Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

LUẬN VỀ TÌNH YÊU: PHẦN 11



Tình Yêu Ngoài Đời Và Tình Yêu Trong Thơ

Thơ tình là một mảng đề tài mà người ta thích đọc nhất. Có người vì tình mà làm thơ, có người vì một chút hư danh, vì thơ mà làm tình ngay giữa trái tim mình…


 



Cả hai loại người này đều ham thích làm thơ. Vì động cơ khác nhau nên cách trình diễn biểu lộ cũng khác nhau. Cũng như có người làm thơ để bày tỏ giải thoát tâm trạng tinh thần, những yêu thương xót xa ân hận hoài vọng cay đắng căm giận mà mình phải gánh chiụ. Ngược lại cũng có người mượn thơ mượn chữ nghĩa để viết ra những vần thơ  rắm rối vô duyên tắc tỵ của tâm hồn mà cứ tưởng cao siêu huyền bí gì  để lòe bịp thiên hạ, hoặc mượn cớ để tô son trát phấn cho một thứ tình yêu thú tính hoặc một lý tưởng yêu thương bệnh hoạn nào đó? Có người ôm bình hoa ngày cưới khóc nức nở bên nấm mồ người vợ trẻ sớm qúa cố của mình. Có ngươì ôm tấm ảnh của một tên độc tài khát máu mà chảy ra những giọt nước mắt cá sấu để vờ vĩnh đẹp lòng thượng cấp. Hòng viết ra những vần thơ yêu thương táng tận lương tâm theo kiểu cách  riêng của mình, tôi đòi bồi bút. Rồi lại nhộn nhào trộn lẫn giữa tình yêu vợ chồng và tình yêu đảng phái, đồng bọn  vào làm một mẻ.  Xem sức mạnh của  ái tình  như khoai tây và rau sà lách, xem bên nào mạnh hơn bên nào? Để thoả mãn tư duy bệnh hoạn hoang tưởng của mình, có kẻ viết như vậy đấy. Đại khái ý là: Trái tim của anh  giá thử chia đôi, nếu có thể anh chia nửa nạc phần nhiều cho đảng, còn nửa ít toàn bạc nhạc và mỡ thì để giành cho em. Y viết thơ tình theo kiểu toạc móng heo treo móng lợn như vậy đấy để nịnh đảng của y.

Theo tôi đã là tình yêu thì phải thật thà, thơ tình cũng phải thật thà. Không thể viết ra những đìều mà mình chưa hề cảm thấy trong trái tim mình. Hồ Dzech một thi sĩ thời tiền chiến của dòng thơ mới đã viết:

„ Tình mất vui khi đã vẹn câu thề -
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau… lơ lửng…với nghìn xưa...“

Làm thơ tình người ta hay nhắc đến những mối tình dang dở nửa chừng: Hữu Loan nhớ vợ , khóc vợ , một mối tình dang dở, mỗi ngày khóc một tí, mỗi ngày thêm một đoạn thơ và chảy dài vô tận theo năm tháng….Bài thơ theo thể  hoàn toàn tự do của Hữu loan rất hay, cảm xúc của Hữu Loan đã chân thực đến tận  cùng của sự đau thương. Bài thơ này tôi nghĩ Hữu Loan không thể viết luôn một mạch được? Vì đau thương cảm xúc mô tả trong thơ không thể dồn dập trong một khoảnh  khắc mà có được vả lại Hữu Loan không phải là nhà thơ chuyên nghiệp và có tài làm thơ? Hữu Loan nhớ vợ, nửa đêm, gà gáy, trên thao trường, chặt cây, hành quân lúc nào cũng có thể nhớ được và viết dần ra từng đoạn? Hữu Loan chỉ có một người vợ, và cũng chỉ có một „ Đồi Tím Hoa Sim „ tuyệt hay. Đó là cái cơ duyên cuả tâm hồn và  định mệnh văn học nghệ thuật.

Đã là thơ tình chúng ta nên nghiên cứu nhiều về tài năng cuả Tản Đà, Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử, Hồ Dzech, Đinh Hùng…. Tôi rất cám ơn các bậc tiền bối đã làm thơ rất hay để tôi học tập. Tôi tập làm thơ và nhớ đến em, em ở quê nhà có biết không? Em đã lấy chồng, tôi cầu chúc em hạnh phúc. Nhớ thương em, bộ óc trái tim tôi, xưa kia đã từng in dấu bóng hình em và nay tôi  lại có thể mô tả những gì mà tôi đã từng nhớ nhung và nghĩ tốt về em. Để lại những kỷ niệm  trên quán trọ trần gian này. Tôi không có ý viết lời hay ý đẹp để quảng cáo cho những bài thơ cuả mình. Bản tính tôi thích thơ và hay tâm sự…. Bên tôi không có bạn tri kỷ và tôi không thể tự lẩm bẩm một mình như một thằng hâm, một ngã dở hơi…
 Tôi cứ viết ra đây và gửi lên mạng, hy vọng cũng có bạn cùng suy tư như tôi và luôn có những luồng sung điện, linh cảm của  bạn giống như tôi và sẽ truyền sức sống niềm vui cho tôi. Thế  là đủ rồi, mãn nguyện lắm rồi.

Thà rằng có được một trăm người chê ta thật lòng để ta cố gắng cũng bằng một người khen ta  an ủi ta không thật lòng. Nhưng hiếm lắm, họa chăng có nằm mơ cũng không có một trăm người chê ta thực lòng. Họ chê ta thực lòng là họ quá hiểu ta rồi, họ là những người Thày là hạnh phúc cuả đời ta. Than ôi ta chỉ có chăng là một trăm người vô lý sỉ vả ta, nhục mạ ta, kèn cựa căm thù ta mà thôi. Số đông này ta cũng coi chỉ bằng một người đứng ra bênh vực bảo vệ ta hết lòng. Người đó là tri kỷ tri bỉ của ta. Một ngưòi đứng ra bênh vực ta là một người có lý trí và trái tim, người đó hẳn là kẻ sĩ, là cao thủ võ lâm trong làng thơ?

 Một kẻ đơn thương độc mã dám trọi lại một trăm thằng tiểu nhân cũng đáng là anh hùng tự hào lắm chứ các bạn nhỉ? Tôi tin mỗi con người sinh ra là một phần tử, một tiểu ngã đang chuyển động vận lộn trong vũ trụ, các bạn khác có cùng là một tiểu ngã như tôi, thì hãy đồng vị, đồng cảm phát ra những cảm hứng tâm linh cho tôi là cũng đủ cho tôi lắm rồi để cùng chung về một đại ngã tâm hồn dân tộc và cả loài người. Tôi tin các bạn cũng vui mừng và mỉm cười: Anh chàng này cũng  vui tính, độc đáo hay hay ra phết.Viết lách cũng là để luyện văn, nghĩ gì viết thế trung thành với trái tim của mình  tin rằng cả một nghìn độc giả không có một người quý mến ta thật sự hay sao? Dù có trăm người không ưa ta đi nưã, không phải vì ta đáng ghét mà vì ta có những luồng suy cảm không theo lề lối, thói quen của người ta. Dù ta có đúng cũng thành vô duyên và lố bịch dưới con mắt cuả số đông. Giống như tên độc tài Hitler có thói quen bữa nào cũng phải pho mát hay bơ và ông ta thường nhạo báng cách ăn uống của người Do thái  lập dị kỳ quái. Chỉ là miếng ăn thôi, nhưng vì thói quen ăn uống khác nhau cũng có thể muốn bắn bỏ và giết nhau sao? Huống chi   là những suy tư, tình cảm không giống nhau? Tôi tâm sự như vậy và gửi lên mạng cũng sẽ có nhiều bạn đồng cảm và mỉm cười với tôi, chỉ cần một người thôi cũng là một niềm hạnh phúc cho tôi rồi. Đó là một điều chắc chắn.


Giọt Thương Lệ Cuối Cùng

Gần ba thập kỷ mất tăm hơi
Bỗng nổi sung lên giận dữ đời
Thương tiếc làm chi đừng nói nữa
Ngậm mồm ai phải chiụ cho ai?

Có phải xa nhau là đã hết
Nỗi sầu lưu đọng buốt trong tim
Chuyện xưa nhắc laị càng thêm rối
Hãy để người yên nhẹ nhõm dần

Chẳng phải taị anh chẳng tại em
Trời già cay nghiệt thói hồng nhan
Đường xa phố cũ còn đâu đấy
Dấu bóng người xưa đã lụi tàn

Anh biết rằng em vẫn nhớ anh
Nỗi niềm thổn thức với năm canh
Phải chăng duyên nợ trời cho vậy
Hận để ngàn thu mộng chẳng lành

Anh đi trong cõi mù xa thẳm
Em trở về quê pháo đỏ đường
Có phải vì anh mà giận dữ
Nên đời em phải chiụ đau thương?

Đám cưới đưa ma một cuộc tình
Thoáng qua ảo mộng vẫn in hình
Đến khi em hiểu thì em đã
Vội vã làm chi để hại mình

Người ấy ngày xưa thật lạ lùng
Ung dung thư thả cốt phong trần
Gặp nhau như dính vào căn số
Lụy để tình em chiụ lỡ làng

Hối hả cho ai cái ảo danh
Em tôi leo đến tận trời xanh
Cho đời em trở thành vô nghĩa
Hận cả cho anh một cuộc tình

Anh đã đi rồi em mới thương
Cuộc đời nghĩ lại thật vô thường
Em tôi trẻ quá thành non dại
Trắng cả đời anh một cõi lòng

Nay tuổi cao rồi vẫn thở than
Thương cho phận bạc cái hồng nhan
Người ta háo hức vì tăm tiếng
Buồn cả cho anh lạc nẻo trần


Đời khổ lắm rồi có biết không?
Giang hồ lãng tử thú ngang tàng
Ta bà bể ái còn bi lụy
Vui lắm em ơi! Cõi mộng trường

Xét laị cho cùng vẫn thấy vui
Khen cho cơn bão chốn mù khơi
Mừng ai có hưởng mùi say sóng
Mới biết rằng ta ở cõi đời

Một giấc ngủ trưa có xá gì
Đời nhanh như mộng chỉ vui thôi
Vô thường em vẫn thường hay nói
Ra thế hai ta nhạo báng đời

Thôi đừng rên rỉ với lời thơ
Đổi giọng đi anh để đẹp hoa
Mới biết ta bà vui đấy chứ
Ngân nga than thở mấy canh gà

Khóc nốt giọt này có thế thôi
lắm lời chỉ tổ khổ nhau thôi
Ngang tàng hãy sống cho ra sống
Hẹn lại muà sau cõi luân hồi!

4.2.2008 Lu Hà




Mộng Vu Thần

Giấc mộng Vu Thần sương khói tan
Ngẩn ngơ lưu luyến thuở tìm xuân
Bao nhiêu thương nhớ còn chi nưã
Gió núi trăng ngàn sao nỡ quên….

Rằng có rằng không khó nói sao
Ngại ngùng ai bảo giấc chiêm bao
Xót xa năm tháng hoài hương sắc
Lỡ để cho nhau những tủi sầu

Khắc khoải tìm ai như đỗ quyên
Thương hồn Thục Đế khóc đòi xuân
Giá như sống lại thời xưa ấy
Ai sẽ yêu ai gấp vạn lần?...

Lần cuối chia tay tôi đến thăm
Căn nhà mái nhỏ bóng hoàng hôn
Lối mòn Phúc Xá chân xào xạc
Hoa tiễn tôi đi cõi mộng hồn

Những gió xuân đi nắng lại về
Lòng tôi nao nức nhớ miền quê
Thương em gái nhỏ chưa đầy búi
Mái tóc ngang vai chẳng hẹn thề

Chẳng biết tình xuân có vấn vương
Hồn nhiên mái tóc xoã ngang lưng
Xinh tươi gieo trái cầu băng giá
Ai rắc cho tôi muối mặn lòng

Tôi sẽ đi xa chẳng hẹn ngày
Tình tôi u uất nỗi sầu cay
Em đâu thấu hiểu lòng say đắng
Lụy để cho nhau đến thế này

Tôi viết bài thơ gửi tặng em
Cho người em gái ở xa xăm
Phương xa nhắn nhủ niềm thương nhớ
Giấc mộng Vu Thần băng giá tan?...

7 .4. 2009 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét