khác không có gan, cho nên tôi mới mượn hình tượng con chim đại bàng. Chắc sẽ được các bạn chiếu cố chấp nhận cho. Tất nhiên ở đời ai cũng thích người khiêm tốn. Trong thơ phải là cảm xúc tự nhiên, cảm thấy gì thì nên viết ra thế ấy. Ai nỡ khoá hồn thơ chỉ vì hai chữ khiêm tốn vớ vẩn vịt vờ? Làm thơ mới có vài chữ chữ trượng phu, hảo hán mà đã bị chê là thiếu khiêm tốn thì còn cái hứng quái gì nưã. Thời cộng sản họ còn quá đáng hơn, một chị công nhân chỉ quét rác thôi họ cũng phong là anh hùng lao động. Một người có tài bẫy chuột cũng gọi là anh hùng diệt chuột v.v...Giá ông Hồ bắt chước Hitler mà viết toạc ra cuốn sách tự kể về đời mình như " Mein Kampf" thì đã sao mà cứ phải giả vờ khiêm tốn không dám viết sách kể về đời mình mà phải nấp dưới cái tên Trần Dân Tiên hay T. Lan gì đó gắn với lý do vưà đi đường vưà kể chuyện, ra cái điều vô tình chứ không cố ý.  Để được hai chữ khiêm tốn giả vờ lại thả danh dự nhân phẩm mình vào cái dọ lưu manh xảo trá thì thử hỏi còn liêm sỉ hay ho gì nưã?

Số tôi lắm hoạn nạn, khổ lắm. Cho nên mới dám bảo: anh hùng đa hoạn nạn cũng chẳng sai. Trường đời trường tình đều gian truân vất vả cả. Nhưng nghe lời ông tôi nói  ngày xưa là tôi có quý tướng :Nhân trung trường, mắt xanh và sâu thăm thẳm như biển cả.  Cho nên đời tôi lắm kẻ thù vô cớ, lúc nào cũng ghen ghét muốn mưu hại tôi nhưng vẫn chẳng được, tôi vẫn trơ trơ ra như đá đấy thôi. Hai bài thơ tình kể về nỗi khúc tất mà tôi vướng phải và tự rãy ra cũng nói ra phần nào về cái số đa hoạn nạn cuả tôi. Xin chia sẻ cùng với các bạn.


LOÀI HOA NẤM

Nấm hoa rực rỡ sắc màu
Như loài phấn độc rắc vào hồn ta
Chinh nhân dặm mỏi đường xa
Phong trần khổ ải nắng mưa dãi dầu
Mấy năm khổ aỉ sơn hà
Trường tình bể ái vẫn chưa mặn mà
Đèo heo gió núi sương mờ
Chiến tranh vùi dập ta bà khổ đau
Xuất thân dòng dõi nho gia
Công danh chẳng thuận cơ đồ chẳng nên
Uổng công đèn sách chuyên cần
Hiến thân bọ chó trường sơn muỗi rừng
Ba năm cuốc đất mở đường
Tro tàn một nắm vinh quang nấm mồ
Văn ôn võ luyện công phu
Đảng không cho học điểm cao mặc đời
Loanh quanh giưã chốn biên thuỳ
Hoá ra công cốc một đời tài hoa
Thí cho một xuất đi Âu
Đông Đức cộng sản nở hoa trái muà
Gặp em tưởng đoá mộng đầu
Chân thành chờ đợi nấm hoa nào ngờ?
Đại bàng rũ cánh sa cơ
Tận cùng khổ nhục cơ cầu vì ai
Phúc cho tiên tổ giống nòi
Chỉ cho ta thấy lòng người sài lang
Cất mình vượt sóng trùng dương
Sông thương núi oán trường giang bi hùng
Oái oăm tự trọng bẽ bàng
Thì ra một tấn đoạn trường mà thôi
Anh hùng mấy kẻ trong đời
Sông sâu có khúc lòng người dễ đo ?
Hơn ba thập kỷ trôi qua
Giật mình mà sợ nấm hoa lạc loài!

Đức Quốc 2.7.2009 Lu Hà


Đoái Hoài Làm Chi

Nhớ xưa tức tưởi sôi dầu
Tình ta đã chết bóng chiều giai nhân
Tưởng rằng năm tháng lãng quên
Xới tung nghiã điạ trần gian u sầu
Hồn ma tê tái từ lâu
Lòng ta héo rụng ngàn thu lá vàng
Vì sao duyên sự lỡ làng
Kiếp này tủi nhục vấn vương làm gì?
Hận đeo vào sổ luân hồi
Ngán đời ta phải gặp người bán tơ
Đẹp gì một sợi chỉ thưà
Xe nhầm nguyệt lão gán vào tình ta
Thế nhân bạc bẽo ai ngờ
Năm canh dầu dĩ cấu cào tâm can
Lênh đênh biển cả vô thần
Thuyền tình tan nát hoa tàn kém vui
Khi em thấu hiểu chuyện đời
Tình yêu cao chạy xa bay mất rồi
Bẽ bàng giọt lệ đầy vơi!
Võ vàng ngơ ngác còn nhồi phấn son
Ba muà lá uá cao dần
Trắng trong chẳng giữ héo mòn đời hoa
Rượu tàn lạc nẻo đường xa
Ê chề quay lại khổ đau mấy hồi
Đại bàng vùng vẫy biển khơi
Trùng dương biển cả đoái hoài làm chi?....

30. 6. 2009 Lu Hà


Tình Yêu Mù Quáng Vì Thiển Cận

Thật ra tôi nên chấm hết. Chẳng nên làm thơ mãi như thế này.Nhưng khốn nỗi tâm viên ý mã, nỗi bực dọc như dòng sông hung dữ cuả tư duy cứ ngùn ngụt mà xô đẩy như sóng nước vỗ bờ. Tôi cố ngồi tập thiền như các vị Đại Sư nhưng kinh nghiệm chẳng có bao nhiêu, để nén cho tâm thức lắng đọng phù sa để dòng sông trở lại hiền hoà, trạng thái không không vô thường mà chẳng được. Thôi thì viết ra thành thơ để là nỗi giải thoát cuả tinh thần. Lần sau tôi sẽ lần tìm ra những hình ảnh đích thực yêu thương cuả nhũng người con gái mà tôi yêu thương ngưỡng mộ và hy vọng sẽ viết ra những vần thơ đẹp về họ. Tôi làm thơ không phải có ý chỉ trích em, mà chỉ là cách biểu hiện tâm trạng cuả tâm hồn thi sĩ mà thôi. Thường thường trong đời những tủi nhục oan ức đắng cay lại là thứ cảm xúc khó quên mà làm ra thơ. Thơ tình không nhất thiết cứ phải mộng mị siêu phàm, lúc nào cũng rên rỉ, đắm đuối, cỏ cây hoa lá, trăng sao, lòng người và cảnh vật phải hoà vào làm một. Có những mối tình khó chiụ, bực bội, oan trái, vu khống, nhẫn tâm, rồi lại hối tiếc ân hận... Nếu viết được ra theo tôi cũng đáng trân trọng vì nó là mật đắng và bồ hòn cũng quý như mùi vị cuả mật ngọt. Đã làm thơ tất nhiên phải có bạn đọc để cùng chia sẻ, vưà là thú thưởng thức nghệ thuật, vưà là cái thú giãi bày tâm tư với đời, để khi mình chả may có phải từ biệt thế giới này  thì ta sẽ mãn nguyện mỉm cười là ta đã có một cuộc đời cuả người tử tế đàng hoàng. Lương tâm ta trước sau thanh bạch, sinh ra chỉ biết yêu thương và chân thành. Dù cho  có nghiệp chướng nhưng không đến nỗi nặng nề lắm, hy vọng kiếp sau sẽ được đầu thai vào nơi xứng đáng.Tôi viết hai bài thơ cuối cùng về câu truyện chả hay ho gì về quá khứ này. Và lần sau tâm trạng để dành cho ngươì con gái  khác mà tôi sầu nặng tương tư.


TRÒ CHƠI ÁI TÌNH

Khi lòng anh trống rỗng
Thì em lại yêu anh
Một tình yêu dãy chết
Trôi theo dòng sông xanh

Cậy có tí nhan sắc
Tình người như lưỡi dao
Câu cá từ ba tháng
Ba muà thu khổ đau...

Xanh vỏ còn đỏ lòng
Chỉ thương con đại bàng
Vẫy vùng quen sóng gió
Giang cánh vượt trùng dương

Chỉ vì con gà rù
Có mắt cũng như mù
Nỡ cạn tàu ráo máng
Lương tâm nào thứ cho?

Chơi tấn trò hư ảo
Bao tâm tình gửi trao
Phút giây thành lố bịch
Khuân mặt dày oan gia

Bài thơ kể chuyện rằng
Oán giận còn thương thương
Chút tình người con gái
Xót xa cành mù tang

24.6.2009 Lu Hà


DỬNG DƯNG
Hoạ lại thơ Ngọc Bích theo tâm trạng riêng

Gặp nhau rồi lại dửng dưng
Tơ duyên trời chẳng thuận chung lòng người
Hững hờ ngọn sóng xa vời
Trường giang dào dạt đâu rồi tình thơ
Nhớ xưa lầm đoá hoa mơ
Tỉnh ra mới biết nhầm tơ chỉ là:
Bao năm biền biệt cách xa
Hỏi ai gian dối gây ra ảo tình
Hôm nay xuy ngẫm một mình
Hết hồn mà sợ chút tình cuả ai?
Cuộc đời như gió thoảng bay
Phù du mộng tưởng qua ngày qua đêm
Đá ngầm nước chảy êm đềm
Lòng ai tráo trở nặng thêm nghiệp mà
Tình tôi vẫy gọi từ xa
Gần nhau cũng chỉ như là dửng dưng

21.6.2009 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét