TIẾNG SÉT ÁI TÌNH
Con người ta sinh ra là
một giống hiếu sinh đa cảm. Tất cả trẻ con sinh ra, từ khi lọt lòng mẹ cơ bản
về tâm hồn ngây thơ giống nhau, nếu không mang theo một chứng bệnh bẩm sinh gì.
Sự di truyền nòi giống huyết mạch là một điều đáng kể, đáng trân trọng và cần
phải được gìn giữ. Ai cũng biết tâm hồn trẻ thơ ví như tờ giấy trắng. Nếu ta cố
ý nhuộm đen hoặc vẽ lên tâm hồn đó một con ác điểu thì lớn lên nó thành màu đen
tăm tối, hoặc hung ác như loài ác điểu. Nếu ta tốn công gìn giữ nó, bảo vệ nó
trong trắng hồn nhiên, đừng để nó sớm đau thương tổn thất gì và vẽ dần lên tâm
hồn đó một con chim bồ câu trắng thì lớn lên nó sẽ trở thành hoà bình và lương
hảo. Tình yêu cũng vậy, đưá trẻ sinh ra trong ôm ấp cuả vòng tay người mẹ, bẩm
sinh đã mang sẵn một hạt giống di truyền và được thêm người mẹ chăm sóc như
măng non, cây lá sẽ mau lớn khoẻ mạnh, xanh màu tươi tốt.
Tôi tin rằng: tất cả
mọi thiên tài sinh ra đều có một người mẹ trẻ, hoặc một người chị tốt. Vua Lê
Thái Tông và Vua Lê Thánh Tông là
một ví dụ cụ thể để so sánh. Họ đều là con cháu nòi giống cuả vua Lê Thái tổ.
Nhưng Thái Tông từ nhỏ thiếu vòng tay yêu thương cuả người mẹ mà được bà vú
nuôi là người xa lạ không cùng chung huyết mạch và hoạn quan nuôi dạy nên lớn
lên u mê ngu tối vô cùng tuy rằng ông cũng thuộc nòi giống thông minh. Lê thánh
Tông là con là cháu thì ngược lại, từ nhỏ sinh ra ở vùng nhà quê, ẩn náu trong
một ngôi chuà chiụ sự răn dạy cuả mẹ hiền và các sư cô .... sau này lớn lên quả
nhiên là một ông vua anh minh, hiền hậu theo Phật, thương dân và là một nhà thơ
cuả dân tộc.Theo Platon thì phụ nữ từ 16 đến 30 tuổi là cái tuổi tốt nhất để
sinh ra những đưá con hoàn hảo. Đàn ông cũng vậy cha già, thì con cọc thôi. Đàn
ông theo tôi, tốt nhất là từ 20 đến 45 tuổi là lưá tuổi tốt nhất để phối ngẫu với
đàn bà để sinh con đẻ cái. Là người Việt Nam ta ai cũng biết cái anh chàng Hồ
Chí Minh già cóc đế ra, nhưng anh ta vẫn ăn nằm lang chạ với những người phụ nữ
đáng tuổi con cháu mà sinh ra hàng đống con nhưng có đưá nào nên người và tử tế
đâu? Dù cho có là quan chức đầu triều nhưng đầu óc vẫn cứ mụ mẫm, u mê kém cỏi thiển cận
chỉ giỏi trò bịp bợm lưà dối ăn chặn cuả dân mà thôi. Người cộng sản chủ trương
nuôi con theo đại trà, biến các cô nuôi dạy trẻ thành bà mẹ chung và người mẹ
đích thực phải đi lao động sản xuất mà k1hông được ở nhà làm nội trợ nuôi
con.Chính vì vậy con người ta lớn lên trở nên ích kỷ tiểu nhân và không hề có
tình yêu. Mọi quan hệ nam nữ chỉ là những giao kèo hợp đồng chung sống mà cả
hai bên cùng có lợi.
Tôi và nàng gặp nhau và
rất thích nhau, vì cả tôi và nàng là hai tử số có chung một mẫu số là người mẹ.
Chắc hẳn mẹ tôi và mẹ nàng có tâm hồn nhân ái, nhân hậu giống nhau. Kể đến là
ngoại hình quyến rũ và thiện tính tàng ẩn bên trong chỉ có tinh mắt và cùng
chung một ảnh hưởng cuả nền giáo dục gia đinh tương đương mới có thể nhận ra
nhau, ta hãy tạm gọi là tiếng sét ái tình. Hay là môn đăng hộ đối về nhân cách,
giưã cha tôi và cha nàng đều là những người đàn ông quân tử. Bây giờ tuổi đã xế
chiều nhưng tôi vẫn nhớ không quên...
Quân Tử Và Mỹ Nhân
Theo tôi quân tử thường
là những hạng người thông minh,nghiã khí, tiết tháo, đa cảm và rất thật thà.
Thật thà không có nghiã là ngây ngô khờ dại.Tôn Tẫn, Nhạc Phi, Nguyễn Trãi chả
là những người rất thật thà hay sao? Kể cả Khổng Minh là một đạo sĩ mưu mô quỷ
kế vô cùng nhưng ông vẫn là người quân tử thật thà. Khổng Minh tin rằng: Anh
chàng bán dép, bán chiếu Lưu Bị là tôn thất nhà Hán là cháu ba đời cuả vua Tôn
Sơn Tĩnh Vương Lưu Cảnh Đế. Biết vận số nhà Hán đã hết mà vẫn nể tình mà cố đấm
ăn xôi phù trợ cho Lưu Bị để tiến hành những cuộc chiến tranh chinh phạt đẫm
máu. Trận Xích Bích hàng chục vạn người bị thiêu chết thê thảm, thực ra là quỷ
kế cuả ông ta, còn Chu Du chỉ là con bài để lợi dụng mà thôi. Khổng Minh cứ chê
mãi Tào Tháo là kẻ gian hùng lưu manh chính trị còn Lưu Huyền Đức mới thực là
phe chính nghiã.Thật ra ai gian hùng hơn ai thì Võ Hầu vẫn còn thật thà lắm.
Tháo thì hay cười còn
bị thì hay khóc. Nhưng cả hai đều rất được lòng phái đẹp, được các cô nương để
ý đến.
Theo tôi chính Lưu Bị
mới là kẻ ma lanh, gian hùng vô cùng. Khi ngồi cùng uống ruợu luận về anh hùng
với Tào Tháo thì chàng giả đò rơi đuã và đổ cho trời mưa sấm sét lớn để lưà họ
Tào. Có lẽ lịch sử đã nhầm lẫn về hai chàng anh hùng này chăng, có lẽ La Quán
Trung còn nhiều thiên vị cho Lưu Bị, giưã Tháo và Bị ai tàn nhẫn hơn ai, ai
giết hại nhiều mạng người vô tội hơn ai,? Cứ suy xét ra Lưu Bị có tài đóng kịch
để thu phục tay chân và mỵ dân, ông ta hay giả vờ khóc lóc kêu trời đấm ngực vì
dân . Tào Tháo dù sao thì còn hơn Lưu Bị vì ông ta còn là một thi sĩ, con cái
ông ta đều đa tài như cha, Tào Thực, Tào Phi, Tào Chương v.v.. Còn con cuả họ
Lưu là thái tử A Đẩu Lưu Thiện chỉ là một kẻ hãm tài bị thịt mà thôi. Không
hiểu sao Tôn Phu Nhân đệ nhất mỹ nhân cuả Giang Đông có kém gì đại kiều, tiểu
kiều đâu mà lại mê cái ông lão Lưu Bị đó đã gần 60 tuổi như điếu đổ? Hay Lưu Bị
quả đúng bậc anh hùng hiếm có ở trong đời? Nhưng Lưu Thiện con cuả Lưu Bị thì
là trường hợp cá biệt. Đúng ra hổ phụ phải sinh ra hổ tử mới phải, không lẽ lại
sinh ra dê chó? Như tôi đã phân tích là Thiện thiếu hẳn tình thương cuả người
mẹ.Triệu Tử Long đã lượm được Thiện từ trong đám loạn quân. Lưu Thiện và Lê
Thái Tông đều là những đưá trẻ sinh ra không có may mắn được hưởng tình mẫu tử
ruột thịt, lại do đám cung nữ và những chàng trai bị thiến nuôi dạy nên tâm trí
mới như vậy? Người như vậy thì làm sao có thể là bậc quân tử hào hoa phong nhã
để hiểu được lòng mỹ nhân? Dòng dõi di truyền nòi giống như vậy thì cái ngôi vị
hoàng tộc cuả Lưu Bị cũng đáng nghi lắm? Ngược lại cũng chỉ có những bậc nữ lưu
thuyền quyên mới có con mắt tinh đời để biết mặt anh hùng mà thôi và hiểu được
bụng dạ cuả kẻ tiểu nhân. Người ta bảo trai anh hùng gặp gái thuyền quyên. Tôi
không dám nhận mình là kẻ anh hùng nhưng ít ra đối với các mỹ nhân tôi là người
quân tử thật thà. Khi nàng gặp tôi, nàng biết tôi là người chân thật và có tài
ứng biến. Nàng nhìn tôi với ánh mắt rất thương mến, khi nàng thấy tôi rất thật
thà, chăm chú, tư lự khi nghe nàng kể chuyện... Sự nhạy cảm cuả trái tim nàng
đã biết là nàng gặp đúng ý trung nhân và nàng biết rằng tôi rất thích nàng. Tôi
là người quân tử đáng tin cậy…Đúng tôi rất yêu nàng, nhưng tôi sinh ra ở một
đất nước nghèo khó, xung quanh chỉ thấy toàn hạng tiểu nhân hãm tài nhưng có
điạ vị, con cái họ ngu độn nhưng đều được nâng đỡ ăn học tử tế…Còn tôi có khả
năng dồi dào thì phải đi lính làm một thứ nô lệ sinh mạng mà người ta gọi là
nghiã vụ quân sự, kể cả khi thi đại học điểm cao nhưng vẫn không được đi học….
Vì lý do này tôi đã run sợ và không có gan theo đuổi nàng để trở lại Việt Nam
làm một thứ công dân hạng hai. Anh đã mất em, bởi vì anh không có sự lưạ chọn
nào khác là tự cứu lấy đời mình. Nay suy nghĩ lại anh thấy buồn và nhớ em biết
chừng nào, anh đã làm thơ về em, hy vọng cũng là những kỷ niệm có giá trị cho
đời sau. Nay anh viết đây cho em và cho cả các bạn đọc. Bây giờ em ở đâu? Có
lên mạng để đọc tấm lòng cuả anh để lại nơi quán trọ trần gian nay không? Em
mãi mãi là mỹ nhân cuả lòng anh…
Tình Yêu Và Hoài Niệm
Chính tôi cũng không
thể nào ngờ, khi đã bước sang tuổi ngũ thập nhi tri thiên mệnh, thì tôi lại tấp
tểnh học làm thơ và viết văn.Chính bởi vì cuộc đời tôi có nhiều trầm luân trôi
nổi trên trường đời và trường tình. Ý định này đã có từ 10 năm nay. Nếu không
viết lách được gì hoá ra bao nhiêu sôi nổi, yêu thương, đắng cay , tủi nhục,
oan ức, uất hận …cả một thời trai trẻ và cả một cuộc đời đầy biến cố đau
thương, oanh liệt, bất công mà người đời gây ra cho tôi trở nên phí hoài vô
nghiã. Hiện nay tôi vẫn phải đi làm, nếu nghỉ hưu tôi sẽ viết nhiều truyện để
tâm sự kể lại với các bạn trên mạng, trên cõi trần gian giả tạm này. Thơ càng
ngày càng trở thành một
mảng tâm hồn như máu thịt cuả đời tôi.Tôi rất khâm phục anh Hàn MạcTử tuổi đời
còn rất trẻ, chưa từng trải được bao nhiêu mà anh đã viết ra được những vần thơ
giàu tình cảm trí tuệ vô cùng. Người ta bảo Hàn Mạc Tử điên khùng, trong thơ
Hàn Mạc Tử dùng nhiều từ nghe lạ tai như cuả người bệnh hoạn. Nhưng theo tôi
đây là trạng thái cảnh giới tâm linh cuả thơ mà chỉ có anh mới đạt được. Hàn Mạc Tử thưà biết
là mình có bệnh, cơn đau đớn thể xác dày vò muốn điên lên đây, nhưng cơn đau về
tinh thần đã đưa anh vào tháp ngà cuả nàng Tiên thơ, đã biến cuộc đời ngắn ngủi
thành những phút giây thiêng liêng, xuất thần, xuất hồn thơ ra khỏi miệng và
trào lên đầu ngọn bút:. Bộ óc cuả Hàn Mạc Tử vẫn minh mẫn hoàn hảo để để tìm ý
thơ, gieo vần, đưa mạch thơ trào ra như dòng máu từ trái tim mình lên trang
giấy trắng .Thơ anh không có thời gian để gọt ruã chau chuốt đánh bóng như thơ
Xuân Diệu, nhưng là cả một tấm lòng thành thật cuả một thiên tài bất hạnh.Tôi
cũng muốn học ở anh một chàng trai trẻ yêu trăng, yêu hoa lá, cỏ cây, con người
và muôn loài tạo vật mà thượng đế đã ban cho chúng ta. Cuộc đời con người là
vốn quý, dù chỉ sống một ngày cũng sao cho đàng hoàng tử tế ghi lại những thơ
mộng về tình yêu và hoài niệm xa xôi….
Lúc còn trẻ thì đông
tây nam bắc, ngụp lặn bôn tẩu trong cõi trần gian bao la, hưởng cái thú ngang
tàng tự do lãng tử. Lúc về già thì trầm ngâm suy cảm. Làm thơ trở thành một thú
vui, những kích thích cuả tế bào thần kinh, những rung động cuả trái tim bản
năng thiên bẩm mà từ khi lọt lòng mẹ, hay ta đã đa mang theo từ nhiều tiền kiếp? Chắc
chắn chỉ có tình yêu làm cho người ta băn khoăn, thơ thẩn, trăn trở nhiều nhất
như những tấm lòng đa cảm yêu nghệ thuật và sáng tạo tinh thần. Kẻ độc tài tàn
bạo thì căm ghét tình yêu, tôn thờ quyền lực và thể xác. Những những chàng thi
sĩ thì ngược lại khinh miệt tiền tài vật chất,quyền lực và áp bức.Họ sớm tối
vui vầy trong ý nhạc lời thơ, bộ óc cuả họ đã được siêu thăng da riết đằm thắm
về thơ như cơm ăn nước uống hàng ngày. Trong thơ có hoa, trong hoa có người,
trong người có nhạc, trong nhạc có tình…cứ như thế mà vần điệu chắp nối bay
cao. Mỗi khi nhớ đến người con gái mà mình yêu thích từ thuở xa xưa ta gọi là
những cảm xúc về tình yêu và hoài niệm. Nhớ nàng ta nhớ đến hoa. Hoa có trăm
vạn loài như lan, huệ, hồng, cúc, hải đường v.v…Bài thơ hai sắc hoa ti gôn là
tả loài hoa đẹp nhưng cánh hoa mỏng manh như bao cuộc tình dễ tan vỡ. Còn tôi
hay làm thơ về hoa phong lan, là loài hoa đẹp thanh cao người ta thường trân
trọng đặt bên bệ cưả sổ khắp cả 5 châu lục. Người Phật Tử thì yêu hoa sen,
người quân tử thì thường là hoa cúc.Những mối tình ân ái đài các thì chọn hoa
hải đường thường nở về ban đêm.Thì ra hoa và người, ngươì và hoa đã trở thành
tình yêu và hoài niệm. Hoa từ một loài thảo mộc vô tri vô giác đã êm đềm đi vào
giấc ngủ cuả thi nhân, hoa đã trở thành linh hồn cuả những vần thơ. Hoa là tình
yêu và hoài niệm cuả tôi mỗi khi nhìn lên bệ cưả sổ...
Tình Yêu Và Hưởng Thụ
Chúng ta đang sống
trong một thời đại cuả tốc độ và thông tin.Vài trăm năm trước đây ai cũng tin
là trên mặt trăng có cô Hằng Nga vì trốn người chồng tàn bạo mà lên ở trên cung
trăng một mình với anh chàng Cuội đen thủi đen thui. Cuội tự nguyện làm đày tớ,
ngồi dưới gốc cây đa. Họ chung sống với nhau một thời gian dài đằng đẵng phải
tính từ hàng niên kỷ, nhưng họ vẫn không thể thành vợ thành chồng được, tuy
rằng cả hai cùng cô đơn. Cho đến nay trong dân gian chưa có truyền thuyết nào
về truyện cô Hằng Nga phải lòng anh chàng Cuội cả. Bởi vì họ thuộc hai đẳng cấp
tâm linh khác nhau, họ gần nhau nhưng họ không thể yêu nhau, họ không có cảm
hứng xác thịt khi ở bên nhau.
Dục vọng không
thể thắng nổi lý trí và trái tim. Hằng Nga vẫn rớt nước mắt mà nhìn về hạ giới
xa xăm để chờ đợi những chàng thi sĩ như Lý Bạch, Tản Đà, Hàn Mạc Tử làm thơ tỏ
tình với mình? Ngày nay loài người đã thừa biết trên mặt trăng chỉ là một sa
mạc hoa vu, nhưng tâm linh trí tưởng cuả những chàng thi sĩ vẫn tin và thương
nàng Hằng Nga . Phải chăng thi sĩ là mơ mộng viển vông? Con người cuả thế kỷ
21, cuả những con tàu siêu tốc, cuả những máy tính điện tử cực nhanh mà vẫn còn
tin dăm ba câu truyện thần thoại hão huyền…Sự kiêu căng cuả loài người bằng vài
thành quả đạt được trong ngành vũ trụ, cũng như trong phòng thí nghiệm cuả các
như Darwin, Pawlop v. v…vẫn chỉ là những trò hề cho Thiên Chuá hay Thượng Đế
toàn năng.Trí tuệ cuả những người như Darwin, Pawlop, hay cũng như Karl Marx,
Lê Nin làm sao có thể so sánh với Arbert Einstein là con người được coi là
thông minh nhất cuả thế kỷ 20. Người cha đẻ cuả khoa học nguyên tử và hàng
không . Ông vẫn chưa dám khảng định nguồn gốc cuả loài người từ đâu mà những kẻ
vô thần hay cộng sản dám bạo mồm bạo miệng là từ loài khỉ. Ông tuyên dương Đạo
Phật,và đã từng tuyên bố:" Tôi là người Do Thái nhưng tôi không theo một
tín ngưỡng nào cả, nếu có phải theo một tín ngưỡng thì tôi sẽ chọn đạo Phật.
Đạo Phật với thuyết luân hồi quả báo là phù hợp với nền khoa học hiện đại trong
tương lai." Trong Đạo Phật trối bỏ ái dục, vì ái dục là nguyên nhân cuả
luân hồi chuyển kiếp, còn ái dục tức còn nợ nần , vay trả, còn đầu thai; chúng
sinh còn ngụp lặn trong ái hà, bể khổ. Phật muốn giải thoát chúng sinh bằng con
đường vô thủy vô chung, để tới niết bàn không sinh không diệt. Nhưng con người
đã chót nặng chữ ái, thì cũng dám đầu thai thêm vài kiếp nưã để trả nợ tình,
nếu ta không phải là người thoát tục, tu hành?
Khoa học ngày nay mới
chỉ đạt được những thành tựu về vật chất còn linh vực tâm linh tinh thần thì
quả là còn ít ỏi. Tình yêu vẫn còn là một lĩnh vực bí hiểm, không có ngành khoa
học tối tân nào có thể phân tích, khám phá nổi. Để hiểu về tình yêu, người ta
không thể tìm đọc những câu truyện tình cuả những nhà văn sa đoạ trụy lạc, hay
kiểu tả tình như kiểu bà Dương Thu Hương mà cố gán cho ông Hồ Chí Minh với cô
gái dân tộc tên là Xuân nào đó. Sự tưởng tượng nào giỏi hơn anh chàng Ngô thưà
Ân mỗi khi lên bàn đèn hút thuốc phiện mà viết ra thiên tiểu thuyết Tây Du Ký tuyệt
vời. Biết rõ là phịa nhưng mọi người vẫn thích đọc. Ngô Thưà Ân quả là một anh
chàng có trí tưởng tượng siêu kỳ cũng do nhờ thuốc phiện cả đấy. Chị Dương Thu
Hương không hút thuốc phiện mà lại viết ra mối tình Xuân - Hồ. Theo tôi với
tính cách như vậy thì Hồ làm gì có tình yêu? Hồ là con người vô thần coi vật
chất là lẽ sống, thoả mãn xác thịt là thú cảm hơn những giá trị tâm linh. Tôi
tin những người có trái tim yêu thương, tôn trọng tình yêu nam nữ họ đều là
những những duy tâm và mơ mộng cả. Một người ra chỉ thị cho cấp dưới tìm cho
mình một cô hộ lý để giải quyết sinh lý lại bảo đó là tình yêu kể cũng lạ. Rất
tiếc chị Hương chỉ nhờ vào phù phép cuả thứ văn chương hiện thực xã hội chủ
nghiã, nhà nhà viết văn, người người làm thơ theo kiểu trăm hoa đua nở để phiạ
ra tình yêu cuả một người vô cảm tàn bạo như ông Hồ là một sự quá đáng. Không
biết là ca ngợi cái đẹp cuả tình yêu hay là sỉ nhục tình yêu cuả loài người
đây?
Người ta bảo nhà văn
nói láo, nhà báo nói phét cũng chẳng ngoa. Câu này chỉ đúng cho các văn nô dưới
chế độ nô dịch tinh thần cuả ngươì cộng sản thôi .Còn như văn sĩ, báo chí các
nước tự do, văn minh tiên tiến họ không dám đặt bút viết láo, hoặc phịa chuyện
, vu khống đơm đặt, họ là những kẻ sĩ có lương tâm và liêm sỉ nhân cách khi cầm
bút. Tình yêu là lĩnh vực thiêng liêng cuả trái tim, là nguyên nhân cuả chuyển
kiếp luân hồi chớ nên viết bậy, xuyên tạc tình yêu.
Tôi cũng là loại người
đa cảm, si tình, tính nết sinh ra như vậy đó. Cũng may còn có tí chút khả năng
viết lách làm thơ để giãi bày tâm tình cuả mình, khi mình còn nơi tại thế, nếu
chẳng may chết đi thì ai biết đó là đâu. Viết truyện để tự tả tình mình thì tôi
không muốn, nhất là mô tả
những chuyện ân ái chăn gối, làm như vậy hoá ra mình là thằng thô bỉ trơ trẽn
vô cùng. Nhưng làm thơ khi lòng mình xúc động, khi trái tim mình rỉ máu. Thơ
phải chờ đợi nung nấu tâm tưởng khi mình bồi hồi nhớ nhung, ái ngại thương cảm
cho người mình yêu. Sự bột phát, rung động, cảm hứng cuả trái tim do lý trí
kiểm soát tạo cho ta những ý tứ vần điệu, nhạc điệu mà thi nhau mà xuất thần là
giây phút thiêng liêng may mắn ta phải chớp lấy ngay và ta đã nhanh chóng hoàn
thành một bài thơ. Để kỷ niệm cho đời, nơi quán trọ trần gian giả tạm này, tôi
viết lời tâm sự và cũng muốn chia sẻ cùng bạn đọc quý mến cuả tôi những bài thơ
tình là cảm xúc chân thật nhất. Đọc thơ nhau để thưởng thức thi vị tình đời,
tình người với nhau hẳn phải hơn loài vật, loài cầm thú. Con người ngoài miếng
ăn, hưởng thụ vật chất, tranh giành đâm chém nhau, sát hại, hạ độc nhau, còn có
đáng gì để cho ta chân trọng? Tinh thần và tình yêu, vật chất và hưởng thụ đặt
lên bàn mà cân cái nào hơn cái nào. Người quân tử cần tinh thần và tình yêu để
sống, vì ngưòi quân tử có bộ óc trái tim hơn ngươì. Còn kẻ tiểu nhân cần vật
chất và hưởng thụ để mà tồn tại. Nếu như xã hội công bằng đầy đủ thái bình thì
người ta ham muốn những giá trị tinh thần và tình yêu, thi nhân văn sĩ được đề
cao. Còn như xã hội nghèo nàn lạc hậu thì vật chất, hưởng thụ, các đại gia được
đề cao. Văn thơ là cái quái gì, chỉ là thứ viển vông vô tích sự mà thôi, không
làm ra tiền cuả chẳng ai thèm đẻ ý đến, có viết ra chỉ là những nhu cầu cho
khách hàng không tim không óc đọc. Tôi muốn các bạn đọc cuả tôi, đọc thêm vài
bài thơ để thông cảm và hiểu thêm cho những lời tâm sự cuả tôi. Cám ơn!
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét