Nhầm Lẫn
Ai vẫn nhớ ai suốt cả đời
Xót xa nuối tiếc tháng ngày trôi
Chỉ vì em chót ra nông cạn
Nên để tình anh theo gió mây ...
Nếu chỉ chút tình cũng khổ đau
Tháng ngày mong mỏi ngóng trông chờ
Mà lòng anh vẫn chai như đá
Hỏi lại trời sao gió hững hờ ?...
Đừng ghét bỏ nhau tự hỏi mình
Duyên tình đi hỏi nợ trời xanh
Một giây không khéo thành oan nghiệt
Hận để ngàn thu mộng chẳng lành
Chôn thẳm rừng sâu một cõi lòng
Tận cùng đau khổ cuả bi thương
Vì sao anh giận mà không nói
Suốt cả kiếp này em nhớ mong
Nhớ thuở năm nào ta biết nhau
Anh như bướm trắng quấn bên hoa
Bao nhiêu thơ phú đầy hy vọng
Tình tứ hay là gió thoảng qua
Đánh mất tình yêu còn chút thương
Giận em anh quyết chẳng say lòng
Đời người con gái hoa thơm nhụy
Em tặng cho người lỡ chuyến sang
Chỉ một cái hôn chẳng vẹn tròn
Sao không trân quý nụ tầm xuân
Chờ anh ghẻ lạnh còn chi nữa
Em lại gào lên nỗi oán hờn
Khí khái nam nhi thường vẫn thế
Mê say con cá cắn nhầm câu
Đến khi em hiểu thì anh đã
Ngậm miệng âm thầm chiụ khổ đau
Suốt cả thời gian ba chục năm
Trong lòng đâu có bóng tình nhân
Không yêu mà nhớ là oan trái
Món nợ oan tình gưỉ núi non
Tình tứ làm chi chuyện đã qua
Kiêu căng hợm hĩnh nỡ bông đuà
Để ai dễ biến thành băng giá
Tự hỏi lòng ai mất thật thà ?....
Hối hận làm chi chuyện đã rồi
Bao nhiêu năm tháng lệ từng rơi
Vì sao mà lại ra gian dối
Thiên hạ cười chê tủi nhục đời
Tự trói lòng mình mất tự do
Lệ quen tập thể lắm đong đưa
Đem thân nô bộc theo giáo huấn
Nhầm lẫn nên đời chiụ khổ đau
Em đón chờ anh suốt cả ngày
Không gian tĩnh lặng giưã hai người
Giận em anh hoá thành câm điếc
Trong bếp nồi cơm đã chín rồi …..
Đã mấy thu rồi nhanh thế nhỉ
Còn đâu đằm thắm lúc khi xưa
Thời gian nguội lạnh ra cằn cỗi
Mà người quân tử chẳng buông tha...
Chớ vội trách nhau kẻ bạc tình
Đau lòng anh lắm hận tàn canh
Bởi ai không khéo đường cư xử
Tri thức chôn vùi dưới biển xanh
Thôi thế thì thôi đã hết rồi
Tình ta chỉ có bấy nhiêu thôi
Quay về chung thủy người em đã
Và để anh yên với tháng ngày
Chuyến tàu thổn thức vẫn nguồn cơn
Rời rã lòng ai quặn nỗi buồn
Kẻ ở người đi đừng nuối tiếc
Đừng thề sông núi với người câm
Về laị Việt nam bùng cháy tim
Làm sao anh có thể yêu em
Bao nhiêu năm tháng đầy băng giá
Là gái có chồng chớ vội tin...
Tôi viết bài thơ kể chuyện rằng:
Cho người em gái ở quê hương
Tôi không oán trách gì em nưã
Tôi vẫn thương em một chút lòng
19.8. 2008 Lu Hà
Nhắn Gửi
Nghe nói em thề không lấy chồng
Chuyện này đồn thổi có hay chăng
Sao đưa tin đến cho anh nhỉ ?
Tình đã tan rồi như bóng trăng
Mấy năm ăn ở với người ta
Cứ tưởng trọn đời kiếp lấy nhau
Bỗng dưng cha mẹ không đồng ý
Người ấy đi rồi em khổ đau….
Đã mấy thu rồi anh đã quên
Bao nhiêu nước mắt lệ im lìm
Tháng ngày mong mỏi còn chi nữa
Anh đã sợ rồi anh chẳng tin
Tình đã héo rồi duyên đã khô
Còn gì mà để tặng cho nhau
Yêu chi một đoá hoa tàn rữa
Em sẽ qua sông lụy lái đò….
Tình anh say đắm là như thế
Trí dũng song toàn có kém ai
Cứ tưởng ta đây là đắt giá
Nên em biến nó một trò cười
Cười nữa đi em chúng bạn bầy
Bao nhiêu tình tứ để mua vui
Anh ôm tuỉ nhục đeo sầu hận
Sớm tối đi về với gió mây….
Rồi lại so đo mà tính đếm
Tiểu nhân quân tử cách phương trời
Đến khi em hiểu thì anh đã
Như cánh chim bằng chốn biển khơi
Quốc sắc thiên hương có thiếu gì
Nam nhi đâu dễ chịu lẻ loi
Tình anh em nỡ coi khinh rẻ
Rồi lại say mê chuyện đã rồi….
Nhầm lẫn một ly đi vạn dặm
Người xưa căn dặn có sai đâu
Tình ai ấu trĩ ra mù quáng
Khi tỉnh mộng ra lại hững hờ….
Khuyên rằng : Em hãy quên anh đi
Đường của riêng ai người ấy đi
Còn đâu duyên dáng mà khêu gợi
Trong trái tim anh có một người
Anh yêu người ấy biết bao nhiêu
Họ chẳng như em rất biết điều
Một thoáng nhìn qua là đã hiểu
Yểu điệu đoan trang một dáng Kiều
Anh viết bài thơ chẳng ngợi ca
Mối tình lầm lẫn của ngày xưa
Tại sao anh chót yêu em nhỉ?
Mấy chục năm rồi bao xót xa….
22.8. 2008 Lu Hà
Anh Là Cơn Gió Bay Qua
tặng út Mười
Anh đến với em như là cơn gió
Một thoáng qua bên suối lệ ê chề
Anh là gió em vẫn là mây trắng
Để ngàn thu nuối tiếc tiếng thông reo
Anh vẫn thế vẫn chai lỳ năm tháng
Tóc sương bay vương nặng nỗi ưu sầu
Đời vỡ mộng quán trần gian u ám
Ru hồn đau bước tới cõi hư vô
Đời chỉ đẹp khi linh hồn bất tử
Soi tinh cầu để lại nét xinh tươi
Sống và chết có gì đâu em nhỉ
Em bơ phờ than khóc đoá hoa rơi!
Đừng tủi hận muà xuân về ngắn ngủi
Thương cuộc tình rũ rượi dưới phong ba
Yêu nắng sớm reo vui cùng hoa lá
Rồi tan đi trong nắng nhạt mây chiều
Xưa em nói nguyện cùng anh son sắt
Thao chân anh bốn bể khắp chân trời
Nghe họ mạc nên em thành thách đố
Anh ngậm ngùi cơn gió thoảng chia ly
Đám cưới không nên bạn bè thất thố
Cánh rồng bay lồng lộn hận trời cao
Con chuột nhắt nép mình trong hang tối
Tuổi tý thìn sao trọn mối duyên tơ?...
2.10. 2008 Lu Hà
Cái Số Tôi Khổ
Tôi đã khổ từ khi còn chưả sinh ra. Người ta bảo: Anh hùng đa
hoạn nạn, hồng nhan thì bạc mệnh. Chưa sinh ra mà đã biết là số mình khổ ? Chỉ
nghe kể lại, cha mẹ tôi lấy nhau rất sớm nhưng mẹ tôi vẫn chưa chiụ mãn nguyệt
khai hoa. Dòng họ Nguyễn nhà tôi mà không sinh ra người nối dõi thì coi như là
đồ bỏ đi. Mẹ tôi buồn lắm thường lân la các cửa chuà, đền miếu để cầu xin một
đưá con trai giữ chân bàn thờ ông bà ông vải. Tốn kém không biết bao nhiêu thủ
lợn, đầu gà, sôi gấc rồi cuối cùng sau 10 năm chừng 28 tuổi mẹ tôi mới sinh ra
tôi là con đầu lòng. Ông nội tôi mừng lắm cho con dâu ăn sâm nhung và cao hổ
cốt để dưỡng thai. Không ngờ vì thế mà mẹ tôi mất sưã và tôi suýt bị chết đói.
Bố tôi đang tiễu phỉ ở Hoàng Xu Phì nghe tin vợ sinh con trai ,mừng quá suốt
đêm cưỡi ngưạ về để thăm con. Có lẽ vì ở trong bụng mẹ đã được ăn cao hổ nên
tôi là một đưá trẻ bụ bẫm, đôi mắt to đen lay láy như mắt nghé con, ai nhìn
cũng muốn bế. Lên 6 hoặc 7 tuổi trong lúc chơi đuà tôi vật ngã một đưá trẻ 7
hay 8 tuổi gãy xương chân. Bọn ghen ăn tức ở trong làng nó thưà cơ hô hoán đòi
trói ông tôi lại. Ông tôi là một cụ đồ, là một nho sĩ cũng phải gắt lên: Tao đố
đưá nào dám đến trói tao, luật pháp nào dám làm chuyện thất đức như vậy? Cháu
tao mới hơn 6 tuổi chưa đến 7 tuổi nó đuà nghịch với bọn trẻ con chả may mà xảy
tai nạn chứ nó đã biết gì đâu? Ông Bà tôi chiụ mọi phí tổn thuốc thang cho đưá
trẻ bị tai nạn. Người ta bảo tôi là một đưá trẻ ngỗ nghịch nhưng thực ra tôi là
một đưá trẻ rất ngoan và giàu tình thương ái. Lớn lên tôi chăm học và lắm mơ
ước lắm. Nhưng rồi bị gọi đi lính thế là hết cả mơ mộng và suýt bị chết ở rừng
Trường Sơn vì bệnh sốt rét. Trong thơ tôi hay dùng hình tượng con chim đại
bàng, hay nói đến chữ trượng phu, anh hùng. Các bạn đừng cười tôi nhé: hắn
chỉ là thằng lính quèn đào đất mở đường có phải tướng tá trận mạc gì đâu mà
cũng đòi là anh hùng. Theo tôi định nghiã, anh hùng là gì? Anh hùng là những
người dám làm những việc mà nguời khác không dám làm, miễn là lương tâm mình
không có đìều gì phải cắn rứt. Nàng Kiều dám bán mình vì cha, để cứu em trai,
cứu cả nhà, nàng là anh hùng rồi. Hàng triệu đồng bào miền Nam dám dời bỏ quê
hương vì không muốn chết, muốn sống khổ nhục dưới chế độ độc tài,
quyết tâm vượt biển, cầm chắc chín phần chết, một phần sống nhưng cũng dám ra
đi, như vậy là anh hùng rồi. Đời tôi cũng nhiều phen dám can đảm làm những việc
kẻ khác không có gan, cho nên mượn hình tượng con chim đại bàng cũng có thể
chiếu cố chấp nhận được. Tất nhiên ở đời ai cũng thích người khiêm tốn. Nhưng
là đàn ông đàn ang thì ai cũng thích ví mình như cánh chim đại bàng yêu tự do.
Nam nhi như hổ, nữ nhi như mèo mà. Thời cộng sản còn quá đáng hơn, một chị công
nhân chỉ quét rác thôi họ cũng phong là anh hùng lao động. Một nguơì có tài mẹo
bẫy chuột cũng gọi là anh hùng diệt chuột.
Số tôi lắm hoạn nạn, khổ lắm. Cho nên mới dám bảo: anh hùng đa
hoạn nạn cũng chẳng sai. Trường đời trường tình đều gian truân vất vả cả.Nhưng
nghe ông tôi nói là tôi có quý tướng :Nhân trung trường, mắt xanh và sâu thăm
thẳm như biển cả. Lắm kẻ thù vô cớ muốn mưu hại tôi nhưng chả được, tôi vẫn trơ
trơ ra như đá đấy thôi. Bài thơ tình kể về nỗi khúc tất mà tôi vướng phải và tự
rãy ra cũng nói ra phần nào về cái số đa hoạn nạn cuả tôi. Xin chia sẻ cùng các
bạn.
Loài Hoa Nấm
Nấm hoa rực rỡ sắc màu
Gieo loài phấn độc rắc vào hồn ta
Chinh nhân dặm mỏi đường xa
Phong trần dầu rãi nắng mưa mái đầu
Mấy năm khổ aỉ sơn hà
Trường tình bể ái vẫn chưa mặn mà
Đèo heo gió núi sương mờ
Chiến tranh vùi dập ta bà khổ đau
Xuất thân dòng dõi nho gia
Công danh chẳng thuận cơ đồ dã tan
Uổng công đèn sách chuyên cần
Hiến thân bọ chó trường sơn muỗi rừng
Ba năm cuốc đất mở đường
Tro tàn một nắm vinh quang nấm mồ
Văn ôn võ luyện công phu
Đảng không cho học điểm cao mặc đời
Loanh quanh giưã chốn biên thuỳ
Hoá ra công cốc một đời tài hoa
Thí cho một xuất đi Âu
Đông Đức cộng sản nở hoa trái muà
Gặp em là đoá mộng đầu
Chân thành chờ đợi nấm hoa ai ngờ
Đại bàng rũ cánh sa cơ
Tận cùng khổ nhục cơ cầu vì ai
Phúc ân tiên tổ giống nòi
Chỉ cho ta thấy lòng người sài lang
Cất mình vượt sóng trùng dương
Sông thương núi oán trường giang bi hùng
Oái oăm tự trọng bẽ bàng
Thì ra một tấn đoạn trường mà thôi
Anh hùng mấy kẻ trong đời
Sông sâu có khúc lòng người dễ đo
Hơn ba thập kỷ trôi qua
Giật mình mà sợ nấm hoa lạc loài
2.7.2009 Lu Hà
Nấm Mồ Hoang
Nhớ xưa tức tưởi sôi dầu
Tình ta đã chết âu sầu giai nhân
Tưởng rằng năm tháng sói mòn
Xới tung nghiã điạ trần gian u sầu
Hồn ma tê tái từ lâu
Lòng ta khô héo ngàn thu lá vàng
Vì sao duyên sự lỡ làng
Kiếp này tủi nhục vấn vương làm gì?
Hận đeo vào sổ luân hồi
Ngán đời ta phải gặp người bán tơ
Đẹp gì một sợi chỉ thưà
Xe nhầm Nguyệt Lão gán vào tình ta
Thế nhân bạc bẽo ai ngờ
Năm canh rầu rĩ cấu cào tâm can
Lênh đênh biển cả vô thần
Thuyền tình tan nát hoa tàn kém vui
Khi em thấu hiểu mùi đời
Thì ta cao chạy xa bay mất rồi
Bẽ bàng giọt lệ đầy vơi
Võ vàng ngơ ngác còn nhồi phấn son
Bao thu lá uá cao dần
Trắng trong chẳng giữ héo tàn đời hoa
Rượu buồn lạc nẻo đường xa
Ê chề quay lại tình ta mất rồi
Đại bàng vùng vẫy biển khơi
Ta như trận gió đến rồi lại đi.
30. 6. 2009 Lu Hà
Thật ra tôi nên chấm hết. Chẳng nên làm thơ mãi như thế
này.Nhưng khốn nỗi tâm viên ý mã. Nỗi bực dọc như dòng sông hung dữ cuả tư duy
cứ ngùn ngụt mà xô đẩy như sóng nước vỗ bờ. Tôi cố ngồi tập thiền như các Vị
Đại Sư nhưng kinh nghiệm chẳng có bao nhiêu, để nén cho tâm thức lắng đọng phù
sa để dòng sông trở lại hiền hoà, trạng thái không không vô thưòng mà chẳng
được. Thôi thì viết ra thành thơ để là nỗi giải thoát cuả tinh thần. Lần sau
tôi sẽ lần tìm ra những hình ảnh đích thực yêu thương cuả nhũng người con gái
mà tôi yêu thương ngưỡng mộ và hy vọng sẽ viết ra những vần thơ đẹp về họ. Anh
làm thơ không phải có ý chỉ trích em, mà chỉ là cách biểu hiện tâm trạng cuả
tâm hồn thi sĩ mà thôi. Thường thường trong đời những tủi nhục oan ức đắng cay
lại là thứ cảm xúc khó quên mà làm ra thơ thôi. Đã làm thơ tất nhiên phải có
bạn đọc để cùng chia sẻ, vưà là thú thưởng thức nghệ thuật, vưà là thú giãi bày
tâm tư với đời, để khi mình chả may có phải từ biệt thế giới này thì thì sẽ mãn
nguyện mỉm cười là ta đã có một cuộc đời cuả một người tử tế đàng hoàng và rất
oanh liệt. Cái nghiệp chướng ta gây ra không đến nỗi nặng nề lắm, hy vọng kiếp
sau sẽ được đầu thai vào nơi xứng đáng.Tôi viết hai bài thơ cuối cùng về câu
chuyện chả hay ho gì về quá khứ này. Và lần sau tâm trạng để dành cho người
khác mà tôi mang nhiều sầu nặng tương tư
Trò Chơi Ái tình
Khi lòng anh trống rỗng
Thì em lại yêu anh
Một tình yêu dãy chết
Trôi theo dòng sông xanh
Cậy có tí nhan sắc
Tình người như lưỡi dao
Câu cá từ ba tháng
Cho muà thu u sầu
Xanh vỏ còn đỏ lòng
Thương ai như đại bàng
Vẫy vùng quen sóng gió
Nuốt giận mù trùng dương
Chỉ vì con gà rù
Có mắt cũng như mù
Nỡ cạn tàu ráo máng
Lương tâm nào thứ cho?
Chơi tấn trò phù du
Bao tâm tình gửi trao
Phút giây thành lố bịch
Khuân mặt dày oan gia
Bài thơ kể chuyện rằng
Oán giận còn thương thương
Chút tình người con gái
Xót xa cành mù tang
24.6.2009 Lu Hà
Dửng Dưng
Hoạ lại thơ Ngọc Bích theo tâm trạng riêng
Gặp nhau rồi lại dửng dưng
Tơ duyên trời chẳng thuận chung lòng người
Hững hờ ngọn sóng xa vời
Trường giang rào rạt đâu rồi tình thơ
Nhớ xưa lầm đoá hoa mơ
Tỉnh ra mới biết nhầm tơ chỉ và
Bao năm biền biệt cách xa
Hỏi ai gian dối gây ra ảo tình
Hôm nay xuy ngẫm một mình
Hết hồn mà sợ ái tình ai đây
Cuộc đời như gió thoảng bay
Phù du mộng tưởng qua ngày qua đêm
Đá ngầm nước chảy êm đềm
Lòng ai tráo trở nặng thêm nghiệp mà
Tình tôi vẫy gọi từ xa
Gần nhau cũng chỉ như là dửng dưng
21.6.2009 Lu Hà
Giưã anh và em ta đã sòng phẳng với nhau rồi từ năm 1976. Lúc
đầu quả thực anh cũng đem lòng yêu em, nhưng tình yêu cuả anh chỉ trọn đúng có
3 tháng thôi. Anh hay gưỉ thư và làm thơ tặng em, lúc đưa tận tay, lúc nhờ con
„ V“, không hiểu nó có đưa cho em không? Hay nó xé đi và vứt vào sọt rác? Chỉ
tại em gặp anh cứ liếc mắt đưa tình, rồi lóc anh đến thăm em. Nếu em có người
yêu rồi sao không nói thẳng ra là anh đừng đến thăm em và thơ phú thư từ gì
nưã. Ba tháng trời quấn quít và anh đã yêu em. Thế rồi bỗng nhiên, anh chàng
còm cuả em đến và hai người ăn nằm với nhau ở phòng bên. Anh là một đấng nam
nhi quân tử, anh không thể chiụ được và anh tính đến tạo cho em một đối trọng
để em chọn một trong hai người. Anh mới chỉ hôn em nưả cái hôn thế là em te tái
đi báo cáo để bọn chúng nó sôi sục lên muốn đuổi anh về nước.Thằng H nó cãi cho
anh và bảo là anh say rượu.Thế là chúng nó đuối lý và chẳng làm gì nổi anh. Anh
bực làm và tính thôi tốt nhất cứ ngậm miệng lại là xong, coi như chúng ta chẳng
quen biết gì nhau và anh là thằng say rượu. Mấy hôm sau trên chuyến tàu cùng đi
thăm quan viện bảo tàng anh đến ngồi cạnh em và em đứng phắt dậy gọi anh là anh
chàng hâm hay lí nhí nói gì đó nghe không rõ. Anh uốt quá muốn tưá máu trong
mắt và anh lập thề độc là cả kiếp này anh sẽ không đoái hoài gì em nưã và cả
vài kiếp sau ta cũng đừng nên quen nhau. Con „ V “ nó cũng vô cớ sỉ nhục anh.
Sau này em mới biết anh là một con người lỗi lạc văn võ song toàn, em lại sinh
ra si mê anh, thật tội nghiệp cho em cả ba năm trời dòng rã theo đuổi anh. Có
lúc giưã trưa anh nghe tiếng em rú lên: Ối giời ơi! Anh „ L“ anh ấy phải kêu
lên chúng mày có đưá nào sang bảo nói câm miệng lại cho người ta ngủ trưa. Đời
là như vậy đó thật hoá giả mà giả hoá thật. Ngày xưa Chu Du xui Tôn quyền gả em
gái cho ông Lưu Bị đạ gần 50 tuổi, trong khi em gái Tôn Quyền chỉ mới 18 nhưng
chuyện giả lại thành thật, còn anh yêu em thật lại biến ngay thành giả. Anh
kiên quyết không yêu em, nhưng anh trong lòng cũng thương em. Cuộc đời em anh
biết rất bất hạnh, cái anh chàng còm ấy cũng có thể hất bỏ em đi khi hắn no đủ
rồi. Trông hắn hom hem như một ngã nghiện thuốc phiện ấy...Em khinh anh là
thằng hâm, nhưng là một thằng hâm đáng yêu. Lúc đó anh lại có tình yêu cuả hai
cô gái Đức cả hai đều tóc màu bạch kim. Còn vợ anh mãi sau này mói gặp là tóc
đen kia. Nhưng hồi đó anh còn sợ sứ quán cs đuổi về nước và không tính đến hôn
nhân với cọ gái Đức này. Anh có làm thơ tặng họ và viết luôn để em xem tạm,
hiểu con ngươì ta chân thành với anh chàng hâm này như thế nào? Hôm nay anh
viết thêm 2 bài thơ về em. Chúc em hạnh phúc với chồng con cuả em
Nhẫn Nhục
Anh nhẫn nhục, vì dưới đe trên buá
Chiụ đoạ đày thời cộng sản vô luân
Lũ chúng nó hay phun lời giáo huấn
Mà trong lòng đầy rác rưởi tro phân
Cứ mỗi tháng sứ quán về kiểm điểm
Đạo đức chỉ tiêu học giỏi trò ngoan
Là con cháu cuả bác Hồ vĩ đại
Cấm yêu đương thoát tục cõi mộng trần
Em lén lút yêu ai mà tha thiết
Một chàng còm ở tỉnh khác xa xôi
Bao hy vọng tương lai đời xán lạn
Nhưng than ôi! Kiếp quả bọt bèo trôi
Anh lồng lộn hôn em mà chẳng được
Đời trai hùng đâu chiụ kém thua ai
Em bẽ mặt đưa anh ra tố cáo
Đục nước béo cò lũ chúng mừng vui
Anh hậm hực dấu mình trong thầm lặng
Thề quyết suốt đời chẳng nghĩ đến em
Bài thơ cũ hoá ra thành lố bịch
Ba tháng trời gói trọn một muà xuân
Em lại thấy anh thao hùng trí lược
Văn võ song toàn khí khái trượng phu
Có sức khoẻ cuả giang hồ tục tử
Như hồn xưa vong quốc Ngũ Tử Tư
Đời kiêu bạc đâu phải là hèn kém
Nước chè hai sao xứng mặt anh hùng
Nam tử hán phiêu lưu cùng bão tố
Coi tình trường là ảo mộng phù dung
Em cũng biết chúng hay thường tố giác
Tội yêu đương về nước trước hạn kỳ
Căm và ghét thói vong thần khốn nạn
Kiếp tôi đòi cộng sản có thương ai…
19.6.2009 Lu Hà
Cạn Tàu Ráo Máng
Kể từ ấy bóng dương vụt tắt
Lối đi về heo hút trăng suông
Còn đâu giục giã trong lòng
Gặp nhau hờ hững như tuồng không quen
Bao tình tứ thơ văn réo rắc
Lặng như tờ phút chốc nhỏ nhen
Sượng sùng đôi má thuyền quyên
Chẳng qua đục nước trái duyên lỡ làng
Yêu chẳng trọn dùng dằng nức nở
Tiếc một đời hoa vỡ nhụy phai
Bần thần sương đọng ngậm ngùi
Chim không vướng bẫy cá mồi chê ăn
Em loay hoay quanh năm suốt tháng
Vẫn mong chờ anh động tình thương
Từ đâu ra sự phũ phàng
Cạn tàu ráo máng tuyệt đường lộ sinh
Anh nuốt giận bất bình uốt ức
Sống giưã bầy chó sói yêu ma
Khôn ngoan trông rộng nhìn xa
Đa mưu túc trí ta bà hiểm nguy
Lũ chúng nó một bầy lang sói
Con cháu ông quen thói đong đưa
Dấu tay ném đá từ xa
Phê bình đấu tố từ xưa vẫn làm
Chúng cầu nguyện lỗi lầm kẻ khác
Để thưà cơ đục nước béo cò
Em tôi rút ván qua cầu
Vội vàng te tái ậm ờ vu oan
Anh yêu em tình oan lý trái
Biết phận mình lép vế lui binh
Thôi thì cốt giữ lấy mình
Dần dà sẽ tính phân minh tỏ tường
Anh là kẻ lõi thông cốt cách
Hiểu sự đời cám cảnh thương đau
Liệu bề tang lễ đường xa
Tình em anh đã đưa ma gọi hồn…
19.6.2009 Lu Hà
Tiếng Vọng
tặng Susane
Anh đã ngoài hai mươi
Mà chưa một lần nào
Hưởng phút giây êm ái
Cuả tình thương dạt dào
Cuộc đời anh lênh đênh
Chiến tranh vùi dập anh
Nơi rừng thiêng nước độc
Tan tác bao mộng lành
Rồi anh được sang đây
Người ta gọi xứ tây
Gặp muà hoa tuyết nở
Mắt em nhìn lung lay
Cha em cũng mến anh
Anh trai laị rất lành
Mẹ thì ngồi yên lặng
Sứ quán dập rình anh
Mắt xanh nhìn xa xăm
Xinh tươi như trăng rằm
Mà anh còn câu nệ
Giáo lý của Việt Nam
Bữa ăn tối hôm nay
Thấy mọi người chắp tay
Anh giật mình luống cuống
Và quên cả chắp tay
Cha nhẹ nhàng mỉm cười
Con cũng phải chắp tay
Ra nhà em đi đạo
Thưa vâng: Giê Su Ma
Nhà em ở cũng gần
Sáng biên giới Ba Lan
Tiếng chuông chuà văng vẳng
Thức dậy em ngồi bên
Theo em đi thăm cha
Cao vút một toà nhà
Rồi ta đi thăm Mẹ
Bệnh viện đường xa xa
Moỉ chân dừng ở đâu
Đứng sát cạnh bên nhau
Dưới chân một bức tượng
Em thì thầm thật lâu
Áp tai vào oang oang
Tiếng vọng từ hư không
Nào anh đâu có biết
Tiếng lòng em ngân vang
Thật thà chẳng hiểu chi
Không biết em nói gì
Hai má em bừng đỏ
Đáy mắt dấu nụ cười
Linh cảm mối tình duyên
Nhưng anh chưa từng quen
Nỗi lòng ngươì con gái
Nên phận anh lần khân….
Ta đi tắt qua rừng
Quê anh gọi rừng thông
Nghe tim em hồi hộp
Sao anh nỡ lạnh lòng…
Không! Anh rất yêu em
Tình anh như tơ tằm
Vì anh còn lo sợ
Anh phải về Việt Nam
Thật là khổ trăm chiều
Còn trẻ chưa biết nhiều
Một cái gông xiềng xích
Tâm hồn chốn lao tù
Tự thương đời bơ vơ
Yêu em mà vẫn lo
Anh cần gì kia chứ
Quê anh nghèo xác xơ
Hèn không ngỏ tình em
Một muà đông bần thần
Buồn lá thư em gọi
Tuyết đáp dày dưới chân…
Đức Quốc 2007 Lu Hà
Rừng Bạch Dương
tặng Angelika
Mây trời bay vẩn vơ
Nào tôi đâu có ngờ
Người mà tôi yêu dấu
Bỗng ngoảnh mặt làm ngơ
Một mình trên toa tàu
Chợt thấy một Tiểu Kiều
Người đâu xinh xinh lạ
Tóc bạch kim thắm màu
Tôi buồn tôi mơ màng
Ngắm trời xanh mênh mông
Nàng nhìn tôi chăm chú
Dáng ra chiều cảm thông
Tôi thấy mình tự nhiên
Ấm lòng đến làm quen
Vì mới sang nước Đức
Ngô ngọng noí chẳng nên
Nàng dạy tôi phát âm
Ghép chữ cho đúng vần
Tôi là học trò nhỏ
Rất ngoan và rất hiền
Tôi sóng đôi cùng nàng
Dong duổi khắp phố phường
Nàng đưa tôi lên tháp
Rồi thăm viện bảo tàng
Dừng lại cùng ăn kem
Tôi giở ví ra xem
Nàng bật cười khanh khách
Ôi! Anh chàng Việt Nam
Thôi để em trả cho
Nàng thương tôi còn nghèo
Nhưng lòng tôi trong trắng
Trái tim nấc nghẹn ngào
Liếc nhìn anh quê quê
Nhưng ngoan quá, ngoan ghê
Anh chỉ cười không nói
Mà tình em đê mê
Tháng sáu nắng chang chang
Bóng tôi lồng bóng nàng
Tay nắm tay cùng bước
Một ngày nên nghiã chăng?...
Nàng thương tôi bơ vơ
Mạn tàu sông En- Bơ
Tôi nhìn dòng nước chảy
Ngao ngán ai hững hờ….
Vui chân tôi theo nàng
Lạc vào rừng bạch dương
Mắt nàng xanh biêng biếc
Như dấu cả trời trong
Nàng đưa tôi về nhà
Người quen đến dèm pha
Họ cãi gì không hiểu
Mặt tôi đành trơ ra
Mọi chuyện sẽ qua thôi
Nếu nàng quyết thương tôi
Thì ai nào cản được
Dòng sử tình vẫn ghi
Lòng biển say mặn nồng
Bén như ngọn lửa hồng
Lưả rơm từ tiền kiếp
Sét ái tình ngân vang
Nay nàng quá xa xôi
Mây trời lạc tới nơi
Hỏi về phương xa đó
Sao chẳng nói lên lời…
Lu Hà
Anh lấy bút danh là Lu Hà. Còn em anh nghĩ đang sống với chồng
con hạnh phúc ở Sài Gòn. Kể cũng lạ ngươì mà anh ân ái yêu thương thì chỉ viết
nổi một hai bài thơ. Còn em chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện ôm em trong lòng
kể từ ngày em sỉ nhục anh. Anh đã bỏ đi và chẳng đoái hoài gì nưã và em phải
sống trong ba năm đày ải vì phòng của anh bên cạnh phòng em. Ngươì yêu cuả em
không dám đén thăm mà chỉ có em tốn kém tàu xe đi thăm anh ta mà thôi. Vì anh
cảm thấy mình bị thiệt quá nhiều nên anh không thể yêu em được. Em hãy thông
cảm cho anh. Vì cứ phải miễn cưỡng bực bội mà nghĩ đến em mà lại nảy ra thơ
thôi, chứ không phải vì có em trong lòng. Anh rất muốn em đọc những bài thơ
này. Có thể trong sự tình cờ nào đó mà em biết được là anh đã làm thơ về em ?
Anh cầu chúc cho em hạnh phúc vì vẫn cảm thấy ái ngại thương em . Anh biết rất
rõ em nhờ cậy các bạn gái để được gần anh, Em yêu anh nhưng vẫn đi lại với
người ta và về nước thì bỏ nhau luôn. Tôi nghiệp cho em, còn anh lương tâm
không có điều gì phải cắn rứt cả, vì anh có làm gì em đâu? Còn em yêu anh, điều
đó anh cám ơn và anh không thể yêu em được và anh không còn thú cảm nưã. Anh
không có cảm giác gì khi em đứng bên cạnh anh. Tốt nhất đường ai người ấy đi,
anh không muốn lợi dụng em. Em hãy hiểu cho anh.
Khổ Vì Tình
Cứ mỗi lần từ xa
Lung linh thầm gưỉ trao
Có điều gì muốn nói
Đôi mắt người yêu nhau…
Anh đã đến thăm em
Ngạt ngào hương thuỷ tiên
Bàng hoàng như nắng hạ
Ba tháng dòng mưa xuân
Bao thơ tình gưỉ trao
Em gọi là Thiên Nga
Không phải là thi sĩ
Mà lòng anh thiết tha
Chỉ có bấy nhiêu thôi
Mà sầu đong suốt đời
Người yêu em đã đến
Là vỡ mộng thiên thai
Anh tức tối lồng lộn
Cũng là lẽ hợp tình
Tình yêu thuờng vẫn thế
Cơn sóng lòng sông xanh
Em miả mai khinh rẻ
Sao mà xứng với em
Cành vàng và lá ngọc
Anh nuốt hận sầu cơn
Từ hôm đó trở đi
Giưã nắng hè mưa rơi
Băng giá trái tim lạnh
Thề cho hết cuộc đời…
Rồi đến em đau khổ
Ba năm tuyết chẳng tan
Gào lên trong tuyệt vọng
Anh đã thành người câm
Về Hà Nội cưới vợ
Em vẫn còn đưa tin
Em vẫn còn hy vọng
Gặp em ở Hải Phòng
Tình đã chết từ lâu
Em tôi đã hết kiêu
Khi đời hoa héo uá
Hết mộng tình trăng mơ
18.6.2009 Lu Hà
Giá như ngày xưa em thông minh lên một chút. Đừng nghe bọn bạn
bè xung quanh nó xui bẩy nhận xét lếu láo về anh. Vì chúng nó chỉ là một lũ
người con ông cháu cha nhờ cái nhớt cuả cha ông chúng nó mới được sang Đức, chứ
có tài cán quái gì. Bọn này ngu nhưng bản tính kiêu ngạọ lắm.Anh chán em và
biết thân phận mình mà thủ thế chống chọi lại tất cả. Nói thế em đủ hiểu. Anh
mượn thơ để giãi bày lòng mình thôi. Nhưng có phải làm thơ chỉ riêng về em đâu,
còn nhiều cô gái khác nưã kia mà. Anh làm thơ là trút hết cả tâm trạng ra rồi.
Cầu chúc cho em bình an hạnh phúc
Giận Suốt Đời
Cách nhau một bức tường
Lòng biển rộng mênh mông
Câu cá tàn hương sắc
Mấy năm hoài vấn vương
Lá vàng rơi héo hon
Tuổi tác buồn hoa xuân
Vì một chút danh hão
Oan gì mà khóc than
Người ấy đã đi xa
Tình yêu không bến bờ
Vì sao ta chót dại
Tự hại người yêu ta
Hương hoa chỉ một đời
Tự hiến dâng cho người
Mất trắng thành nô lệ
Chán chê rồi bỏ rơi…
Hối hận thì làm chi
Chuyện xưa vĩnh biệt rồi
Tình đi không trở lại
Như vạn trùng xa xôi
Còn vài phút nưã thôi
Người vẫn chẳng tơ hoài
Lạnh nhạt đứng trong bếp
Giận cho hết cuộc đời….
Ta phải biết làm sao?
Còn đâu là gái tơ
Mấy năm trường đứt đoạn
Hy vọng người yêu ta...
Xưa chót coi thường người
Nhẫn tâm chót lỡ rồi
Nghe theo lời chúng bạn
Con cháu lũ vô loài...
Chúng con ông cháu cha
Quyền thế ở quê nhà
Cộng sản sang ăn học
U mê còn điêu ngoa....
17.6.2009 Lu Hà
Anh Sợ Yêu Em
Em héo hắt sắc hương tàn phai nhạt
Anh lạnh lùng như gió thoảng mây bay
Bao muà thu ghẻ lạnh lá rụng đầy
Lòng băng giá tuyết rơi miền xứ lạ
Em khóc lóc cho mộng tình điên dại
Anh mỉm cười ngạo nghễ với thương đau
Tri thức mênh mông biển khổ âu sầu
Khinh sóng gió ghen tuông đời ích kỷ
Miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo
Đục nước béo cò chúng muốn hại anh
Nghe lời ai mà tổn hại đức sinh
Anh khôn khéo thông minh là sống xót
Vì sĩ diện em tôi thành đối thủ
Hết tình rồi anh vĩnh viễn ra đi
Có còn chăng rền dứ nưả cuộc chơi
Cho man mác hương hoa nhài thoang thoảng
Vẫn kỳ vọng mong ai hồi chuyển ý
Ăn ở với người thân xác phơi ra
Cá đói mồi mong đợi được thiết tha
Trời đất sập em ơi đừng có mộng
Em vẫn nhớ xưa kia thời cộng sản
Trai gái bên nhau cấm đoán đủ điều
Lưu học sinh đâu có chỗ mà yêu
Hơi một tý là doạ nhau về nước
Anh đã sợ và đâu còn hứng thú
Trông thấy em mà chán ngán vô cùng
Đời trai hùng muôn dạm sóng trùng dương
Đâu dễ chiụ héo hon vì tình ái
Anh đã phải cao bay tìm nơi chốn
Cuộc tình này đâu tính đến ái ân
Tấm lòng này gửi gắm chốn xa xăm
Nâng đôi cánh tha hương về sứ sở…
16.6.2009 Lu Hà
Bài thơ viết về một mối tình lầm lẫn đã chết từ lâu, chôn vùi
trong dĩ vãng.Nếu em có vô tình mà đọc được thì hãy thông cảm cho anh, cho tâm
sự cuả anh. Ngày đó anh không thể nói rõ cho em. Nhưng chúng ta vẫn còn sống,
và chẳng ai nợ nần gì cuả ai cả. Đối với anh là sòng phẳng, chỉ vì
một cái hôn không đúng lúc mà anh phải trả giá là đáng đời cái thằng như anh
rồi? Anh biết là ngày đó em rất buồn, chính vì vậy cũng là lý do để anh còn nhớ
và làm thơ. Anh không thể yêu em nhưng vẫn nhớ em hơn cả những người mà anh yêu
vì ấm ức, bực bội và nhẫn nhục quá mức mà thôi. Chúc em hạnh phúc với chồng con
cuả em. Nhiều người không hiểu cho anh là độc ác nhẫn tâm với trái tim người
phụ nữ. Nói thật cưới một người như em anh không an tâm, sợ bị phản trắc và bị
cắm sừng và không hề cảm thấy có hạnh phúc, thà rằng tìm một cô khác mới toanh
trẻ trung giàu nữ tính và yêu thương người ta như trai gái bình thường trong
cõi đời, dù không lấy được nhau vẫn để lại cho nhau chút ân tình và sẽ mãi mãi
đẹp ở trong lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét